“Nai con, đất sét đem tới rồi, đang ở dưới lầu, hai đứa mình mau xuống dọn, tốc chiến tốc thắng nhé.”
Phòng học 2301 khu dạy học số 2, chính là phòng làm việc của sinh viên năm nhất khoa điêu khắc lớp 24.
Phòng làm việc lộn xộn bày đầy bàn vẽ và thạch cao, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, bị cắt thành từng mảng nhỏ, rơi lấp lánh trên mái tóc thiếu niên ngoan ngoãn, chiếu sáng gương mặt trắng trẻo sạch sẽ của cậu ta.
Lộ Lộc đang ngồi trước bàn vẽ, trong tay cầm bút than mà không vẽ gì cả, đầu tựa vào ghế, ngửa mặt nhìn trần nhà, thần sắc như hồn lìa khỏi xác.
“…Nai con? Nai con? Lộc à, Lộ Lộc?!”
Lộ Lộc tóc hơi dài, lúc làm việc thì dùng dây buộc lại sau đầu thành một cái đuôi nhỏ nhỏ. Thôi Tùng Bách gọi mãi không thấy Lộ Lộc phản ứng, đành phải vươn tay kéo cái đuôi tóc nhỏ sau đầu cậu: “Đang nghĩ cái gì vậy hả?”
Lộ Lộc “A” một tiếng, cuối cùng cũng hồi hồn.
Cậu ngửa đầu nhìn lại Thôi Tùng Bách.
Lộ Lộc có gương mặt hiền lành, không phải kiểu đẹp sắc sảo nhưng lại khiến người ta dễ mến từ nhỏ đến lớn, nhờ thế mà được không ít đặc quyền. Tính cách của cậu cũng y như vẻ ngoài, dễ gần, vui vẻ. Chưa kịp mở miệng, đôi mắt cậu đã cong cong cười lên trước rồi.
“Tớ đang nghĩ tối nay mặc gì.”
Thôi Tùng Bách: “…………”
Gì cơ? Chỉ vì một câu hỏi nhảm nhí như thế mà cậu ngó lơ người ta?!
“Đừng để tớ phải đánh cậu trong phòng làm việc, mỹ thuật đã đủ bi thương vì thất nghiệp rồi, đừng làm nó tệ thêm.”
Thôi Tùng Bách đen mặt: “Làm việc mau!”
Lộ Lộc bật cười, ngoan ngoãn đứng dậy.
Hành lang của tòa nghệ thuật vương vấn mùi thuốc màu, giấy vẽ và mực nước. Lộ Lộc xách thùng hàng chuyển phát nặng trịch theo sau bạn cùng phòng, đầu vẫn còn đang nghĩ về chuyện vừa rồi.
Mặc gì bây giờ ta?
Bộ màu vàng nổi bật kia khiến cả người cậu trông sáng bừng, tràn đầy sức sống, nhưng tay áo lại bị vướng canh trong lúc ăn trưa, không tiện mặc để đi gặp người.
Cậu còn hai bộ màu vàng nữa, nhưng đều là áo cộc tay. Tháng tư rồi, tối trời vẫn lạnh, mà cậu thì lại hơi sợ lạnh.
Quần áo của cậu không nhiều. Nghĩ kỹ lại thì còn bộ áo khoác gió màu xanh và áo khoác hồng nhạt có thể chọn. Nhưng cái áo gió kia hơi dày, còn áo hồng thì lại… quá bánh bèo. Tối nay cậu không định giả cute.
Mặc gì đây ta?
Tối nay có tiệc, mặc gì để gặp Tống Thanh Viễn?
Mặc gì để gặp Tống Thanh Viễn mà nhỡ đâu gặp luôn Tạ Tranh nữa?
Cậu đã nghe cái tên Tạ Tranh rất nhiều lần.
