Tin nhắn vừa gửi đi, khung thoại phía trên vẫn hiện dòng “Đối phương đang nhập tin nhắn...”, thế nhưng vẫn chẳng thấy có hồi âm nào được gửi lại.

Chẳng ngoài dự đoán, đêm nay hắn chắc cũng không nhận được hồi âm từ Lộ Lộc.

Nhưng cậu ấy sẽ trả lời thôi. Vì con nai ngu ngơ này tâm tư tỉ mỉ, lo cho cảm xúc người khác cứ gọi là tận tình tận lực.

Còn trả lời là đồng ý hay từ chối thì Tạ Tranh thật ra cũng chẳng để tâm lắm.

Dù là thêm được một tiểu tình nhân hợp khẩu vị, hay bị Tống Thanh Viễn – môn sinh đắc ý kia – chặn họng, thì với Tạ Tranh cũng chẳng ảnh hưởng gì to tát.

Bị gián đoạn như vậy, cảm xúc dậy sóng do thời kỳ dễ cảm mang tới cũng dịu lại không ít.

Tạ Tranh đứng dậy tu ực ly nước đá, mở laptop ra xử lý đống văn kiện trợ lý vừa gửi tới.

Lúc trở lại, trợ lý vẫn còn online, sau khi gửi tài liệu còn tranh thủ báo cáo tình hình công ty gần đây.

Ngón tay Tạ Tranh dừng trên bàn phím, hỏi: “Ba mẹ tôi sao rồi?”

【Trợ lý của lãnh đạo số 1 cũng phải biết tình cảm】: “Mấy hôm trước, hai bác tưởng anh ngủ luôn ở công ty, ngày nào cũng tới tìm. Quầy lễ tân làm theo lời anh, không cho họ vào. Hôm qua với hôm nay thì chưa thấy tới.”

Nhà Tạ Tranh tính ai cũng cứng đầu. Hắn biết ba mẹ mình cảm thấy không biết phải xử lý thế nào với cái “giai đoạn phản nghịch” này của hắn.

Hắn không nhịn được cười lạnh, “Bốp!” – đóng sập máy tính.

Hôm nay là cuối tuần.

Trường Y bình thường 10 giờ rưỡi tắt đèn. Gặp cuối tuần với ngày nghỉ thì tắt đèn trễ hơn nửa tiếng.

11 giờ đêm, đèn vẫn sáng trưng.

Thôi Tùng Bách mặt mày phê pha: “Có phải dì quản sinh quên rồi không? Tôi nhìn phòng khác tắt đèn cả rồi. Hay là hôm nay tôi được thức đêm chơi game thật?”

Hai đứa bạn cùng phòng thi nhau cười khẩy trước cái ngây thơ của cậu ta, còn Lộ Lộc thì vẫn im lặng không nói gì.

Thôi Tùng Bách nghiêng đầu liếc cậu: “Làm gì đấy?”

Lộ Lộc: “Đang trả lời tin nhắn.”

“Lại là ông sếp kia à? Hắn lại muốn h·à·n·h h·ạ cậu nữa hả?”

Lộ Lộc ậm ờ cho qua, không nói là có hay không.

Từ lúc Tạ Tranh bảo có người muốn giới thiệu cho cậu, đến giờ vẫn không thấy nhắn thêm câu nào. Lộ Lộc tranh thủ lúc này lại mở avatar của Tạ Tranh ra xem.

Tấm ảnh đại diện chính là ảnh thật của hắn, phong cách retro, nhìn trẻ hơn bây giờ, nét mặt lúc đó vẫn chưa sắc bén như giờ, mặt vô cảm, mặc áo khoác có cổ đứng che nửa mặt — vậy mà lại toát ra khí chất cấm dục.

Mà còn hút thuốc nữa chứ. Tấm ảnh chụp tay phải Tạ Tranh kẹp điếu thuốc, tay áo xắn lên, lộ xương cổ tay rõ mồn một.

Ảnh này chụp khi nào thế? 5 năm trước? 10 năm trước? Hay còn sớm hơn?

Lộ Lộc chưa từng cảm thấy việc mình học cùng trường sơ trung, cao trung, rồi đại học với Tạ Tranh là cái gì gọi là "duyên phận".

Thành phố J to thật, nhưng tài nguyên giáo dục tốt cũng chỉ vài trường. Rất nhiều người ở đây đều theo đúng quỹ đạo đó mà lớn lên.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Tạ Tranh lúc trẻ, Lộ Lộc lại thấy vui hơn mình tưởng.

Thật ra cậu đáng lẽ nên chú ý đến Tạ Tranh sớm hơn một chút, ảnh tốt nghiệp mấy năm liền, ảnh vinh danh sinh viên xuất sắc... Nếu cậu sớm để ý thì tốt rồi.

