Hắn học đại học ở Lâm Uyên, tốt nghiệp xong về Thần An lập nghiệp, mấy năm nay chưa quay lại.

Trường vừa mới đổi hiệu trưởng, dời luôn khu giảng dạy, bên trong trường thì mới toanh, sáng choang, nhìn so với hồi xưa đúng là một trời một vực.

Đầu xuân, hoa tử đằng tím nhạt nở rộ trên hành lang thấp, xa xa cây non đang đâm chồi, phối cảnh cùng tiếng đám học sinh vừa cãi nhau vừa nô đùa ——

Tạ Tranh rút một điếu thuốc trong túi quần, ngậm lên miệng, lầm bầm không rõ: “Thật là mẹ nó sinh động.”

Bạn chí cốt Tống Thanh Viễn lườm hắn: “…… Bớt nói tục đi.”

Rồi lại bảo: “Mà cũng đừng có h·út th·uốc.”

Tạ Tranh kéo khóe miệng cười, chiếc bật lửa phiên bản giới hạn xoay xoay trên đầu ngón tay, nhưng loay hoay mãi vẫn chưa châm được thuốc.

Tạ Tranh mặt mũi góc cạnh như điêu khắc, nửa cười nửa không, nhìn vừa ngầu lại vừa có chút… côn đồ chính hiệu.

Trời nóng, hắn cởi áo vest đen khoác lên cánh tay, cà vạt xám nhét vào túi áo sơ mi đen. Cái áo ôm lấy cơ ngực căng đét, tay áo xắn lên để lộ bắp tay nổi gân xanh.

Hắn năm nay 31, so với sinh viên đại học cũng cách nhau gần chục tuổi, khí chất cũng khác một trời một vực. Nhìn kiểu gì cũng giống mấy đại ca trong phim Hồng Kông, kiểu mà lúc nào cũng có thể móc súng ra úp bàn.

Bọn sinh viên bình thường đâu gặp người nào nhìn giống dân xã hội đen như vậy, chắc chắn nghĩ Tạ Tranh đến gây chuyện, hoặc tránh xa hành lang tử đằng, hoặc cúi đầu đỏ mặt đi lẹ, sợ bị để ý.

Tạ Tranh biết người ta sợ mình, có học sinh đi ngang qua còn cố tình dọa một câu: “Sợ tôi à?”

Mấy năm gần đây có cái gọi là "vòng cổ ức chế Omega" được phát minh, cơ bản mấy Omega đều không tiêm nữa mà đeo cái vòng cổ sáng choang ấy.

Học sinh bị hắn dọa là những người không đeo vòng, nhìn hình thể chiều cao, chắc chắn là Alpha.

Tạ Tranh cũng là Alpha. Giữa Alpha với nhau thì không có kiểu áp chế bản năng như Alpha với Omega. Nhưng vừa bị hắn quăng cho một câu, học sinh mặt mày trắng bệch, mồ hôi lập tức tuôn như mưa.

Tống Thanh Viễn nhìn không nổi nữa: “Đợi lát nữa bảo vệ trường đến tống cổ cả hai đứa chúng ta đi chắc cậu vui lắm nhỉ.”

Tạ Tranh cười khẩy: “Còn bao lâu nữa đến nhà cậu?”

“Qua sân trường là tới. Đừng quên cậu hứa với tôi, sau khi tôi đi thì phải chăm sóc tốt hoa của tôi đó.”

“Biết rồi.” Tạ Tranh vừa đáp vừa lười biếng giỡn chơi: “Tôi coi chúng nó như tổ tông mà phụng dưỡng.”

Dừng lại một lát, hắn lại nói với Tống Thanh Viễn: “Cảm ơn.”

Ở tuổi 31 còn độc thân, chuyện tìm người yêu, cưới xin, sinh con đã được đưa vào "chương trình nghị sự".

Ba mẹ Tạ Tranh vẫn kiểu tư tưởng truyền thống: “Con không thể sống một mình cả đời được. Có một bạn đời, đến khi bệnh còn có người bên cạnh chăm.”

