Lục Lâm Phong lại một lần nữa hôn mê, trước khi ngất còn kịp dặn đệ tử về thân phận của Diệp Tu Hàn cũng như tình trạng mất trí nhớ.

Lần này các đệ tử không dám chậm trễ lập tức triệu hoán phi kiếm bản mệnh.

Chỉ thấy vài luồng sáng của kiếm quang lóe lên những thanh trường kiếm của đám đệ tử hợp lại thành một thanh kiếm khổng lồ đủ để mười mấy người đứng vững trên thân kiếm.

“Diệp sư đệ, mời cùng chúng ta trở về Thiên Lam Tông. Có khi thấy lại cảnh quen thuộc, trí nhớ sư đệ sẽ dần khôi phục.” Một đệ tử ôn tồn nói.

Diệp Tu Hàn khẽ gật đầu, đợi mọi người lên kiếm rồi y mới rụt rè leo lên sau, tự tìm một góc khuất nhất mà ngồi xổm xuống.

Trường kiếm lướt gió mà lên chỉ trong thoáng chốc đã xuyên tầng mây, vút thẳng đến chốn cao vời.

Diệp Tu Hàn sợ muốn xỉu, theo bản năng ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng Thẩm Trọng Quang, nhưng chỉ thấy một chấm đen mờ mờ phía xa xa.

Đó là Thẩm Trọng Quang đang dẫn đầu bay phía trước.

Khi tu sĩ xuống núi rèn luyện dọc đường khó tránh hiểm nguy, bởi vậy thường cùng cưỡi một kiếm để tiện hỗ trợ. Duy có một người sẽ phải đi đầu mở đường.

Nếu gặp chỗ có tu sĩ đang giao đấu hoặc phát hiện linh bảo thậm chí là pháp trận do tiền bối cao nhân bố trí thì người mở đường phải nhanh chóng truyền tin trở lại giúp người phía sau kịp thời né tránh.

“À đúng rồi, ký chủ!” 818 bỗng nhớ ra chuyện quan trọng, vội nói: “Tông môn sớm đã biết ký chủ sắp trở về hiện có hơn ngàn đệ tử đang chờ người xuất hiện đó. Người phải chuẩn bị kỹ càng nhất định phải ra cuất hiện thật chấn động nha!”

Hơn… ngàn người?

Diệp Tu Hàn rùng mình ớn lạnh, nhưng vừa nghĩ đến số mệnh thê thảm của Thẩm Trọng Quang trong truyện y lập tức cắn răng mà phấn chấn tinh thần.

Mấy ngàn người thôi mà… có gì phải sợ!

Tuy trong lòng đã tự nhủ như vậy nhưng hai tay Diệp Tu Hàn vẫn theo bản năng mà ôm chặt lấy thân mình.

Y hít sâu một hơi rồi chậm rãi giơ tay lên tự chọc ngón tay vào mình.

“?” 818 thấy hành động của Diệp Tu Hàn lập tức ngơ ngác hỏi: “Ký chủ đang làm gì thế?”

Diệp Tu Hàn nhỏ giọng đáp: “Ta bây giờ cũng tính là người rồi nên nghĩ là nếu tự chọc mình quen đi thì có khi sẽ bớt phản ứng kiểu cây mắc cỡ.”

“……” Một người sợ xã hội phải đi diễn vai trà xanh thật khiến người người nghe mà thương cảm rơi lệ, 818 đành an ủi: “Ký chủ đừng sợ nha, chưa chắc đã có nhiều người trong tông môn đến đợi người đâu. Lỡ đâu ta nói là lỡ đâu thôi nhé, vừa hay có gì đó xuất hiện, mọi người ùa đi xem mất, ai còn rảnh để ý đến ký chủ nữa”

Ở phía trước.

Thẩm Trọng Quang khẽ cụp mắt.

Phía dưới vừa vặn có một tòa sát trận thượng cổ không bằng đưa cả đoàn người này vào đó thử một phen?

Chỉ là vừa nghĩ đến dáng vẻ khóc cha gọi mẹ của lũ người nàyhắn lại cảm thấy chẳng có chút hứng thú nào.

