Tà dương nghiêng nghiêng, ánh chiều trải xuống vách đá dựng đứng, rọi lên một quyển sách cũ kỹ, gáy đã mòn, giấy cũng xỉn màu theo năm tháng.
Rõ ràng là nơi vách núi hoang vu, không một bóng người, vậy mà từ bãi cỏ bên rìa lại vang lên tiếng lẩm bẩm khe khẽ, ngập ngừng đứt quãng:
— "Thẩm Trọng Quang ngồi nơi mỏm đá, trường bào xõa lơi ngang eo, lộ ra tấm lưng cao gầy, dáng vóc… dáng vóc cường kiện, thẳng tắp đến hoàn mỹ..."
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, đến giữa chừng bỗng nghẹn lại không thốt nên lời.
Một cây xấu hổ khe khẽ nhô ra từ sau phiến đá râm mát, nhảy phóc lên trang sách. Hai chiếc lá bé xíu run run đưa ra, lật giở vài trang, rồi nghiêng nghiêng chỉ vào một hàng chữ, chăm chú xem đi xem lại.
Khép sách lại, cây xấu hổ ngồi chồm hỗm ngay trên bìa, khe khẽ lặp lại:
— "Lộ ra tấm lưng cường kiện thẳng tắp… từng tấc, từng tấc đều… đều..."
Chưa dứt lời, hai phiến lá non đã khép chặt vào nhau, như thể xấu hổ tới cực điểm, giọng cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
— "Sao vẫn chưa thuộc được toàn bộ đoạn văn chứ…" Diệp Tu Hàn khẽ thở dài, hai chiếc lá cũng cụp xuống, rũ rượi hệt như tâm trạng chủ nhân, thả hồn trôi về hai tháng trước.
Diệp Tu Hàn vốn là cây xấu hổ cuối cùng trên thế gian — bản tính nhút nhát và tự bế. Từ lâu đã một mình tu luyện nơi hoang vu, chẳng giao du với người đời.
Tư chất y vốn chẳng tệ, tu vi tích tụ cũng đã đủ để hóa hình người. Nào ngờ hai tháng trước, đang lúc tu luyện thì lại rơi vào kiếp tâm ma.
Mà cảnh tượng trong kiếp tâm ma, nói gọn chỉ có bốn chữ:
"Người người vây lấy."
Vô số người như điên cuồng nhào tới, than thể chen chúc sát vào y, còn cố đưa tay ra muốn bắt lấy y…
Diệp Tu Hàn lập tức đơ người tại chỗ.
Lúc còn là cây xấu hổ, chỉ cần một cơn gió nhẹ hay giọt mưa rơi cũng đủ làm y xấu hổ đỏ mặt, khép chặt lá lại. Tuy vậy chỉ chốc lát là khôi phục lại bình thường. Nhưng nếu là con người chạm vào… thì lại khác. Có lần y bị một đứa trẻ con chọc hơn sáu mươi cái liên tiếp, đến mức hai chiếc lá cũng không khép lại nổi nữa.
Trong lòng y, con người = khủng khiếp.
Nỗi sợ đó ăn sâu vào tận gân cốt. Đến khi y có thể hóathành hình người , nỗi sợ ấy biến thành hội chứng sợ sợ xã hội cấp độ nặng.
Chỉ cần có hai ba người xung quanh là y bắt đầu khó thở, cơ thể căng cứng. Nếu nhiều hơn năm người trở lên, y tự bế ngay tại chổ, đầu óc như bị tê liệt.
Cho nên, trước tâm ma kiểu đơn giản mà tàn bạo kia, Diệp Tu Hàn không hề nghi ngờ là độ kiếp thất bại.
Khi Diệp Tu Hàn tỉnh lại, tu vi trăm năm đã tan thành mây khói, thân thể hóa thành người cũng tiêu luôn, quay về nguyên dạng một cây xấu hổ nho nhỏ.