Tạ Tranh miệng mồm chẳng bao giờ tha ai, kể cả cha mẹ cũng dám cãi: “Con có tiền, con thuê hộ lý, bảo họ gọt táo, đút cơm, múa cột cho con luôn cũng được.”

Làm ba mẹ lạnh gáy, rùng mình ba vòng.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Ba mẹ hắn bắt đầu sắp xếp cho hắn đi xem mắt, cả nam lẫn nữ Omega bị kéo về quán cà phê gần nhà, ngại ngùng rụt rè nhìn Tạ Tranh.

Tạ Tranh phát bực, dí tàn thuốc vô ly cà phê, thấy vậy không ổn rồi.

Hắn biết vì sao ba mẹ đột nhiên sốt sắng muốn gả hắn đi: Hóa ra con trai nhà bác quen thân vừa mới tổ chức đám cưới, làm to, làm hoành tráng, hai đứa đứng giữa sân cưới hôn nhau trông ngọt như đường phèn.

Con dâu lại khéo, việc gì cũng làm được, hai đứa phối hợp với nhau, thằng con đỡ vất vả, còn có thời gian về nhà thăm ông bà.

Ba mẹ hắn nghe bác khoe một thôi một hồi, tức thì thèm thuồng.

Tạ Tranh thì không tin đời sống hôn nhân có thể trôi qua êm đềm mãi được, cơm áo gạo tiền rồi cũng rơi vào mớ hỗn độn. Giờ hắn chỉ chờ cặp đôi mới cưới kia gây chuyện gì đó, cho ba mẹ hắn tỉnh mộng giùm cái.

Nhưng trước lúc đó, hắn không muốn bị thúc ép thêm nữa, càng không muốn ra đường rồi bị tra xét tài khoản tiêu dùng. Trùng hợp Tống Thanh Viễn đang dạy ở Lâm Uyên xin nghỉ phép, cần có người chăm hoa, đề nghị Tạ Tranh ở tạm nhà mình trốn vài ngày, Tạ Tranh đồng ý.

Tống Thanh Viễn lắc đầu: “Cảm ơn cái gì. Bọn mình bạn bè bao nhiêu năm rồi, đừng khách sáo.”

Rồi lại tò mò hỏi: “Thật sự không định kiếm ai à? Không định yêu ai sao?”

“Cạch” một tiếng, nắp bật lửa đóng lại, Tạ Tranh cuối cùng cũng châm được điếu thuốc.

Khói thuốc phủ lên gương mặt hắn, Tống Thanh Viễn chỉ thấy hắn nhếch mép cười nham nhở: “Lo cho mình trước đi ông nội. Nghỉ phép tranh thủ đi bệnh viện khám đi, xem chữa được cái vụ liệt dương không.”

Tống Thanh Viễn bất lực đính chính: “………… Là mất cân bằng nội tiết tố gien với cảm xúc!”

Tạ Tranh cười đến suýt sặc.

Chuông báo nghỉ trưa vang lên trong sân trường. Học sinh ầm ầm từ khu dạy học kéo ra, vừa đói vừa hào hứng, ai nấy trông đều rất trẻ trung.

Tống Thanh Viễn là giảng viên khoa điêu khắc, tuy ít sinh viên nhưng vẫn dạy thêm mấy lớp chuyên ngành khác.

Đúng lúc này đụng ngay lớp mỹ thuật vừa tan học.

Mấy học sinh còn dính cả màu nước trên người, vừa thấy Tống Thanh Viễn liền chào rôm rả: “Tiểu Tống lão sư chào thầy!”

Tạ Tranh ngậm điếu thuốc, nhìn bọn học sinh mỹ thuật đúng là mắt thẩm mỹ không tệ, ai nấy trang điểm đều đẹp.

Tống Thanh Viễn lúc đối diện học sinh thì đúng chất giáo viên mẫu mực: “Tan học rồi hả? Mau đi ăn trưa đi. Đừng chạy nhảy nữa.”

