Xe Lộ Lộc lái tới dừng lại ổn thỏa, Tạ Tranh móc điện thoại ra định trả lời tin nhắn trợ lý gửi về hạng mục mới, nhưng ngón tay không nghe lời sai khiến, gõ gì cũng toàn lỗi chính tả.
Hắn bực mình, tiện tay ném điện thoại ra phía trước.
Điện thoại dừng lại trên bệ xe, cạch một tiếng, đập trúng cái gì đó.
Tạ Tranh liếc qua, phát hiện đó là một hộp thuốc ức chế dành cho Alpha.
Thuốc ức chế cho Alpha thì đủ loại, có miếng dán, có loại uống. Nhưng chủ xe lại dùng loại ống tiêm chích.
Bây giờ hầu hết Alpha không còn xài ống tiêm nữa, vì tiêm vào đau thấu xương, chỉ trừ khi kẹt tiền hoặc đang gấp lắm mới xài.
Nhưng Tạ Tranh vẫn luôn dùng loại đó. Một là hiệu quả mạnh nhất, hai là thật ra... hắn thích cảm giác đau.
Rất máu chó luôn á.
Ánh mắt Tạ Tranh từ thuốc ức chế chuyển sang mặt Lộ Lộc.
Ánh đèn đường chiếu nhẹ lên gương mặt cậu nam sinh.
Lộ Lộc đúng kiểu mặt hắn thích: đoan chính, sáng sủa, mang theo chút kiêu ngạo đúng nơi đúng chỗ, một tí xíu yếu đuối cũng không có.
Có chê thì chắc là nhìn... hơi thuần quá. Tạ Tranh không tưởng tượng nổi loại người như Lộ Lộc cũng có thời kỳ nhạy cảm giống những Alpha khác.
Thời kỳ nhạy cảm của hắn nặng cực kỳ, dù có tiêm rồi thì toàn thân vẫn ngứa ngáy, cắn răng đến nỗi sáng dậy tay toàn dấu răng của chính mình.
Tạ Tranh cũng từng thấy Alpha khác lúc dễ cảm, dù có bạn lữ đánh dấu rồi, cũng chẳng khác gì hắn: ánh mắt đầy dục vọng, kiểu "tôi muốn nhưng không có".
Hắn nhìn chằm chằm mặt Lộ Lộc, tâm địa rất xấu mà tưởng tượng thử bộ dạng cậu lúc kỳ nhạy cảm sẽ ra sao.
Ngay sau đó, một luồng nóng cứ thế mà bùng cháy.
Mùi tiêu cay thơm nồng của pheromone dần dần lan tỏa.
Theo sách giáo khoa, Alpha phát tán tin tức tố với Alpha là vô lễ, thậm chí mang tính khiêu khích. Nhưng trong thực tế thì ai kiểm soát được mình mãi? Như vừa nãy, Tạ Tranh cũng ngửi thấy mùi bưởi mà Lộ Lộc bất cẩn tỏa ra.
Quần tây bị chật làm Tạ Tranh đau, hắn cũng không ngờ phản ứng của mình lại mãnh liệt vậy. Cắn răng, hắn cười mắng một câu:
"Đệt."
Lộ Lộc quay đầu nhìn hắn:
“Chú Tạ ……”
Hắn vừa mở miệng, Tạ Tranh chỉ cảm thấy mình càng đau hơn. Cảm giác choáng váng khiến hắn khó kiểm soát bản thân, cố nhịn cơn muốn húc tới, trong giọng còn mang theo tiếng cười gian tà:
“Cậu đừng có nói nữa.”
Lộ Lộc chắc chưa phát hiện Tạ Tranh trong đầu đang mộng tưởng cái gì, tưởng hắn xấu hổ, bèn hé cửa kính xe một chút cho gió đêm ùa vào, trong xe cũng đỡ ngộp hơn.
Cậu chẳng nói gì, lẳng lặng lái xe. Không giống khi cha mẹ Tạ Tranh phát hiện hắn phân hóa thành Alpha mà còn có phản ứng với Alpha khác, biểu cảm lúc đó đúng kiểu “trời sập”.
Tạ Tranh về nhà thì thấy Tống Thanh Viễn đang ngủ trong phòng.
Nằm cách một bức tường mà phải tự xử thật khổ. Tắm nước lạnh cho hạ hỏa, ra ban công rít hai điếu thuốc rồi hắn mới bình tĩnh lại, quay về sofa nằm.
Sáng hôm sau bị tiếng động của Tống Thanh Viễn đánh thức.
Alpha bị liệt dương rảnh quá sáng sớm chạy vô bếp làm bữa sáng.