Giáo viên chủ nhiệm hồi cấp hai kể hồi đó ông ấy dữ như quỷ, suốt ngày phạt học sinh, nhưng tám năm trước bị Tạ Tranh đè trước cửa nhà mà dạy dỗ một trận, từ đó ngoan như cún;
Kỷ lục chạy 1000m ở đại hội thể thao vẫn là của Tạ Tranh để lại;
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở lớp cấp ba là vị trí cố định của Tạ Tranh, có chị khóa trên từng đơn phương crush ảnh, lén chụp ảnh đăng lên, từ đó mọi người phát hiện buổi chiều chỗ đó ánh sáng siêu đẹp, cứ chiều đến là giành nhau ra đó sống ảo;
Hội đón tân sinh viên năm nhất, phó hiệu trưởng kể mấy người cựu sinh viên thành công trong xã hội, trong đó có cả Tạ Tranh;
Chủ nhiệm lớp cậu mỗi lần kể “bạn đại học của thầy” thì cũng đều là Tạ Tranh.
Hôm nay là lần đầu tiên Lộ Lộc gặp Tạ Tranh ngoài đời thật.
Tống Thanh Viễn gọi cậu đến dặn việc. Có cậu bạn phía sau nghịch ngợm xoa đầu cậu một phát, tóc mái sụp xuống trán. Qua kẽ tóc, cậu chỉ thấy được một người đàn ông mặc vest đen đứng cách Tống Thanh Viễn không xa. Vẫn là Thôi Tùng Bách nhận ra trước, kéo tay áo cậu, ghé tai cậu thì thầm: “Má ơi —— đó là Tạ Tranh!”
Tạ Tranh.
Mười năm trước, anh là học trưởng như mây giông mưa bão, thi thoảng vài hạt mưa còn bắn vào mặt Lộ Lộc, không đến mức ghét, cũng chẳng đến mức thích, nên cậu chẳng mấy để tâm.
Nhưng bây giờ, cái tên mà cậu từng tình cờ nghe thấy, bỗng nhiên trở thành người thật đứng cách cậu chưa đến mười lăm mét. Cảm giác rất kỳ cục, giống như không phải đang theo đuổi idol mà là... gặp hiện tượng siêu nhiên.
Lộ Lộc bình thường hay giả vờ vui vẻ, nhưng khoảnh khắc này thì thật sự tim nhảy tưng tưng.
Sau khi Tống Thanh Viễn dặn việc xong, Lộ Lộc cùng Thôi Tùng Bách và một bạn khác đi ra ngoài ăn trưa, trong lòng thầm thấy may là mình đã mặc cái áo khoác sáng chói nhất. Khi đi ngang qua Tạ Tranh, cậu không kìm được mà lén liếc nhìn anh một cái.
Lộ Lộc không để ý, vướng chân vào gì đó, suýt ngã, Tạ Tranh đang ngẩng đầu nhìn trời, khóe môi nhếch lên như cười giễu, phun ra một làn khói thuốc.
Thôi Tùng Bách nhanh tay đỡ cậu.
Có không ít sinh viên len lén đánh giá Tạ Tranh. Thôi Tùng Bách cũng trong số đó, đi rồi còn nhón chân ngoái đầu lại.
Thôi Tùng Bách rít một tiếng: “Tạ Tranh sao nhìn ngoài đời còn gắt hơn trong video vậy?”
Một bạn học không quen Tạ Tranh: “Ai vậy? Diễn viên hả?”
“Không phải. Là tổng tài công ty nào đó, mặt đẹp nên cứ bị chụp hoài rồi đăng lên mạng. Tui đọc bình luận thấy bảo anh này không dễ chơi, kiểu giang hồ, ra tay tàn nhẫn.”
Tàn nhẫn?
Lộ Lộc lại nhớ đến cảnh Tạ Tranh dí điếu thuốc đầy dấu răng vào lan can dập tắt.
...Ừm, trông cũng gắt thiệt.
Bạn học kia tò mò nhướng mày: “Ồ ồ, nhìn cũng đáng sợ đó —— sao nai con không nói gì?”