Vòng bạn bè của Tạ Tranh chỉ hiện mỗi một vạch xám — không biết là chặn cậu, hay là từ trước tới giờ chưa từng đăng gì. Lộ Lộc nghiêng về vế sau hơn.

11:03, cuối cùng dì quản sinh cũng nhớ ra mình quên tắt đèn.

Toàn bộ ký túc xá lập tức chìm vào bóng tối, điện thoại Lộ Lộc rung lên, nhận được tin nhắn từ Tạ Tranh.

“Bốp——!”

“Á á á ——!”

Thôi Tùng Bách hoảng hồn, vội bật đèn bàn.

Đèn bàn yếu xìu, lập loè như sắp hết pin.

Thôi Tùng Bách nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy Lộ Lộc cả người lẫn ghế ngã chổng vó dưới đất.

Cậu ta giật mình: “Nai con? Không sao chứ?”

Lộ Lộc nắm tay cậu ta đứng dậy: “… Không sao.”

Thôi Tùng Bách cười phá lên: “Bình thường linh hoạt thế mà? Ngồi không cũng ngã là sao? Muốn đi bệnh viện khám thử không?”

Lộ Lộc cười toe, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn cậu ta.

Ngày thường cậu cười rất ngoan, nhưng không có nghĩa là không biết giận.

Thôi Tùng Bách sợ nhất kiểu cười “bụng đầy dao” này của Lộ Lộc, co cổ không nói thêm lời nào, ôm đồ tắm chuồn vào nhà vệ sinh.

Đến lượt Lộ Lộc đi tắm thì nước ấm đã chẳng còn bao nhiêu. Cậu tắm bằng nước gần như lạnh, người ướt sũng, ngón tay chạm vào màn hình, tiếp tục đọc tin nhắn Tạ Tranh gửi.

Bao nuôi, hai vạn một tháng.
Bao nuôi, hai vạn một tháng.
Bao ——

Lộ Lộc cảm thấy nếu mình lớn hơn mười tuổi thì tốt, hoặc nhỏ lại năm tuổi cũng được, ít nhất không phải chỉ có gương mặt lọt vào mắt Tạ Tranh.

Cậu có thể đường đường chính chính theo đuổi Tạ Tranh, yêu đương với hắn.

Không như bây giờ, giữa hai người chỉ có một tấm mặt đúng “gu ăn uống” của đối phương.

Nhưng Lộ Lộc biết rõ, nếu tin nhắn này cậu không trả lời, Tạ Tranh sẽ không bao giờ chủ động tìm cậu nữa.

Chính cậu là người cố ý chạm vai hắn, rót nước bưởi cho hắn, để hắn thấy tài khoản ngân hàng trống trơn — không phải để hai người tuyệt giao.

Lộ Lộc rốt cuộc mở bàn phím khung thoại ra.

Trong gương, mặt cậu chẳng có biểu cảm gì, nhưng ngón tay gõ tin lại run run, như thể đang do dự từng chút.

【Deer】: …Chú Tạ...
【Deer】: Em muốn trò chuyện với chú chút… được không?

Lúc cậu gửi tin đã là 2 giờ sáng. Khi đó Tạ Tranh đã ngủ.

Đến trưa hôm sau hắn mới đọc được tin nhắn.

Hôm nay hắn có hẹn nói chuyện hạng mục với vài đối tác mới, sáng sớm đã vest giày da ra khỏi nhà, mãi đến giữa trưa mới có thời gian cầm điện thoại.

Khi thấy tin nhắn của Lộ Lộc, đầu óc hắn vẫn toàn số liệu trợ lý vừa báo.

Hắn tuy có thiên phú, lại lạnh lùng quyết đoán, nhưng cũng là tay trắng dựng nghiệp, dấn thân vào thương trường vốn đầy cáo già cáo bệnh, mất không ít tinh lực.

Hắn bây giờ không rảnh để "tám chuyện" gì với Lộ Lộc, chỉ nhắn: “Tối tôi gọi cho cậu.”

Lộ Lộc trả lời nhanh lắm: “Được.”

Tối đó bàn chuyện xong cũng đã chạng vạng, đúng giờ cơm tối, vài người lại hẹn nhau ăn uống. Trong cuộc họp bàn đó, Tạ Tranh được mấy đối tác rất khen ngợi, từ thuốc lá tới rượu đều được chuẩn bị chu đáo.

Ngồi ghế sau xe trên đường về, lúc đó đã là 1 giờ sáng.

Tạ Tranh uống không ít, hơi choáng váng, nghiêng đầu ngủ gật một lúc mới nhớ ra mình còn nợ Lộ Lộc một cuộc gọi.

Hắn nhắn: “Ngủ chưa?”

Một phút sau, nai con trả lời: “Chú Tạ.”

Như biết trước hắn sẽ hỏi gì: “Giờ em tiện nói chuyện.”

Tạ Tranh trực tiếp gọi thoại.

Đầu bên kia yên tĩnh, vang lên giọng Lộ Lộc: “Alo, chú Tạ.”

