818 suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.
Một ký chủ trà xanh lại muốn làm bạn với khắc tinh chuyên xử lý trà xanh?
Hơn nữa, Thẩm Trọng Quang đã từng nhiều lần giết các ký chủtrà xanh vô số lần, lấy một địch một trăm, thậm chí còn vô hiệu hóa cả đạo cụ của hệ thống. Điều đó chứng tỏ hắn đối với sự tồn tại của người ngoại lai như ký chủ là vô cùng bài xích và cảnh giác.
Lùi một trăm bước mà nói, cho dù Thẩm Trọng Quang đã cường đại đến mức có thể không màng tới hệ thống, thì hắn cũng đâu cần bạn bè gì nữa.
Thẩm Trọng Quang đã không còn là đứa nhỏ đáng thương năm xưa khát cầu tình thân tình bạn nữa rồi.
Nguyện vọng của ký chủ e rằng khó mà thành toàn.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, giờ cũng chẳng còn kiếm tu nào để nhờ cậy. Chẳng lẽ lại bắt ký chủ đi tìm Lục Lâm Phong?
“Vậy… ký chủ thử đi xem sao. Không thành công cũng đừng buồn nha.” 818 nhỏ giọng khuyên nhủ.
Diệp Tu Hàn gật đầu, cẩn thận gói ghém một túi nhỏ đem hết đống thảo được mình vừa hái nhét vào, rồi men theo đường mòn mà đi về phía sau núi.
Ở sau núi cây cối um tùm hoang sơ và hiu quạnh. Chẳng mấy chốc, y đã đến trước khu vực đầy bia đá .
Mấy ngày nay, y phát hiện Thẩm Trọng Quang thường đến nơi đây luyện kiếm nên lén lúc lần theo. Mỗi khi Thẩm Trọng Quang nhập vào trong bia đá y lại len lén đặt thảo dược ở bên cạnh.
Những loại thảo dược này đều có tác dụng ôn dưỡng thần hồn, mỗi cây đều đáng giá mười mấy khối linh thạch thượng phẩm, chẳng phải ai cũng có mà nỡ dùng.
Thế mà Diệp Tu Hàn mỗi lần đều đặt cả mười mấy cây.
Lần này, y đặt thảo dược xuống xong thì không vội rời đi, mà lặng lẽ chui vào bụi cỏ bên cạnh tấm bia, ngồi chồm hỗm chờ đợi.
Một lúc sau, đám thảo dược đặt trên bia liền biến mất.
Ánh mắt Diệp Tu Hàn lập tức sáng rỡ, Thẩm Trọng Quang đã nhận lấy rồi!
Bên trong tấm bia đá vô tự.
Một nắm thảo dược từ hư không rơi vào tay một nam nhân mặc áo đỏ rực lửa. Hắn ta tóc dài đen nhánh xõa tung, tư thái tiêu sái bất cần.
“Bạn nhỏ của ngươi lại tới rồi.”
“Thảo dược này ngươi lấy không? Không thì ta lấy nha, lãng phí lắm.”
“Ái chà, mấy thứ này toàn là loài có gai đấy, hái được không dễ đâu à nha.”
Nam nhân áo đỏ vừa lẩm bẩm vừa ngắm nghía đám thẻo dượcđang hân hoan thì chợt cúi đầu, đối diện là một đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo không chút gợn sóng.
Một kiếm vung ra, thân ảnh hắn ta lập tức tán loạn mất một lúc lâu mới chậm rãi tụ hình lại.
“Thiên Lam Tông mà cũng sinh ra được quái vật nhỏ như ngươi…” Nam nhân áo đỏ lắc đầu, dứt khoát đem toàn bộ thảo dược mấy ngày nay ném cho Thẩm Trọng Quang: “Thật sựkhông cần thì mau đi nói với người ta một tiếng, ta sắp bị hắn ‘nhổ trụi’ cả sườn núi này rồi!”
Thẩm Trọng Quang cụp mắt, thần sắc như nước lặng.