Thấy hắn dậy, Tống Thanh Viễn nói:
“Cuối cùng cũng mua được vé.”
Quê Tống Thanh Viễn ở vùng khá xa, ít về thăm nhà, mỗi lần còn phải đi tàu thủy.
Tạ Tranh hỏi:
“Đi ngày nào?”
“Mai.” Tống Thanh Viễn cẩn thận đặt trứng chiên lên lát bánh mì:
“Tôi còn chờ trường gửi đồ.”
Tạ Tranh lười nhác:
“Cần tôi giúp không?”
“Thôi khỏi. Tôi còn nhớ lần trước cậu trêu học sinh, sợ bị giáo vụ đuổi ra khỏi trường luôn á.”
Tạ Tranh: “……”
Nói vậy thôi chứ hắn vẫn đi cùng Tống Thanh Viễn tới trường.
Hắn hẹn gặp Hồ Kỳ Chí và mấy người bạn, không có xe thì bất tiện, Tống Thanh Viễn chủ động cho mượn xe, bảo hắn đi chung tới trường để lấy.
Tạ Tranh phụ Tống Thanh Viễn lấy giá vẽ và một ít đồ điêu khắc, sau đó đến bãi xe lái xe ra.
Rõ ràng sáng sớm, ngang qua sân bóng rổ vẫn thấy không ít học sinh đang chơi, la hét ầm trời.
Tống Thanh Viễn hoài niệm:
“Nhớ hồi đại học, tụi mình suốt ngày chơi bóng.”
Tạ Tranh không nhịn được cười khẩy:
“Dùng tay bắt bóng không gọi là chơi bóng.”
“…Tôi bây giờ khác rồi mà.”
Tạ Tranh nhìn mấy trái bóng đang bay tới bay lui, tay ngứa ngáy, bất ngờ đạp phanh lại. Hắn giơ cằm về phía sân bóng:
“Vào làm vài hiệp không?”
Tống Thanh Viễn liền xuống xe hỏi tụi học sinh trong sân có thể nhập hội không.
May là có vài học sinh khoa mỹ thuật, biết Tống Thanh Viễn, từng chơi bóng với thầy nên đồng ý ngay.
Tụi nhỏ cũng có tính toán riêng — Tống lão sư đẹp trai, chững chạc kiểu người lớn đáng tin, hút đám o nhỏ lắm. Có hắn chơi thì người xem tăng liền.
Huống chi hôm nay còn có Tạ Tranh, hai người đàn ông trưởng thành, đẹp trai khỏi nói. Đám Omega xem đông như trẩy hội. Học sinh tuy không phải tâm điểm nhưng cũng được chú ý, càng thêm khí thế, như thể khai bình công khai.
Tạ Tranh cởi áo khoác vest và cà vạt vứt qua một bên, tay áo sơ mi trắng được xắn cao. Trán ướt mồ hôi, tóc bết rũ xuống trán.
Vận động xong, cơn “lửa” trong người hắn cũng tiêu tan kha khá, cả người thư giãn, cười tươi rói quay sang Tống Thanh Viễn:
“Cậu thua rồi.”
***
“Thua rồi. Trả tiền, trả tiền đây.”
Người nói là một gã đàn ông gầy gò rắn rỏi, hắn cười rồi đưa mã chuyển khoản cho Lộ Lộc:
“Một trăm rưỡi, chuyển lẹ.”
Lộ Lộc cười:
“Chuyển liền, Vệ ca.”
Hắn lại quay sang giục những người còn lại:
“Còn mấy người nữa, đã cá là phải chịu, ai cũng như nai con vậy trời.”
Gã tên là Vệ Siêu, là họ hàng xa của bà chủ “Nhất Ly”, phụ trách chia ca cho mấy đứa phục vụ.
Vệ Siêu mê cờ bạc, lúc nào cũng nói đánh tí cho vui. Nhưng hắn ghét thua, thua rồi thì mặt nặng mày nhẹ, hoặc bắt mọi người đánh tiếp tới khi nào hắn thắng thì thôi.
Nhiều người không muốn mới lãnh lương mà bay sạch, bị hắn chơi xỏ không ít lần, chịu không nổi là xin nghỉ luôn.
Lộ Lộc thì không thích đối đầu, lần nào cũng giả thua, cố tình để Vệ Siêu thắng vài trăm, chuyển khoản ngay. Làm cho hắn vui thì việc tốt sẽ về tay, như lần trước có đồng nghiệp bệnh, Vệ Siêu gọi cậu đến trực ca đêm, vừa được tăng 1.5 lần lương, vừa gặp được Tạ Tranh uống rượu.