Đáng sợ hơn là, mấy chiếc lá y thường dùng để che thân mỗi khi xấu hổ, đều bị thiên lôi đánh trụi hệt, chỉ còn lại hai chiếc lá đáng thương, run rẩy yếu ớt.
Trong lúc hoảng hốt, một cơn gió lớn thổi qua, cuốn y bay khỏi sơn cốc và rơi “bịch” lên quyển sách có lẽ là do du khách vô tình bỏ lại.
Diệp Tu Hàn cố gắng dùng hai chiếc lá còn sót để chống người dậy, loạng choạng trèo lên từng trang sách cũ.
Bóng đêm buông xuống, một vệt trăng nhàn nhạt len qua tán lá chiếu xuống, tuy không sáng nhưng đủ để Diệp Tu Hàn nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng tuấn tú, in hằn giữa trang giấy.
Sống mũi cao thẳng, chân mày sắc như kiếm. Đôi mắt hẹp dài, môi mím chặt. Toàn khuôn mặt không một gợn sóng, nhưng lại ẩn chứa khí thế khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Diệp Tu Hàn hoảng hồn, vội vàng dùng hai chiếc lá che kín thân thể, thân thể bé nhỏ không giữ nổi thăng bằng, “bẹp” một tiếng, dán thẳng lên khuôn mặt nam tử nơi bìa sách.
— "!!"
Diệp Tu Hàn cố gắng nhích người, thân hình mềm nhũn lăn từng chút một về phía mép sách. Y không dám mở lá ra, cứ thế cuộn mình trốn tránh rồi từng chút một mà lăn lông lốc xuống đất.
Một lúc lâu sau, Diệp Tu Hàn mới bình tâm lại, lúc này mới phát hiện ra người khi nãy chẳng qua chỉ là... một gương mặt trên bìa sách mà thôi.
Nghĩ đến chuyện bản thân vì chứng sợ xã hội mà không thể vượt qua tâm ma, Diệp Tu Hàn bỗng nảy ra một ý:
Nếu không dám tiếp xúc người thật, chi bằng bắt đầu từ người trong tranh vậy.
Một kẻ cô độc trăm năm, nay lần đầu tiên cảm thấy mình có một người bạn.
Cuốn sách ấy tên là “Vi Ma”, là một quyển truyện cẩu huyết ngược thân máu chó điền hình.
Nhân vật chính tron sách tên là Thẩm Trọng Quang — ma tôn quỷ diện danh chấn tam giới, thủ đoạn tàn độc, danh xưng hung danh lẫy lừng, một tay che trời. Dù độc ác và tàn nhẫn, nhưng hắn vẫn có vô số người cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân hắn, chỉ để cầu được học phương pháp tu luyện tuyệt diệu nhất thế gian.
Những kẻ cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả, hèn mọn như cát bụi dưới chân người khác... nhưng sẽ chằng bao giờ sẽ có thể tưởng tượng được — lúc nhỏ, Thẩm Trọng Quang cũng từng là một kẻ chỉ cần nhận được một phần thiện ý liền sẵn lòng dốc cạn tất cả để báo đáp, một đứa bé đáng thương đến lay động lòng người.
Năm xưa, Thẩm Trọng Quang lúc nhỏ, từng bị trọng thương giữa bầy yêu thú. Lục Lâm Phong ra tay cứu mạng, từ đó hắn liền một mực đi theo gã, xem ân nhân như trời như đất.
Lục Lâm Phong ngoài mặt ôn hòa che chở, thực chất lại xem hắn là thế thân.
Thẩm Trọng Quang bị thương lúc nhỏ, cả hai tai đều mất thính giác, vậy mà Lục Lâm Phong cố tình bắt hắn học cầm phổ — chỉ bởi vì Bạch Nguyệt Quang trong lòng gã thích âm luật.
Đến khi Bạch Nguyệt Quang chết rồi lại sống lại, quay về tông môn, Lục Lâm Phong vì muốn chữa bệnh cho Bạch Nguyên Quang mà ngụy tạo bằng chứng, vu oan cho Thẩm Trọng Quang tu luyện tà đạo, rồi ra tay moi hết linh căn của hắn.