Ánh mắt hắn lướt về phía Diệp Tu Hàn chỉ thấy đối phương vẫn đang vụng về chọc vào người mình. Tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn của hắn, Diệp Tu Hàn chợt ngẩng đầu cười với hắn một cái.

Thẩm Trọng Quang nghĩ, chờ đến khi về tông môn bị mấy nghìn người vây quanh chỉ trỏ, không biết y còn cười nổi nữa không.

Ý niệm vừa dâng, hắn liền xoay người lướt tránh khỏi sát trận, thẳng đường bay về phía Thiên Lam Tông.

Một ngày sau.

Diệp Tu Hàn suốt cả đêm không ngủ cứ thế chọc chọc lên người đến mức tưởng chừng sắp ngất xỉu trên kiếm. Mãi đến khi một tia sáng đầu tiên soi rọi lên dãy núi phía xa, y mới từ từ ngồi dậy sắc mặt như tro tàn, mệt rã rời mà vẫn không dám ngừng tay.

【Hiện tại đã tiến nhập địa phận Thiên Lam Tông, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Quay về Thiên Lam Tông, thưởng 150 điểm giá trị trà xanh.】

Một hàng chữ lớn lập tức hiện lên giữa bảng điều khiển, khiến cả người Diệp Tu Hàn đều căng cứng như dây đàn.

Đây... đây là đến Thiên Lam Tông thật rồi sao?

Y dè dặt hé mắt nhìn thử, chỉ thấy trên đỉnh núi phía xa trập trùng rừng xanh rậm rạp, một bóng người cũng không thấy.

Diệp Tu Hàn âm thầm thở phào một hơi chắc đám đệ tử đều đang bế quan tu luyện cả rồi.

Diệp Tu Hàn khép mắt, truyền ra một tia linh khí nhập vào cỏ cây trong núi, trong thoáng chốc vạn vật sinh linh trở thành tai mắt của y. Thanh âm hỗn tạp từ bốn phương tám hướng liền truyền vào tai y

“Các ngươi cũng đến xem Diệp Tu Hàn à?”

“Phải đó, cả ngọn núi của bọn ta đều kéo đến rồi. Nghe đâu hắn trở về cùng Lục Lâm Phong và Thẩm Trọng Quang, cái trận thế này…”

“Đệ tử tông môn bên cạnh còn cho ta năm mươi viên linh thạch, chỉ để ta dùng lưu ảnh thạch ghi lại hình dáng của Diệp Tu Hàn…”

“Đừng quá đáng vậy chứ! Bọn ta là âm tu đến trước chiếm chỗ nghe Diệp Tu Hàn hát đấy! Các ngươi là phù tu dựa vào đâu mà bay vèo lên trước? Lại chen nữa là ta thổi khèn đấy, đến lúc đó đừng ai hòng nghe rõ cái gì!”

“Sao đám kiếm tu chưa tới?”

“Còn đang chờ Bia kiếm đạo mở ra đấy.”

Diệp Tu Hàn: “……”

Chưa bước chân vào tông môn mà y đã như thể được "trải nghiệm" trước cảm giác bị vây xem bởi cả ngàn người.

818 không biết từ đâu bật ra một câu dư thừa: “Ký chủ, ngườivẫn ổn chứ?”

Diệp Tu Hàn siết chặt y bào, không hé một lời.

Ngay khoảnh khắc ấy, Thẩm Trọng Quang người trước đó vẫn dẫn đường phía trước đột nhiên dừng bước, đứng chờ mọi người cùng tiến vào pháp trận của tông môn.

Ánh mắt Diệp Tu Hàn lướt đến pháp trận kia, rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao núi rừng nơi đây trông vắng vẻ hoang vu như vậy.

Chỉ e toàn bộ cảnh tượng đều bị trận pháp mê huyễn che đi chỉ cần phá vỡ được tầng màn che ấy liền có thể thấy được cảnh tượng núi người biển người.

Hơi thở Diệp Tu Hàn nghẹn lại nơi cổ họng, ngây ngốc nhìn mọi người lần lượt đứng dậy đưa tay chạm vào không trung.

Ngay lúc đó —

Không khí nơi pháp trận lập tức chấn động dữ dội.

Thanh âm bên tai Diệp Tu Hàn bỗng thay đổi:

“Đừng quản gì Diệp Tu Hàn nữa, Bia Kiếm Đạo mở rồi, đi mau…..”