Trong lòng hắn không hiểu sao lại dâng lên một cỗ phiền muộn khó tả. Mỗi khi Diệp Tu Hàn nhìn hắn, ánh mắt kia luôn mang theo vài phần xót thương dịu nhẹ mà hắn, đã từ lâu không còn cần đến sự thương hại của bất kỳ ai.
Lại càng không cần ai chủ động đến gần.
Thẩm Trọng Quang khẽ vung tay, toàn bộ số thảo dược mấy ngày qua Diệp Tu Hàn dốc tâm hái được liền rơi vào tay hắn, chẳng sót một cọng.
Bên ngoài bia đá vô tự.
Diệp Tu Hàn trông thấy trên bia đá dâng lên từng đợt linh quang lấp lánh, biết rằng Thẩm Trọng Quang sắp xuất hiện liền khẩn trương nắm chặt đầu ngón tay, đứng thẳng người dậy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Tu Hàn thấp thỏm đối diện ánh mắt Thẩm Trọng Quang, trong đầu không ngừng ôn lại lời mình định nói.
Đúng rồi, y muốn hỏi Thẩm Trọng Quang có thể dạy mình học kiếm được không.
Thế nhưng y còn chưa kịp hé môi, một bó thảo dược được bó gọn gàng bỗng đưa tới trước mặt. Diệp Tu Hàn sững sờ tại chỗ.
“Tránh xa ta một chút.”
Thẩm Trọng Quang không một chút lưu luyến, trực tiếp nhét bó thảo dược vào tay y, xoay người muốn đi.
Một lực đạo kéo hắn lại đẩy trở vào trong bia đá.
Vị nam nhân áo đỏ bên trong đảo tròng mắt, lẩm bẩm một câu nghe không rõ:
“Trời ạ, phàm là kiếm tu nào trên đời tìm được đạo lữ, lão phu đều đau lòng chết mất…”
“Không đúng, không phải đạo lữ, thôi thôi, coi như chưa nói.”
Hắn ta tiện tay ném cho Thẩm Trọng Quang một thanh kiếm:
“Xin ngươi đừng nói gì nữa, luyện kiếm đi.”
Ngoài bia đá vô tự, Diệp Tu Hàn ôm bó thảo dược, gió núi rít qua khiến chóp mũi y đỏ lên, ánh mắt mờ mịt chẳng biết làm sao.
Thế nhưng y vẫn nhớ lời Thẩm Trọng Quang: “Tránh xa ta một chút.” Vì vậy dù trong lòng thất vọng, đôi chân vẫn không dám dừng lại, cứ thế bước đi… đi mãi, đến khi không còn biết mình nên đi đâu.
Y đảo mắt nhìn quanh, thấy không xa có một mỏm đá dựng đứng.
Thoáng nhìn, trông giống nơi ở cũ của y trước kia.
Diệp Tu Hàn cất bước chạy đến, ngồi bên mép vách đá nhìn xuống. Nhưng dưới vực sâu chỉ có tầng tầng mây trắng cuồn cuộn, chẳng còn ánh đèn phố thị xa xăm như kiếp trước.
Tựa hồ nhìn cô đơn hơn trước kia.
Thẩm Trọng Quang lặng lẽ đứng cách y không xa, trong đầu hiện lên hình ảnh cây cỏ nhỏ bị hắn tóm được.
Cả thế giới rộng lớn, chỉ có duy nhất một mình cảm giác đó là như thế nào?
Bọn họ, kỳ thực đều là những kẻ không thuộc về nơi này.
Thẩm Trọng Quang buông tay, một điểm sáng lấp lánh bay ra khỏi lòng bàn tay hắn là một hạt giống.
Hạt giống ấy xoay một vòng giữa không trung nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Diệp Tu Hàn rồi chui vào lòng đất.
Ngay sau đó… cỏ mọc lên.
Diệp Tu Hàn vốn còn đang thất thần bỗng cảm thấy dưới tay mình có vật gì đó khẽ động.
Y kinh hãi rụt tay lại, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy một mầm non xanh mướt vừa nhú khỏi mặt đất, trong chớp mắt liền hoá thành một cây cỏ xấu hổ nhỏ.
Trên đời này vẫn còn cây cỏ xấu hổ sao?