Lộ Lộc càng thấy tim nhảy bùm bùm, nhào thẳng lên lưng bạn học cười hì hì: “Đang nghĩ tí ăn gì đây nè.”
***
“Ăn thịt nướng hả?” Tạ Tranh lười biếng nằm dài trên sofa, hỏi Tống Thanh Viễn: “Có tiện không? Dắt tôi đi với.”
“Tiện.” Tống Thanh Viễn đang ngồi xổm trước chậu cây cắt tỉa lá: “Ông có thể kể cho học sinh tôi nghe hành trình lập nghiệp của ông không, cổ vũ tụi nó chút.”
Tạ Tranh không nhịn được bật cười.
Hành trình lập nghiệp?
Chuyên đi đào người, gài gián điệp vào công ty đối thủ, ép người ta ký thỏa thuận đặt cược rồi thu mua luôn công ty. Chuyện này mà kể ra chắc tụi nhỏ nghĩ xã hội đen tuyển dụng.
Tối 6 giờ, hai người lên đường tới quán thịt nướng kia.
Bữa này gọi là tiệc sư môn, nhưng thật ra là học sinh của Tống Thanh Viễn tổ chức tiễn thầy nghỉ phép. Tiểu Tống lão sư đột ngột xin nghỉ, không nói rõ lý do, chỉ bảo muốn đi giải khuây, ai cũng lo cho ổng.
Hai người tới nơi thì đám học trò đã ngồi chờ. Phòng có chín người, năm nam bốn nữ, trong đó năm người đeo vòng cổ Omega.
Vừa mới bước vào, có một Omega nam đỏ mặt hắt xì liên tục.
“Xin lỗi… Hắt xì! Có… mùi gì gắt quá… Hắt xì!”
Tin tức tố của Tạ Tranh là mùi thuốc lá trộn hạt tiêu, nồng và gắt. Omega khứu giác vốn nhạy, dù Tạ Tranh không phải đang trong kỳ dễ phát cũng vẫn có O ngửi được. Trong công ty cũng có người chỉ cần thấy anh là hắt xì.
Cậu nam luống cuống móc thuốc ra uống với nước, cuối cùng cũng ngưng hắt xì.
Chủ mưu Tạ Tranh thì mặt không đổi sắc, nhưng cũng hỏi một câu: “Không sao chứ nhóc con?”
Cậu kia hơi sợ, cúi đầu lắc đầu lia lịa.
Tống Thanh Viễn hỏi thăm cậu mấy câu, rồi chỉ vào Tạ Tranh giới thiệu: “Đây là bạn tôi, Tạ Tranh, rất ghê gớm đó. Nếu sau này không có tôi, các em có chuyện gì rắc rối thì có thể tìm anh ấy.”
Tạ Tranh cũng có qua nhà Tống Thanh Viễn ăn chực, giúp đỡ mấy đứa học trò cũng hợp lý. Anh gật đầu: “Nhưng bình thường tôi bận lắm, có chuyện gì to to hẵng gọi.”
Có người nói: “Dạ, cảm ơn anh Tạ.”
Tạ Tranh nhìn theo giọng nói, vừa vặn thấy ngay học trò cưng của bạn mình.
Tên gì ta?
Xuẩn Lộc… À đúng, Lộ Lộc.
Nam sinh hôm nay không mặc áo khoác vàng chói hôm trước, mà mặc áo khoác xám nhạt sọc xanh, đeo túi nhỏ, tóc buộc đuôi gọn gàng sau đầu, nhìn khá biết chăm chút ngoại hình.
Tạ Tranh lúc này mới nhìn rõ gương mặt Lộ Lộc — ngoan ngoãn dễ thương, không giống kiểu mềm mại của Omega, mà là đúng gu Tạ Tranh thích.
Lúc nãy Omega kia hắt xì là cậu đỡ nước trước tiên, bây giờ cũng là cậu mở lời đầu tiên, nhanh nhạy và khéo léo hơn cả dân công sở.
Nhưng Tạ Tranh không ăn nổi chiêu này: “Đừng gọi là anh, tôi lớn hơn mấy đứa nhiều lắm, gọi là chú đi.”