“Còn xem Diệp Tu Hàn cái gì sư phụ truyền âm rồi, bảo chúng ta mau đến Bia Kiếm Đạo lĩnh ngộ tu luyện!”

Diệp Tu Hàn ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy đại trận trước mặt chậm rãi mở ra, một ngọn núi hùng vĩ hiện rõ trong tầm mắt. Ởlưng chừng núi có một quảng trường khổng lồ đủ để nghìn người đứng, vốn dĩ hẳn phải chật kín người vậy mà giờ lại vắng tanh vắng ngắt.

Còn…cón có chuyện tốt vậy ư?

Diệp Tu Hàn như vừa sống lại sau đại nạn, ngồi xổm trên kiếm ngẩn người.

Thẩm Trọng Quang nhàn nhạt liếc y một cái, rồi thu lại ánh mắt.

Trong tay áo rộng của hắn, lòng bàn tay khẽ xoay, một tia kiếm khí nhập vào lòng bàn tay tĩnh như nước lặng.

Khi nãy đặt tay lên đại trận, hắn đã âm thầm phóng ra một tia kiếm khí mượn lực pháp trận dẫn khí kiếm bay thẳng đến nơi đặt Bia Kiếm Đạo.

Bia Kiếm Đạo có trăm bia, mỗi một bia đều được đặt tên theo kiếm đạo, bên trong phong ấn một chiêu kiếm pháp đắc ý nhất của tiền bối kiếm tu.

Cứ ba trăm năm, Bia Kiếm Đạo sẽ mở một lần, nếu cảm ứng được có đệ tử kiếm tu xuất chúng xuất hiện, có thể mở sớm.

Một khi Bia Kiếm Đạo mở ra, toàn bộ kiếm tu trong tông đều được phép tiến vào khiêu chiến. Nếu có người được cả trăm đạo bia thừa nhận thì sẽ được xưng là "Thiên Lam Tông Đệ Nhất Kiếm".

Trường kiếm xuyên qua pháp trận, Diệp Tu Hàn theo đoàn đến Thiên Mộc Phong — nơi y tu hành với danh nghĩa y tu.

Còn Thẩm Trọng Quang thì trực tiếp cưỡi kiếm bay thẳng về phía Bia Kiếm Đạo.

Khi Bia Kiếm Đạo mở ra sẽ hình thành một trận kiếm, trongkiếm trận linh khí dồi dào, tu luyện trong đó một ngày có thể bằng bên ngoài mười năm tất cả tùy thuộc vào cơ duyên của mỗi người.

Lúc này, đệ tử khắp tông môn gần như đều tụ tập tại Bia Kiếm Đạo tĩnh tâm tu luyện.

Thẩm Trọng Quang không tiến vào bia trận mà men theo rìa núi sau, vòng qua một lối mòn dẫn tới một nơi hoang vu. Nơi ấy, lặng lẽ đứng sừng sững mấy chục tấm bia đá cũ kỹ.

Chúng vốn cũng là Bia Kiếm Đạo chỉ tiếc vì nhiều năm trôi quatàn ảnh bên trong đã tiêu tán, thậm chí ngay cả kiếm chiêu từng phong ấn cũng mờ mịt chẳng còn nhớ rõ. Tông môn bèn dời chúng đến núi hoang sau tông, để mặc phong sương tàn phá.

Thẩm Trọng Quang chậm rãi bước vào.

Kiếp đầu tiên, hắn từng vì tự chứng minh trong sạch của bản thân mà tự mổ lấy linh cốt, cuối cùng lại bị Lục Lâm Phong gạt lấy mất.

Trong lúc tuyệt vọng cùng cực, hắn từng bò ra sau núi chẳng ngờ lại lạc vào rừng bia đá này. Máu tươi nhỏ xuống bia vô tự đánh thức tàn ảnh ẩn sâu trong đó. Chính tàn ảnh trong bia đá vô tự kia đã giúp hắn gỡ bỏ hồn đinh lại chỉ điểm cho hắn tìm thảodược trị liệu thương thế ngoài da.

