Tạ Tranh hiếm khi có lòng tốt, vậy mà Tống Thanh Viễn lại sống chết cản anh không cho nói tiếp.
Tạ Tranh nhướng mày, không nói gì nữa, chỉ cười gian giảo với vẻ mặt ngơ ngác của đám sinh viên, rồi cụng ly uống một ngụm bia.
Tống Thanh Viễn đang uống thuốc không được uống rượu, nhưng còn hai đứa sinh viên khác thì gọi nước trái cây.
Lộ Lộc gọi nước ép táo, nhưng uống không nhiều, bận rộn chia phần thịt nướng cho mọi người, ngay cả đĩa thịt của Tạ Tranh cũng có vài miếng là do Lộ Lộc gắp sang.
Khi ăn gần xong, đám sinh viên cũng không còn sợ Tạ Tranh như lúc đầu nữa, bắt đầu bật nhạc trò chuyện tán gẫu, nào là hồi học quân sự có người quên mang thuốc ức chế suýt gây ra chuyện lớn, nào là ai đó bị lừa tình lừa tiền trong tình yêu xa.
Mọi người hứng thú nhất vẫn là hóng drama chuyện tình cảm của người khác.
Một nữ sinh huých khuỷu tay vào người bên cạnh: “Thôi Tùng Bách, cái người yêu online của cậu sao rồi? Có tiến triển gì chưa?”
Thôi Tùng Bách đẩy đẩy kính trên sống mũi, mặt không cảm xúc trả lời: “Xong rồi. Hắn là tên lừa đảo.”
“Sao cơ? Kể nghe coi.”
“Giọng thì dùng phần mềm đổi giọng, năm sinh thì photoshop giả mạo.” Thôi Tùng Bách nói rồi quay sang chỉ vào Lộ Lộc: “Nai con, mình với cậu cùng nhau độc thân suốt đời đi, khỏi khổ vì yêu nữa.”
Lộ Lộc ôm ly nước ép táo cười tủm tỉm, không trả lời Thôi Tùng Bách mà quay sang nhìn Tạ Tranh: “Còn chú Tạ thì sao? Em thấy trên mạng nhiều người tò mò tình trạng yêu đương của chú Tạ lắm đó.”
Tạ Tranh mỉm cười sâu xa: “Vậy mấy đứa thấy sao?”
Đám sinh viên liền quay đầu nhìn anh.
Tạ Tranh đã cởi áo khoác vest từ lâu, ném ở ghế sau, ra khỏi cửa cũng không thèm thắt cà vạt, giờ chỉ mặc sơ mi mở hai nút cổ, làn da dưới ánh đèn mờ của tiệm nướng ánh lên màu mật ngọt.
Tay trái anh cầm ly rượu, khuỷu tay phải gác lên lưng ghế, cổ áo bị kéo trễ xuống, để lộ hình xăm đen bên dưới, chân dài bắt chéo, vẻ mặt nửa cười nửa không.
—— Tạ Tranh chắc chắn từng có rất nhiều người yêu.
Trong đầu đám sinh viên không hẹn mà cùng nảy ra chung một suy nghĩ.
***
Hôm sau, Tạ Tranh thức dậy thì trời đã trưa.
Điện thoại reo inh ỏi, là em họ Gerry gọi tới.
Tạ Tranh bắt máy, lười biếng "Alo" một tiếng, giọng còn ngái ngủ, nghe rõ là chưa tỉnh.
Bên kia là một thanh niên nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Tranh! Anh rốt cuộc đi đâu thế hả? Cô với dượng sáng sớm đã mò đến nhà em tìm anh, còn tưởng ba em giấu anh trong nhà!”
Cha mẹ Tạ Tranh nổi tiếng khó chiều, Tạ Tranh có thể tưởng tượng được sáng nay Gerry đã phải chịu đựng thế nào.
Tạ Tranh chẳng chút đồng cảm, bật cười.
“Anh còn cười à?” Gerry nghe giọng như sắp tức xỉu: “Anh đang ở đâu đấy?!”
“Anh nói cho em, rồi em méc lại ba mẹ anh chứ gì? Gerry à, anh không nhớ mình thân nhau đến mức đó bao giờ đâu.”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.
Sau đó “Tút” một tiếng, Gerry dập máy.
So với Tạ Tranh tay trắng dựng nghiệp, Gerry thừa kế công ty của bố. Nhưng cả hai hiện giờ đều làm trong mảng phần cứng thông minh. Tuy không đến mức mong đối phương phá sản, nhưng cũng đều muốn đối phương gặp chút trục trặc cho vui.
Tạ Tranh khẽ cười khinh, xoay người ra khỏi giường.
Tống Thanh Viễn đã đi dạy học, nhưng có để lại phần cơm cho anh, hộp cơm đặt trên bàn là bánh bao hấp.