Thế nhưng, sao nó chỉ có hai lá trông thật đáng thương.
Diệp Tu Hàn theo bản năng đưa tay định chạm vào nhưng vừa mới chạm vào lá y liền chết trân tại chỗ.
Y vẫn là người cơ mà! Thế mà lại đi chọc một cây cỏ!
Diệp Tu Hàn lập tức rụt tay về, làm ra vẻ thờ ơ rồi âm thầm ngó trộm cây cỏ nhỏ kia.
Lá cây xấu hổ kia vẫn yên ổn đong đưa theo gió.
“?” Diệp Tu Hàn hơi nghi ngờ nhân sinh, chẳng lẽ cây xấu hổcũng có thể không cần thẹn thùng?
Thẩm Trọng Quang yên lặng nhìn một hồi, mãi đến khi trên người Diệp Tu Hàn lộ ra khí tức sinh động lúc này mới xoay người rời đi.
Hắn vốn không muốn để Diệp Tu Hàn lại gần mình nhưng hình như cũng chẳng đành lòng nhìn y buồn bã.
Diệp Tu Hàn cẩn thận đưa cây xấu hổ ấy trở về Thiên Mộc phong.
Tạ Lăng đã cho y một tiểu viện, Diệp Tu Hàn chọn lấy một góc tường thanh tĩnh, đem cây xấu hổ trồng xuống.
Chỉ là trong lòng vẫn cứ canh cánh, bởi loài cổ xấu hổ nàykhông cần tưới nước, lại chẳng sợ đụng chạm đích thị là một câycỏ nhỏ có cá tính.
Nhưng Diệp Tu Hàn vẫn rất yêu thích nó, hễ rảnh rỗi liền đến ngồi bên cạnh trò chuyện tâm tình.
Sáng nay trời quang mây tạnh, ánh dương ấm áp. Diệp Tu Hàn lấy ra một tờ giấy cúi đầu ghi lại nhiệm vụ cần làm.
Điều đầu tiên là tìm người dạy mình luyện kiếm, thời hạn nhiệm vụ chỉ còn ba ngày.
Điều thứ hai là nhiệm vụ giới hạn thời gian vừa được hệ thống ban xuống hôm nay: phải đến nơi đông người, trong vòng một canh giờ hấp dẫn một kiếm tu chủ động bắt chuyện.
“Ký chủ đừng sợ nha.” 818 an ủi Diệp Tu Hàn, nhưng bản thân nó cũng đang run lẩy bẩy trong lòng.
Người đông, thu hút kiếm tu, chủ động bắt chuyện ba điều này tách riêng cái nào cũng khó như lên trời, huống chi giờ còn đòi cùng lúc?
818 thầm tính toán, nếu chủ nhân làm không xong, liệu nó có thể bán thân cho Chủ Thần làm công trả nợ không?
Không được thì đành cùng nhau chịu phạt thôi.
Diệp Tu Hàn vẽ một cây cỏ nhỏ lên giấy, kế bên còn viết đầy chữ “người người người”, trên ngực từng người đều để một chữ “kiếm” rồi lại vẽ vài mũi tên chỉ qua chỉ lại.
Y nhắm mắt tưởng tượng thử cảnh tượng ấy trong đầu, khí tức vui vẻ quanh thân tức khắc biến mất sạch.
Tựa hồ cảm nhận được cảm xúc sa sút của y, cây xấu hổ bên cạnh nhẹ nhàng nghiêng lá.
Thiên Trụ phong.
Thẩm Trọng Quang trông thấy khách không mời bên ngoài cửa viện.
Chỉ mấy ngày không gặp, Lục Lâm Phong xem ra tròn trịa hơn ít nhiều chỉ là mái tóc bạc vẫn chưa dài thêm chút nào.
“Thiên Trụ phong chỉ có đệ tử kiếm tu trong môn cư trú, ngươi chỉ là đệ tử ghi danh ngoại môn, hôm nay liền dọn đi đi.” Lục Lâm Phong nói bằng giọng nhàn nhạt.
Thẩm Trọng Quang chẳng buồn đáp lại, quay người bỏ đi ngay.