Giọng cậu có chút khác thường, cố tình đè thấp, hơi khàn khàn.

Thuốc ức chế chỉ hiệu lực 24 giờ, giờ vừa khéo hết tác dụng. Tạ Tranh mới chỉ bắt đầu vào kỳ dễ cảm, chưa phải kỳ phát tác, nhưng một tiếng gọi này của Lộ Lộc khiến người hắn nóng lên, bụng dưới như có lửa râm ran.

Lộ Lộc đợi mãi không thấy Tạ Tranh nói gì, liền tự tiếp tục: “Chú Tạ, em nghĩ hay là mình thêm điều khoản hợp đồng. Ví dụ thời gian trả lương, bao gồm cả tiền nhà hay không…”

Tạ Tranh: “…”

Sao? Hay là hắn làm cho cậu con dấu chứng nhận thực tập luôn nhỉ? 5 bảo hiểm 1 trợ cấp cũng đóng cho đủ?

Tạ Tranh suýt bị cậu chọc cười điên, hắn cắt lời: “Cậu nói thẳng, được là được, không được thì tôi tuyệt đối không dây dưa.”

Một giây… hai giây… ba giây…

Năm giây yên lặng trôi qua, đầu bên kia vang lên giọng ngoan ngoãn của Lộ Lộc: “Được, chú Tạ.”

Quần tây của Tạ Tranh hơi chật rồi, nhưng khóe môi hắn lại cong lên đầy vui vẻ, chẳng có chút tội ác nào của người đang dạy hư học sinh nhà lành: “Tôi đến trường cậu ngay đây. Ra cổng chờ tôi.”

Mười ba phút sau, lão Điền dừng xe trước cổng trường.

Lộ Lộc đã đứng đó rồi, mặc áo khoác vàng, quần jeans, còn đeo balo nữa chứ.

Tạ Tranh suýt nữa bật cười.

Hắn hạ cửa kính xe vẫy tay: “Lên đi.”

Lộ Lộc mở cửa xe ngồi cạnh hắn.

Tạ Tranh kéo tấm chắn ghế sau lên, chống cằm bằng ngón tay, dưới ánh đèn đường nhìn cậu đánh giá: “Mới tắm xong?”

Tóc Lộ Lộc vẫn còn ướt, tuy không nhỏ nước nhưng vẫn còn hơi nước phảng phất, rũ xuống hai bên mặt, cả người trông ngoan ngoãn vô cùng.

Lộ Lộc gật đầu, hỏi hắn: “Mình đi đâu?”

Tạ Tranh lần này thật sự bị chọc cười: “Đi khách sạn. Chẳng lẽ cậu muốn bị tôi xử ngay giữa đường?”

Vừa dứt lời, Lộ Lộc lập tức ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.

Tạ Tranh không để ý, mắt nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt như cười mà không, trong lòng ngầm kích động.

Xe dừng ở cửa tiệm thuốc, lão Điền vào mua bao và gel bôi trơn, mười lăm phút sau dừng ở khách sạn.

Khách sạn này Lộ Lộc biết, mới khai trương, năm sao, rẻ nhất cũng vài triệu một đêm.

Hai người không nói gì, vào thang máy lên phòng.

Tạ Tranh cởi áo khoác, tiếp theo là sơ mi, để lộ cơ thể rắn chắc. Lộ Lộc nhìn thấy hình xăm của hắn, nghe hắn hỏi: “Cùng nhau không? Tiện thể tôi giúp cậu thoa luôn.”

Lộ Lộc: “…”

Cậu lại nhìn hắn với ánh mắt rất kỳ lạ. Tạ Tranh mới để ý: “Hử?”

Lộ Lộc tránh ánh mắt.

Tạ Tranh tiến đến, bóp mặt cậu, cười gian: “Thẹn thùng?”

Lộ Lộc lại quay đầu nhìn hắn.

Hai người đối diện, Tạ Tranh mới phát hiện mắt Lộ Lộc thật ra rất nhạt, màu hổ phách, như mật ong pha đá quý.

Cổ họng Tạ Tranh khẽ động, mùi hương cây thuốc lá và tiêu nồng đậm lập tức lan ra khắp phòng.

Lộ Lộc mím môi, cúi đầu.

Tạ Tranh nhanh tay chặn miệng cậu lại, dở khóc dở cười: “Làm gì? Muốn hôn à? Thôi miễn.”

“Không thích?”

“Không cần thiết.”

Lộ Lộc “À” một tiếng, ngoan ngoãn đáp: “Biết rồi.”

Tạ Tranh liền bắt đầu hành động.

Ai ngờ giây tiếp theo, Lộ Lộc cúi đầu lần nữa, môi vẫn chuẩn xác dán lên môi hắn.

P/s: 🐹 Comment một cái cho tui có động lực lăn tiếp chương sau nhaaaa 💖

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play