Tạ Tranh ăn đại vài miếng rồi đứng dậy đi tắm.
Cởi sạch đồ, Tạ Tranh soi gương ngắm nghía bản thân.
Anh tập gym quanh năm, vóc dáng gọi là cực phẩm cũng không ngoa, cơ bắp săn chắc, vai rộng eo thon.
Dưới xương quai xanh có xăm hình rắn uốn lượn, tay phải xăm hình chó sói kéo dài tới tận bả vai.
Cái chỗ kia cũng rất có tinh thần, Tạ Tranh bước vào vòi sen, gội đầu trước, rồi dùng bọt biển bôi trơn xoa nắn chính mình.
Tạ Tranh thở gấp, tựa lên vách kính mờ của phòng tắm, tiếng kính “cạch cạch” rung theo từng động tác của anh.
Ngón tay anh kéo từng vệt dài trên mặt kính mờ hơi nước, mùi tiêu hồ lẫn với hương khói càng lúc càng nồng. Đúng lúc sắp đến cao trào, trong đầu Tạ Tranh lại bất ngờ hiện lên một gương mặt.
Tóc mềm, đuôi mắt cong cong, da trắng nõn.
Má nó, chết thật rồi.
Eo anh bỗng siết chặt, tiếng thở dốc hỗn loạn vang vọng khắp phòng tắm.
Tắm xong bước ra, Tạ Tranh tinh thần sảng khoái, tóc còn ướt, áo sơ mi mở cổ, ngậm điếu thuốc vừa họp video với bên quản lý tầng.
Cuộc họp kết thúc, trợ lý số hai nhắc anh: “Tạ ca, tối nay có lịch gặp mấy ông tổng của Kim Tượng Hồ.”
“Tôi nhớ rồi.” Tạ Tranh vén tóc mái ra sau. Anh tới đây không phải chỉ để trốn tránh, mà còn tranh thủ cơ hội mở rộng thị trường Lâm Uyên.
Hồ Kỳ Chí hơn năm mươi, dân chơi lâu năm, thích náo nhiệt, mê trai trẻ đẹp. Tạ Tranh biết rõ điểm yếu đó nên hẹn gặp ở Club có show nhảy nóng bỏng.
Đám anh em ở Lâm Uyên sắp xếp sẵn tiệc tiếp khách cho anh. Tạ Tranh chơi tới khi thấy giờ cũng sắp tới thì bắt đầu đi đến "Nhất Ly".
Xe của anh đều để lại ở Thần An, trốn giám sát của ba mẹ mà lái đi rất khó, tối nay đành phải book xe qua app.
Hơn nửa tiếng sau tới nơi, đường đi thông thoáng. Tạ Tranh đến sớm nhất, gọi một ly Whiskey, ngồi xuống chỗ đã chọn ngắm nghía không gian xung quanh.
Nơi này toàn người trẻ, phần lớn là Alpha, cũng có vài Omega trang điểm đậm. Trong không khí lan tỏa mùi hỗn hợp của pheromone.
Tạ Tranh nhấp rượu, nhìn Omega trên sân khấu nhảy uyển chuyển, thì vai bỗng bị ai đó vỗ nhẹ.
Anh quay đầu lại, là hai cậu trai trẻ đẹp, cổ đeo vòng cổ sáng lấp lánh: “Anh ơi, uống chung ly nhé?”
Tạ Tranh nhìn từ đầu đến chân hai người, ánh mắt có độ ấm khiến da người ta nóng ran, đến khi cả hai chàng trai đều bối rối thì anh mới thu lại.
“Tôi có hẹn rồi.”
“Vậy, add WeChat được không?”
Tạ Tranh xoay xoay điện thoại trên ngón tay thon dài, nhoẻn miệng cười tà: “Tôi không tùy tiện add người.”
Hai cậu trai nhìn nhau, không nói gì rồi rời đi.
Nhưng không buồn đâu nha, được nói chuyện với trai đẹp như Tạ Tranh vài câu là mãn nguyện lắm rồi.
Lúc này Hồ Kỳ Chí bước vào. Tuy đã trung niên nhưng vẫn giữ dáng, mấy người đi cùng thì trông hơi bê tha, bụng bia rõ mồn một. Mọi người xung quanh đang định tới bắt chuyện với Tạ Tranh đều như bị sóng đẩy lui, lặng lẽ tránh xa.
Tiếp loại sếp này thật ra không khó, chỉ cần ba yếu tố “rượu”, “gái”, “quyền”. Miễn là uống và nói chuyện hợp ý, lập tức có thể thành huynh đệ.