Lục Lâm Phong nhíu mày, chẳng lẽ Thẩm Trọng Quang bị tổn thương quá độ?
Gã sải bước vào phòng.
Vừa vào đã sững sờ.
Trong phòng trống rỗng, không còn một vật nào thuộc về Thẩm Trọng Quang.
Thẩm Trọng Quang vậy mà từ lâu đã thu dọn hành lý, sẵn sàng rời đi?!
Trong lòng Lục Lâm Phong thoáng dâng lên một tia áy náy.
Gã nhớ lại mấy ngày gần đây nghe được vài lời đồn thổi có đệ tử nói Thẩm Trọng Quang “tu hú chiếm tổ”, không biết điều. Mà khi ấy, gã chẳng những không phản bác ngược lại còn cứ mãi canh cánh trong lòng nghĩ xem làm cách nào để bù đắp cho A Diệp.
Lục Lâm Phong đang định thở dài một tiếng cho thỏa nỗi lòng vừa mới hít một hơi sâu, thì đã bị một sư đệ khác cắt lời:
“Ê, Lục sư huynh! Huynh cũng tới giúp dọn đồ à?”
“?” Lục Lâm Phong ngẩn ra.
“Huynh còn chưa biết à?” Vị sư đệ kia trông còn ngẩn ngơ hơn cả hắn: “Thẩm sư đệ ở sau núi đã nhận được chân truyền của “vị tiền bối” ở đó, bây giờ toàn bộ kiếm tu của chúng ta đều lấy đệ ấy làm niềm kiêu hãnh đó!”
“Ngay cả chưởng môn cũng đích thân truyền thư, muốn đem tiểu viện trên linh mạch ở sau núi giao cho đệ ấy ở.”
Sau núi?
Lục Lâm Phong khẽ nhíu mày. Gã vẫn nhớ rõ Thẩm Trọng Quang từng đi sau núi, nhưng trong lòng vẫn luôn cho rằng đó là vì gã lạnh nhạt quá mức khiến đối phương buồn bực mới tìm nơi đó để tĩnh tâm mà thôi.
“Đệ nói này, lần này Bia Kiếm Đạo mở ra, thật chẳng còn gì nghi ngờ nữa. Thẩm sư đệ nhất định là đệ nhất kiếm của Thiên Lam tông rồi!”
“Chỉ tiếc là không thể đặt cược, bằng không đây chính là cơ hội đổi đời duy nhất của tụi kiếm tu bọn ta đó!”
“Vậy mấy thứ này là chuyển cả sang sau núi rồi sao?” Lục Lâm Phong khó khăn lắm mới thốt ra được một câu.
“Đúng đó.” Vị sư đệ kia tiện tay ném cho gã một cái rương: “Sư huynh giúp một tay, cùng đệ đến sau núi đi. Nghe nói linh khí bên ấy sung túc lắm, chúng ta nhân lúc khuân vác còn có thể tranh thủ hưởng ké một chút.”
Lục Lâm Phong: “……”
Mà trong khi chuyện trong phòng đang ồn ào, Thẩm Trọng Quang lại chẳng bận tâm mấy, sở dĩ hắn ra khỏi cửa là bởi vìcảm ứng được sự gọi mời từ “Thức Tâm Thảo”.
“Thức Tâm Thảo” là tên một loại thảo dược hiếm có, xuất xứ từ Ma Vực. Thảo dược này có thể tùy ý biến hóa hình dạng thành các loại linh thảo khác, đồng thời có khả năng nhận biết và cảm ứng cảm xúc con người.
Hôm đó, hắn chính là để Thức Tâm Thảo biến hóa thành bộ dáng cây xấu hổ mà hắn còn nhớ trong ký ức.
Thẩm Trọng Quang đặt cây cỏ ấy bên cạnh Diệp Tu Hàn, sau đó liền đi tìm chưởng môn, đem tín vật mà vị nam nhân mặc áo đỏ kia trao cho hắn trình lên.
Chưởng môn khi ấy đôi mắt đỏ hoe, ngay tại chỗ đã đem tiểu viện nằm trên linh mạch ở sau núi giao cho hắn cư trú.