Còn những tấm bia khác thì dạy hắn luyện kiếm. Tuy chỉ là vài chiêu lẻ tẻ nhưng chiêu nào cũng ẩn chứa đạo tâm.

Thẩm Trọng Quang thiên tư xuất chúng lại kiên trì bất khuất, dựa vào từ những chiêu thức vụn vặt ấy suy diễn ra trọn bộ kiếm quyết. Hắn từ tốn lau sạch từng mặt bia đá chăm chú phân biệt những hàng chữ loang lổ còn lưu lại.

Tiêu Dao, Tàng Âm, Trục Tinh Trần…

Hắn từng giúp những tàn ảnh trong bia đá từng chút một hồi tưởng lại đạo của chính mình. Chỉ trừ tấm bia vô tự kia.

Năm tháng trong núi thấm thoắt trôi qua, Thẩm Trọng Quang dần phát hiện bên tai mình đã có linh cốt mới. Một khối linh cốt đen như mực.

Hắn đã sớm nhập ma. Thẩm Trọng Quang rời khỏi tông môn, khi quay lại đã là trăm năm sau.

Hắn dẫn theo đại quân ma tộc công phá tông môn, trận chiến ấy máu chảy thành sông, thi thể ngổn ngang, máu chảy theo bậc đá chảy xuống như thác nước.

Giữa thảm cảnh ấy, Thẩm Trọng Quang lại một lần nữa nhìn thấy tấm bia vô tự kia.

Tàn ảnh bên trong sớm đã quên mất đạo của mình vậy mà vẫn nhớ rõ sứ mệnh bảo vệ nơi đây.

“Ngươi hỏi đạo của ta tên gọi là gì ư….”

Tàn ảnh nọ bị trăm ma tu vây quanh, chợt bật cười như điên.

Trên mặt bia lần đầu tiên hiện lên một chữ “Cút.”

Tàn ảnh tự bạo, chấn động cả ngọn núi, trời đất rung chuyển.Thẩm Trọng Quang chỉ lặng lẽ nhìn, thần sắc yên tĩnh đến lạ thường.

Sau đó, Thẩm Trọng Quang đã trọng sinh rất nhiều lần.

Nhưng hắn không bao giờ đánh thức được tấm bia vô tự ấy tỉnh lại một lần nữa.

Hắn biết rất rõ, bản thân đã lún sâu vào ma đạo không thể quay đầu lại. Đạo bất đồng, tự nhiên chẳng thể cộng hưởng bản thân với bia đá.

Nhưng kiếm này rốt cuộc vẫn có chút khác biệt.

Hôm đó sau khi vượt qua kiếp tâm ma, hắn cảm nhận được đạo tâm mình đã có chút biến hóa nhỏ.

Thẩm Trọng Quang đưa tay đặt lên tấm bia phủi đi tầng bụi bặm phủ kín trêm đó, đang định rút tay về thì một nguồn lực cường đại cuồn cuộn trào ra, trong khoảnh khắc đã hút thẳng thần hồnhắn vào trong bia!

……

“Ta không cần chữa trị, chỉ cần ta chưa chết ta vẫn còn có thể luyện kiếm!”

“Thả ta ra đi, ta còn muốn cùng tiền bối đấu kiếm.”

“Tay ta không có sao hết, trả lại kiếm cho ta đi!”

Thiên Mộc Phong, Minh Tâm Đường.

Diệp Tu Hàn co mình lại trong góc tường, dùng tay áo che kín người còn đội thêm cả màn che, lặng lẽ phân loại thảo dược.

Ngày hôm đó, sau khi trở về Thiên Lam Tông y liền được đưa đến nơi này.

Tiên quân phụ trách quản lý Minh Tâm Đường là Tạ Lăng, xưng là “Minh Lăng Tiên Quân”, nhưng ông vô cùng yêu thích ẩm thực nên thành hình tròn trịa, người trong tông môn lén gọi ông là “Mập Tiên Quân”.

Tạ Lăng trước tiên giúp Diệp Tu Hàn kiểm tra một lượt, nói rằng linh cốt của y bị tổn thương nhưng trong cơ thể có chất độc nào hết. Còn Lục Lâm Phong thì khó xử lý hơ, Tạ Lăng cùng với một vài vị y tu thay phiên chữa trị nhựng đều bó tay, không thể giải độc cho gã được. May mắn là độc này không nguy hiểm gì nhiều nó chỉ khiến người ta thèm ăn mà thôi.