Đám học sinh đồng thanh “vâng ạ”, rồi vòng qua Tống Thanh Viễn đi tiếp, lúc này mới thấy Tạ Tranh đang đứng dưới hành lang tử đằng.

Tiếng cười giỡn lập tức tắt ngấm, cả đám nép vào nhau đi qua như lén lút trốn cọp.

Vừa qua khỏi Tạ Tranh, tiếng cười giỡn mới rộ lại.

Lúc này điện thoại trong túi quần Tạ Tranh rung lên, hắn rút ra xem, là trợ lý gọi tới.

Một nhóm học sinh khác lại đi ngang, lại chào hỏi Tống Thanh Viễn rôm rả, xem ra còn nói chưa hết câu, Tạ Tranh tiện tay nhấc máy: “Nói đi.”

Trợ lý nói liền một hơi báo cáo công việc sáng nay.

Nói thật thì ít có trợ lý nào lại chọn giờ nghỉ trưa gọi báo cáo công việc, nhưng Tạ Tranh thì khác. Hắn không phải kiểu lãnh đạo phó mặc cấp dưới làm việc, mà là kiểu việc gì cũng thích nắm trong tay, kiểm soát triệt để.

Một cơn gió mát lướt qua, mấy cánh hoa tử đằng rơi xuống đầu hắn.

Tạ Tranh chẳng cảm thấy gì gọi là lãng mạn, “Chậc” một tiếng, kẹp điện thoại bằng vai, hai khuỷu tay chống ra sau lan can, ngẩng đầu nhìn hoa với mặt mày cau có.

Trợ lý nói: “Tạ ca, hết rồi đấy.”

Tạ Tranh nhìn Tống Thanh Viễn, thấy anh đã nói chuyện gần xong với học sinh, liền ừ một tiếng: “Cúp đi.”

Đang định đứng thẳng dậy, chợt nghe Tống Thanh Viễn gọi to: “Nai con! Lại đây!”

Một giọng trẻ trung, sáng sủa đáp lại từ xa: “Tống lão sư!”

Tạ Tranh nghiêng mắt nhìn qua.

Ba nam sinh đang đi bên đường đối diện, nghe gọi liền băng qua, cả ba đều không đeo vòng cổ – chắc đều là Alpha.

Nam sinh đứng giữa nổi bật nhất, cao ráo, mặc áo khoác vàng nhạt, quần jean, da trắng, mặt đẹp lạ thường, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt cong cong cực ngoan hiền.

Nam sinh đi nhẹ như mèo, dáng di chuyển lanh lẹ.

Khi cậu đến gần, Tống Thanh Viễn đưa cho cậu một chùm chìa khóa: “Chìa khóa phòng làm việc nè, thầy quên đưa, đang định tìm ai mang qua thì gặp cậu luôn.”

“Dạ.” Nam sinh nhận lấy, giọng cực dễ mến: “Thầy đừng quên tối nay bọn em có tiệc nha!”

“Biết rồi.”

Tống Thanh Viễn dặn thêm vài câu: “Đi ăn đi, đừng chạy nhảy.”

Nam sinh gật đầu, tiếp tục bước đi.

Khi đi ngang qua Tạ Tranh, hắn phun khói thuốc ra ngoài, tay gỡ điếu thuốc cắn nham nhở khỏi miệng, dụi nốt tàn lửa lên lan can.

Cả ba nam sinh khi đi qua hắn đều im re, nam sinh áo vàng hình như liếc hắn một cái, chân trượt nhẹ, bất ngờ lảo đảo ngã về phía trước.

Ngã ngay hướng Tạ Tranh, nhưng hắn không nhúc nhích, cứ tựa lưng vào lan can, hoàn toàn không có ý định đỡ. Hắn phun khói, ngửa mặt nhìn trời qua làn sương trắng.

May là bạn bên phải kéo kịp: “Không sao chứ Nai con?”

Nam sinh cười hì hì: “ Không sao!”