Nghĩ tới Tạ Tranh, Lộ Lộc mở khung chat với Thôi Tùng Bách.
【Thôi Tùng Bách】: Tôi thấy Tống lão sư với Tạ Tranh đang chơi bóng ở sân kìa!
【Thôi Tùng Bách】: Tạ Tranh đánh tốt phết, nhiều người đang xem lắm!
【Thôi Tùng Bách】: Bao giờ tôi mới thành người có tiền như vậy đây?! Cay thật sự!
【Thôi Tùng Bách】: Hình ảnh.jpg
Nãy giờ bận đánh bài với Vệ Siêu, giờ rảnh cậu mới mở lên xem.
Tấm đầu tiên cậu phóng to là Tạ Tranh. Hắn giơ tay lau mồ hôi trên trán bằng tay áo, bụng nhỏ lộ ra một đoạn, mơ hồ thấy rõ đường cơ thắt lưng.
Trong ảnh có một chiếc xe màu lam đậu ở góc, Lộ Lộc nhận ra đó là xe của Tống Thanh Viễn.
Chắc Tạ Tranh thấy không xe thì bất tiện nên mượn đi luôn.
Ghế sau có túi đựng giá vẽ màu đen, chắc Tống Thanh Viễn vừa đi lấy dụng cụ từ studio vì rốt cuộc cũng mua được vé về quê?
Lộ Lộc lúc ở một mình thì hiếm khi cười, gương mặt vô cảm. Cậu lưu ảnh lại, thoát khung chat với Thôi Tùng Bách, tiện thể nhìn tài khoản của mình.
7189.5
Cậu mới chuyển 4000 cho người lưu tên “Bác sĩ Lý”, còn lại khoảng 2600.
Hiếm khi cậu dư dả như thế này, chủ yếu vì trường mới phát học bổng. Dù mới sắm cái áo khoác mới cũng còn dư chút đỉnh.
Cậu nhẹ nhàng bước ra từ hành lang, vừa thấy người làm mình vui liền sáng cả mặt.
Tạ Tranh không biết tới từ bao giờ, vẫn ngồi ở chiếc ghế dài lần trước.
Cạnh hắn vẫn là đám trung niên ăn diện lèo loẹt, dù có trang điểm thì vẫn nồng mùi dầu mỡ, đặt cạnh Tạ Tranh thì đúng kiểu một trời một vực.
Lộ Lộc móc dây buộc tóc từ túi ra, dựa vào tường chỉnh lại tóc, giả bộ không thấy Tạ Tranh, cầm khay và thực đơn đi ra.
Cậu vẫn chưa đoán ra được Tạ Tranh thích kiểu người như nào, nhưng chắc chắn không phải kiểu vừa thấy là nhào vô liền.
Tạ Tranh thì liếc thấy Lộ Lộc ngay.
Thật ra hôm nay hắn hẹn Hồ Kỳ Chí đến đây chỉ vì muốn nhìn nhiều thêm vài lần khuôn mặt đúng gu của mình này.
Cậu mặc đồng phục phục vụ, sau gáy là một chỏm tóc rối như cái đuôi nhỏ, nhìn muốn đưa tay ra kéo một phát.
Tạ Tranh nhếch môi, huýt tay hai tiếng rõ to về phía cậu:
“Tới đây.”
Lộ Lộc thấy hắn, cười tủm tỉm bước lại gần.
Tạ Tranh duỗi tay lấy thực đơn, thong thả lật vài trang, giúp mình và vài lão bản gọi mấy chai rượu signature.
Lộ Lộc ghi nhớ từng món rồi đi vào trong. Chưa bao lâu sau đã mang rượu ra. Trong đó có một ly Tạ Tranh không nhớ mình gọi, nước trong vắt màu vàng nhạt, được Lộ Lộc đặt trước mặt.
Tạ Tranh nhíu mày, định hỏi cậu gọi nhầm, nhưng lại kịp nhìn thấy những viên trái cây trôi lềnh bềnh bên trong.
Hắn nhướng mày, nâng ly uống một ngụm.
Một miếng bưởi như nổ tung trong miệng, hương cam quýt mới mẻ, đậm đà, đẩy lùi hết mùi hỗn tạp trong club, thấm vào từng tấc ruột gan.
Hắn nhai rôm rốp thịt quả trong miệng, nhấc mắt liếc nhìn Lộ Lộc một cái.
***
Nhật ký Tạ Tranh
【14 năm trước】
Gãy tay nằm viện, chán muốn xỉu.
Biết vậy mang máy chơi game theo rồi.
P/s: 🐹 Comment một cái cho tui có động lực lăn tiếp chương sau nhaaaa 💖