Khi Lục Lâm Phong tỉnh lại, gã lại nhận được tin tức chấn động. Bia Kiếm Đạo mở sớm hơn dự kiến, gã bõ lỡ ngày đầu tiên trong kiếm trận, bõ lỡ cơ hội tu vi tăng tiếng một ngày ngàn dặm. May mà bia Kiếm Đạo vẫn chưa đóng nên gã còn cơ hội tiến đến thử thách.

Lục Lâm Phong đứng ngồi không yên cũng không buồn lo việc giải độc chỉ muốn chinh phục Bia Kiếm Đạo để danh lấy danh hiệu “Thiên Lam Tông Đệ Nhất Kiếm”.

Còn Diệp Tu Hàn, ký ức của y đã mất hết nên tạm thời được Tạ Lăng thua nhân ở lại Minh Tâm Đường. Tạ Lăng phát hiện ra Diệp Tu Hàn có hứng thú với y tu nên đã thử dạy y phân biệt từng loại thảo được. Không ngờ qua việc dạy dỗ này, Diệp Tu Hàn có thể một lần đã nhớ được mọi loại thảo dược, tu chất vượt xa người bình thường.

Tạ Lăng có ý thu nhận Diệp Tu Hàn vào tu y, thấy đám kiếm tu bên ngoài ồn ào không ngừng, ông lắc đầu nói:

“ Nguoi coi đám kiếm tu kia đi, sợ là tu luyện đến điên luôn rồi.”

Diệp Tu Hàn ngẩn người một chút, y cảm thấy những kiếm tu này cũng không tệ. Họ không vây quanh y cũng không chăm chăm nhìn y.

818 suýt khóc, ký chủ sau khi bước vào tông môn hoàn thành nhiệm vụ thứ hai thì lại đưa ra nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ này yêu cầu ký chủ lựa chọn mục tiêu công lược:

1 là Đệ tử kiếm tu, 2 là Đệ tử phù tu, 3 là Đệ tử âm tu….

Ký chủ không chút do dự nào lựa chọn kiếm tu luôn.

Diệp Tu Hàn vốn chẳng biết cái gọi là “công lược” là gì, y chỉ đơn giản là muốn kết bạn với Thẩm Trọng Quang, mà Thẩm Trọng Quang lại là một kiếm tu.

Nghĩ đến đây, y đối với nhiệm vụ lần này của hệ thống trà xanh ngược lại có chút mong chờ. Chỉ là nhiệm vụ lần này mãi vẫn chưa phát ra.

818 nhìn đám kiếm tu ngoài kia, lại lần nữa thở dài.

Đối với bọn họ, e rằng ký chủ nhà mình còn chẳng bằng một thanh kiếm gỗ hay một đoạn kiếm luôn á.

Hay là đợi khi hiệu ứng bệnh mỹ nhân phát tác thêm lần nữa?

818 còn đang vò đầu suy nghĩ làm sao để công lược được một kiếm tu cho ra hồn, thì bảng hệ thống đã nhảy ra nhiệm vụ mới.

【Nhiệm vụ ba: Ngẫu nhiên chọn một vị kiếm tu may mắn, nhờ hắn dạy ngươi học kiếm. Hoàn thành nhiệm vụ nhận được 100 điểm giá trị trà xanh. Giới hạn thời gian là Mười ngày.】

818: “……” Cứu tui.JPG

Hiện tại Bia Kiếm Đạo mở, đám kiếm tu kia thức trắng mấy ngày thậm chí bị thương cũng không buồn chữa, còn ai nguyện ý dạy ký chủ học kiếm chứ? Ngay cả Lục Lâm Phong cũng chỉ một lòng muốn khiêu chiến trăm đạo bia kiếm đạo, mong sớm đoạt danh “Thiên Lam Tông Đệ Nhất Kiếm”.

Diệp Tu Hàn thì hoàn toàn không hay biết tâm trạng sụp đổ của 818, chỉ đầy chờ mong hỏi: “Ta… bây giờ có thể đi tìm Thẩm Trọng Quang chưa?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play