Tạ Tranh dụi tàn thuốc, đi đến bên Tống Thanh Viễn: “Học sinh của cậu hả?”

“Ừ, Lộ Lộc – họ Lộ như con đường, tên Lộc như nai hoa mai. Trước đây tôi nói với cậu là lớp tôi có đứa rất có năng khiếu, chính là cậu ấy.”

Tạ Tranh nhớ lại cảnh Lộ Lộc suýt nữa ngã lúc nãy.

Năng khiếu? Chưa thấy.

Thấy ngố ngố thì có.

Một con Nai Ngố.

Tống Thanh Viễn không mua nhà, vì tiện đi dạy nên thuê một căn hộ ở chung cư gần cổng sau trường.

Tầng 17, nhà rộng rãi sạch sẽ, vừa bước vào là hoa lá xanh tươi rợp mắt.

Tạ Tranh đứng tựa tường nghe bạn tốt giảng giải cách chăm hoa.

Giữa đám cây là mấy tượng điêu khắc đủ loại – có thạch cao, gỗ, giấy. Tạ Tranh nhìn một bức tượng thạch cao, Tống Thanh Viễn bảo: “Cái này là Nai con làm đó.”

Tượng thạch cao cao nửa người, là một người đàn ông choàng khăn mỏng, lớp thạch cao trong suốt nhìn mềm mại, ôm sát làn da, lộ rõ nét mặt rắn rỏi.

Tạ Tranh hỏi: “Làm đẹp vậy?”

“Cực kỳ có thần. Biểu cảm rất sống động.”

Tạ Tranh chống khuỷu tay lên đầu tượng, chẳng hứng thú gì với lời khen của Tống Thanh Viễn, chỉ lười nhác nhếch mép cười, lộ một đoạn hình xăm dưới áo sơ mi.

Tống Thanh Viễn nhận được cuộc gọi, nhìn một cái rồi cười, Tạ Tranh thấy bạn cười như kiểu đang yêu, liền hỏi: “Gì thế? Crush à?”

Tống Thanh Viễn chìa điện thoại ra trước mặt hắn:

“[24 Vòng Vương Sở Sở]: Tống lão sư, người mặc vest đen bên thầy là ai vậy? Cũng là thầy giáo à? Hay là bạn của thầy?”

Tạ Tranh toát ra khí chất nguy hiểm khiến người ta sợ, nhưng lại hấp dẫn kỳ lạ – kiểu người càng biết nguy hiểm càng muốn lao đầu vào.

Nhưng hắn chẳng có hứng thú với ai, ai đến cũng từ chối sạch.

Lần này cũng vậy, Tạ Tranh cười khinh: “Tránh xa tôi ra.”

Tống Thanh Viễn cất điện thoại, tò mò: “Rốt cuộc gu của cậu là gì?”

Tạ Tranh đáp: “Xinh.”

Tống Thanh Viễn: “…… Trước có tiểu minh tinh đuổi theo cậu còn chưa đủ đẹp sao? Như tiên nữ mà cũng không thấy cậu động lòng.”

Tạ Tranh cười nhếch mày.

Hắn không nói dối – hắn đúng là thích xinh. Nhưng định nghĩa “xinh” của hắn lại không giống các Alpha khác.

Do gen, sau khi phân hóa, Omega thường mảnh mai, mềm mại, ngũ quan như nước chảy. Tạ Tranh thì ngược lại – hắn thích kiểu góc cạnh, mạnh mẽ. Với hắn, vòng eo nhỏ không bằng gân tay nổi trên mu bàn tay, hay cổ tay xương xương.

Tạ Tranh không có sở thích “làm hỏng”, mà là muốn chinh phục.

Tạ Tranh Nhật ký
[15 năm trước]

Ngày đầu nhập học cấp ba, đánh nhau trong ngõ nhỏ.

Cúc áo đồng phục bay mất không rõ tung tích.

Mẹ nó.

P/s: 🐹 Comment một cái cho tui có động lực lăn tiếp chương sau nhaaaa 💖

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play