Toàn bộ một mạch kiếm tu đều chấn động. Kể từ hôm đó, không ai còn dám xem nhẹ hắn nữa.
Nhưng Thẩm Trọng Quang đối với hết thảy những thứ đó đều chẳng mấy để tâm.
Hắn chỉ là không muốn để Diệp Tu Hàn lại gần mình thêm lần nào nữa.
Chỉ cần nhìn hắn không còn thảm hại nữa, Diệp Tu Hàn tất nhiên sẽ từ bỏ ý định tiếp cận từ bỏ việc giúp đỡ hắn, dù sao Diệp Tu Hàn vốn dĩ cũng chỉ là một cây cỏ nhút nhát, sợ người.
Thẩm Trọng Quang thu lại dòng suy nghĩ, quay người rảo bước về phía tiểu viện mà Diệp Tu Hàn đang ở. Vừa rồi, “Thức Tâm Thảo” cảm ứng được một luồng cảm xúc sợ hãi mãnh liệt từ Diệp Tu Hàn.
Thẩm Trọng Quang ẩn thân, thần thức đảo qua tiểu viện thấy bên trong trống không, lúc này mới nhẹ bước tiến vào.
Hắn đặt tay lên “Thức Tâm Thảo”, trong chớp mắt đã nhìn thấy được cảnh tượng vừa xảy ra trong viện.
Thẩm Trọng Quang trông thấy rõ ràng tờ giấy mà Diệp Tu Hàn nắm chặt trong tay.
Nhiệm vụ một… nhiệm vụ hai…
Mấy hàng chữ quen thuộc kia, khiến hắn bất giác nhớ lại những ký chủ trước kia.
Thẩm Trọng Quang hơi nhíu mày hắn chỉ còn nhớ Diệp Tu Hàn là một cây cỏ, lại quên mất thân phận ký chủ của y.
Xem ra, Diệp Tu Hàn cũng không phải ngoại lệ, cuối cùng vẫn phải như những ký chủ khác đi "công lược" những kẻ mạnh.
Thẩm Trọng Quang thu tay lại, sắc mặt lạnh nhạt không biểu cảm.
Hắn hít sâu một hơi, áp xuống tầng tầng cảm xúc hỗn độn vừa dâng lên trong lòng, sau đó xoay người, bước thẳng về phía sau núi.
Thu hút kiếm tu sao?
Thẩm Trọng Quang cơ hồ đoán ra nhiệm vụ lần này của Diệp Tu Hàn là gì.
Nghĩ đến đám kiếm tu trong môn phái kia, mỗi kẻ đều như kẻ điên vì kiếm, hận không thể lấy kiếm làm mạng sống. Thẩm Trọng Quang âm thầm đoán, nhiệm vụ lần này của Diệp Tu Hàn tám phần sẽ thất bại.
Thế nhưng, suốt dọc đường đi, hắn lại thấy không ít kiếm tu mặt mày hớn hở, phấn khởi chẳng khác gì vừa đoạt được thần kiếm tuyệt thế.
Có vài người thậm chí còn nhận ra Thẩm Trọng Quang còn hảo tâm mời hắn đi cùng:
“Thẩm sư huynh cũng tới à? Mau mau, đi nhanh còn kịp, lát nữa mà không còn chỗ tốt thì uổng lắm!”
“Diệp sư đệ quả nhiên là người tốt hiếm có.” Vị sư huynh kia không muốn nói nhiều, chỉ giục Thẩm Trọng Quang mau chóng tới bia kiếm đạo, bằng không sẽ lỡ mất thời cơ.
Thẩm Trọng Quang từ chối đệ tử kia, nhưng chân vẫn bất giác bước về phía bia kiếm đạo.
Bên ngoài bia kiếm đạo.
818 trừng to mắt, kinh ngạc nhìn đoàn đoàn lớp lớp kiếm tu đã vây kín ký chủ nhà mình như cái bánh bao nhân thịt.
【Tít tít, điểm trà xanh +10】
【Tít tít, điểm trà xanh +50】
Điểm trà xanh tăng vùn vụt khiến 818 như được nếm mùi “phát tài sau một đêm”.