Uống rượu với Tạ Tranh là chuyện nhỏ. Hồi mới khởi nghiệp anh từng liều mạng tiếp khách, giờ thì có chút danh tiếng, người khác cũng nể mặt “nhân vật Tạ Tranh” mà không ép anh uống nhiều.
Đến 2 giờ 09 phút sáng, mấy ông sếp say khướt, ngồi lên xe về.
Hồ Kỳ Chí ôm một Omega nhỏ nhắn, vỗ mạnh vai Tạ Tranh: “Bảo trợ lý cậu liên hệ với trợ lý tôi nhé, nhớ đấy!”
Mọi người đi rồi, Tạ Tranh dựa vào ghế thở ra một hơi, lại tháo thêm một nút áo cổ.
Anh uống khá nhiều, đầu vẫn tỉnh nhưng tay chân bắt đầu không nghe lời.
Anh mở app gọi xe, hệ thống báo đêm muộn xe ít, phải chờ ít nhất mười phút.
Tạ Tranh ném điện thoại lên bàn, ngậm điếu thuốc từ hộp thuốc.
Bật lửa bật hai lần mà vẫn chưa châm được.
Tạ Tranh chửi khẽ một tiếng, đang định thử lần nữa thì có bàn tay cầm lấy bật lửa, châm giúp anh.
Anh rít một hơi thật sâu, nhả ra làn khói trắng, nheo mắt thỏa mãn.
Điếu thuốc ngậm giữa răng xoay một vòng, Tạ Tranh ngẩng đầu nhìn người châm thuốc cho mình, bất ngờ nhướn mày: “Là cậu à?”
Thiếu niên cười híp mắt: “Chào chú Tạ.”
Không phải đến chơi, cậu ta mặc đồng phục phục vụ giống những người khác trong club: vest đen, sơ mi trắng, đeo nơ con, trên ngực là thẻ tên kim loại khắc laser hai chữ: Lộ Lộc.
Tạ Tranh chìa tay, lòng bàn tay ngửa lên, Lộ Lộc đặt bật lửa lại vào tay anh.
Khi đó Lộ Lộc liếc thấy app gọi xe của Tạ Tranh vẫn đang quay vòng vòng, liền chớp mắt: “Chú Tạ, giờ này khó gọi xe lắm, để em đưa chú về nha.”
“Cậu có xe?”
“Đồng nghiệp em có, để em hỏi mượn.”
Tạ Tranh liếc Lộ Lộc một cái. Hôm qua ăn cơm xong với Tống Thanh Viễn, có hai đứa sinh viên uống say, Lộ Lộc cũng là người lo lắng cho họ.
Cẩn thận, nhanh nhẹn, dễ thương.
Nhưng vẫn rất ngốc.
Tính cách thế này chỉ hợp trong trường đại học, nếu vào xã hội mà gặp loại người như anh, có khi bị ăn sạch không còn miếng xương.
Đôi khi lòng tốt chỉ biến người ta thành công cụ để bị ức hiếp thôi.
Lộ Lộc vẫn hơi cúi người chờ anh trả lời, Tạ Tranh bảo: “Được.”
Lộ Lộc liền nói: “Vậy chú Tạ chờ em chút nha.” Rồi xoay người đi tới quầy bar.
Tạ Tranh thấy Lộ Lộc dựa người vào quầy, một tay chống má nói chuyện với bartender đội mũ lưỡi trai. Dù chỉ nhìn bóng lưng, Tạ Tranh cũng hình dung được biểu cảm tươi cười của cậu, chắc chẳng ai nỡ từ chối thiếu niên như thế.
Quả nhiên lúc Lộ Lộc quay lại đã có chìa khóa trong tay. Cậu vung vẩy chìa khóa: “Đi thôi, chú Tạ.”
Xe là loại bình dân nhỏ xíu, trần xe thấp, ghế ngồi chật, Tạ Tranh duỗi chân còn thấy vướng.
Lộ Lộc phát hiện, sau khi cài dây an toàn cho mình xong thì nghiêng người giúp Tạ Tranh điều chỉnh chỗ ngồi, rồi còn với tay định cài dây cho anh.
Mái tóc bù xù sát ngay mặt, Tạ Tranh ngửi thấy mùi cam sạch sẽ thơm ngát.
Anh đẩy vai Lộ Lộc nhẹ một cái: " Tôi chưa say đến mức không tự cài được dây an toàn đâu.”
Lộ Lộc liền ngồi thẳng dậy.
Cậu như làm ảo thuật, lấy từ sau ghế ra một chai nước đá đưa cho Tạ Tranh, rồi khởi động xe.
Tạ Tranh nhấp một ngụm, đột nhiên hỏi: “Bưởi hả?”
Lộ Lộc cong mắt cười: “Dạ, hehe.”
P/s: 🐹 Comment một cái cho tui có động lực lăn tiếp chương sau nhaaaa 💖