Tạ Tranh – cao thủ đánh lộn, thần tốc chạy bộ, hung dữ bá đạo trong mắt người khác, nhưng là một người đầy nghĩa khí trong lời kể của Tống lão sư. Những mảnh ký ức vụn vặt hợp lại, tạo thành hình ảnh một người đàn ông thật sự đứng trước mắt Lộ Lộc.
Lộ Lộc chỉnh lại vạt áo mới tinh, đưa tay ra, nghiêm túc giới thiệu: “Em chào chú Tạ, em là Lộ Lộc.”
Tạ Tranh cúi đầu nhìn bàn tay cậu đưa ra, cũng bắt tay lại.
Những học sinh khác cũng lần lượt giới thiệu theo, Tạ Tranh đều bắt tay, nhưng không nhớ nổi tên ai.
Tạ Tranh không mấy hứng thú với đồ ăn, cũng chẳng cảm được vị thịt nướng mà Tống Thanh Viễn khen nức nở. Ăn được nửa chừng, bọn học sinh mở nhạc, bám lấy Tống Thanh Viễn hỏi ổng định đi đâu nghỉ phép.
Tống Thanh Viễn bảo: “Thầy về quê một chuyến.”
Tạ Tranh nhận được cuộc gọi từ trợ lý, hỏi địa chỉ để gửi đồ dùng cần thiết. Nghe xong anh ra ngoài gọi điện, trước khi đi còn vỗ vai Tống Thanh Viễn một cái.
Nói chuyện xong, anh không vội quay lại, đứng ngoài cửa hút hai điếu thuốc.
Anh nghiện thuốc nặng, cũng nghiện chuyện kia nặng không kém. Nhưng cái sau thì lâu nay không được giải tỏa, chỉ đành dùng cái trước để xả stress.
Khi quay lại, chủ đề đã chuyển khỏi Tống Thanh Viễn. Một nam sinh đang than thở phiền não: “Người ta bắt tụi em trong một tuần phải đưa hết mèo chó ra khỏi trường.”
Tạ Tranh nghe một lúc mới hiểu chuyện.
Nam sinh này là thành viên CLB bảo vệ động vật của trường, chuyên cứu trợ mèo chó trong khuôn viên.
Có con chó nuôi bị cắn, mà đó là chó nhà con của hội đồng giáo dục. Thế là người ta ép CLB trong một tuần phải giải tán hết thú trong trường, nếu không thì ——
Câu sau chưa nói nhưng ai cũng thấy rõ ý uy hiếp. CLB giờ chỉ còn hơn hai chục người, toàn sinh viên năm nhất, vừa sợ vừa bối rối.
“Tống lão sư,” học sinh bặm môi cầu cứu Tống Thanh Viễn: “Tụi em giờ phải làm sao?”
Tống Thanh Viễn còn chưa kịp trả lời, thì Tạ Tranh đã cười.
Anh ngả người ra sau, cởi hai cúc cổ áo: “Chuyện này nhờ Tống lão sư là vô ích, ảnh cũng là người dưới mái hiên.”
Cả bàn quay sang nhìn Tạ Tranh.
“Để chú dạy cho,” Tạ Tranh cười đểu, “Dùng tài khoản phụ phát vài bài, nói là con hội đồng có xu hướng ngược đãi động vật, trường để khen ngợi nó nên quyết tâm truy cùng diệt tận đám thú còn lại.”
Bọn học sinh chưa thấy chiêu này bao giờ, trố mắt nhìn nhau như mất wifi.
Tống Thanh Viễn: “…………”
Trán anh nổi gân: “Tạ Tranh đừng có làm hư học sinh của tôi!”
Tạ Tranh cười phá lên. Ánh mắt lướt qua Lộ Lộc — đôi mắt cậu lấp lánh sáng rực.
P/s: 🐹 Comment một cái cho tui có động lực lăn tiếp chương sau nhaaaa 💖