Mà chuyện này, phải kể từ nửa canh giờ trước.
818 quyết định dẫn ký chủ đi làm nhiệm vụ có giới hạn thời gian trước. Trong tưởng tượng của nó, ký chủ nên che mặt bằng vải lụa, rồi sau đó “vô tình” màn lụa rơi xuống sau đó sẽ có người nhặt lên đưa lại, thuận tiện bắt chuyện.
Nhưng hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn.
Diệp Tu Hàn vì quá sợ nên bọc mình kín như bánh tét chỉ chừa đúng hai con mắt ló ra.
818 đành phải tùy cơ ứng biến, nó dắt Diệp Tu Hàn tới nơi có nhiều kiếm tu nhất hiện nay chính là bia kiếm đạo.
Lúc nó còn đang vò đầu bứt tóc suy nghĩ phải làm gì để ký chủ thu hút ánh nhìn, thì đã thấy đối phương ngồi bệt xuống đất, ôm lấy một tấm bảng gỗ.
Diệp Tu Hàn đem hết thảo dược mình hái được mấy ngày nay bày ra thành hàng, trên bảng đề một dòng chữ lớn: “Linh thảo giảm giá tám phần.” (chắc là giảm 20% á)
818: “……”
Khi nó hoàn hồn lại, thì thấy đám kiếm tu mỗi người một vẻ mặt rạng rỡ, chen chúc tới hỏi han ký chủ:
“Diệp sư đệ, ngày mai còn tới không?”
“Diệp sư đệ thật lương thiện quá!”
“Diệp sư huynh…”
Cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành, Diệp Tu Hàn mới nhỏ giọng nói: “Dẹp hàng.”
Y ôm lấy bảng gỗ, đang định quay về, thì bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Là Thẩm Trọng Quang!
Mắt Diệp Tu Hàn tức khắc sáng rực lên.
Y cũng nghe nói rồi, Thẩm Trọng Quang đã tiếp nhận truyềnthừa ở sau núi, nay trở thành niềm hy vọng của toàn một mạchbộ kiếm tu, tương lai chắc chắn sẽ là “Thiên Lam tông đệ nhất kiếm”, là người người ngưỡng mộ trong chính đạo.
Thật tốt.
Mình có thể tận mắt chứng kiến tất cả.
Trời đã sẩm tối, đèn lồng trên đường núi lần lượt được thắp sáng, chiếu rọi con đường giữa hai người.
Thẩm Trọng Quang đưa mắt nhìn Diệp Tu Hàn, mà lần này, ánh mắt Diệp Tu Hàn không còn nhuốm màu thương hại, chỉ còn lại thuần một niềm hân hoan.
Y vừa định xoay người rời đi, thì đã thấy Diệp Tu Hàn đặt tấm bảng gỗ xuống, lại lấy ra bó thảo dược từng bị hắn trả lại hôm trước.
Diệp Tu Hàn cẩn thận sửa lại dòng chữ trên bảng thành: “Linh thảo giảm giá bảy phần.” (giảm 30%)
Thấy Thẩm Trọng Quang vẫn đứng yên bất động, y lại xóa rồi viết lại: “Linh thảo giảm giá năm phần.” (giảm 50%)
Vẫn chưa thấy động tĩnh, Diệp Tu Hàn tiếp tục đổi: “Linh thảo giảm giá ba phần.” (giảm 70%)
Y ngẩng đầu, đôi mắt đầy chờ mong nhìn về phía Thẩm Trọng Quang đây chính là phương pháp “thu hút kiếm tu” đã được thực tế kiểm nghiệm rồi kia mà!
Thẩm Trọng Quang vẫn không hề nhúc nhích.
Diệp Tu Hàn ôm chặt tấm bảng gỗ vào lòng, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang.
Vẫn… không có tác dụng sao?
Y cẩn thận xoay bảng gỗ lại, gạch bỏ hết những chữ trước kia, sau đó viết một dòng mới thật to: “Không lấy linh thạch.”(Miễn phí luôn~~~)
Diệp Tu Hàn mở to mắt, không chớp lấy một cái, nhìn thẳng vào Thẩm Trọng Quang.