Giữa cơn tuyệt vọng tột cùng, huyết mạch Ma tộc trong người Thẩm Trọng Quang bộc phát, hắn tự tay giết sạch kẻ thù, một kiếm huyết tẩy tiên môn, từ đó bước chân lên con đường hắc hóa không thể quay đầu.
Đọc đến đoạn cuối, toàn thân Diệp Tu Hàn như héo rũ.
Rõ ràng là một đứa bé đáng yêu dịu dàng thiện lương, sao lại bị ép đến bước thành Ma tôn vô tình tàn độc, tay nhiễm máu tanh, tâm không còn ánh sáng chứ.
"Nếu năm xưa người cứu hắn là mình thì tốt biết bao..."
Diệp Tu Hàn thầm nghĩ.
"Nhất định mình sẽ che chở hắn cả đời, tuyệt không để hắn rơi vào ma đạo."
Dù đôi lúc vẫn hay tưởng tượng như thế, nhưng Diệp Tu Hàn biết rõ hơn ai hết — Thẩm Trọng Quang chỉ là nhân vật trong một quyển sách mà thôi. Giữa y và người kia, vĩnh viễn không thể gặp nhau.
Cho đến một ngày nọ...
Có mấy sinh viên vào núi cắm trại, nửa đêm mưa lớn trút xuống, nước lũ kéo đá vụn lở từ sườn núi.
Diệp Tu Hàn vận linh khí hóa thành tấm màn vô hình, âm thầm chặn dòng đá đổ, bảo vệ mấy sinh viên mà không để lại dấu vết.
Lúc chuẩn bị rời đi, chợt nghe một giọng nói vang lên từ phía lều trại:
— “Haha, tên cậu giống hệt một nhân vật trong Vi Ma đấy! Mau học thuộc toàn văn đi, biết đâu lại xuyên vào truyện thật thì sao!”
— “Được thôi, tôi đọc cho cậu nghe, mai mà thật sự xuyên sách được thì còn tránh được kỳ khảo thí cuối học kỳ ấy chứ!… Ê, mưa lớn quá, tôi ra ngoài xem một chút.”
Diệp Tu Hàn còn đang nghiêng tai nghe ngóng, chợt thấy có người tiến lại gần, sợ đến rụt lá co mình, lặng lẽ lủi mất.
Song, câu nói của mấy sinh viên kia lại như khắc thẳng vào tâm trí y.
《Vi Ma》, chẳng phải người được Lục Lâm Phong xem là Bạch Nguyệt Quang, cũng tên là... Diệp Tu Hàn đó sao?
Từ ngày hôm đó, Diệp Tu Hàn liền ôm chặt quyển 《Vi Ma》, ngày đêm tụng niệm như kinh, chẳng bao lâu đã thuộc lòng bảy tám phần nội dung.
Chỉ khổ nỗi, cứ đến mấy đoạn Thẩm Trọng Quang trút y bào trị thương, là Diệp Tu Hàn lại... mặt đỏ tim run, toàn thân cây run rẩy như bị thiêu trong lò hỏa.
Mỗi lần đọc tới, lá khép lại như cái quạt ngượng ngùng, không tài nào tiếp tục.
Thật kỳ lạ
Kéo thần trí từ trong hồi ức về, Diệp Tu Hàn tiếp tục chuyên tâm ôn luyện đoạn "lột y giải độc" kinh điển của Thẩm Trọng Quang.
Lần này, nhất định phải thành công!
— “Thẩm Trọng Quang ngồi bên vách đá, áo choàng lỏng lẻo trượt xuống đến hông lộ ra đường sống lưng rắn rỏi. Hắn nghiêng người, mặt không đổi sắc, rạch một đường trên cánh tay, chậm rãi gắp ra nanh độc của yêu thú. Mồ hôi li ti trượt dài trên thân thể mảnh khảnh… Thẩm Trọng Quang buộc lại áo, khoanh chân nhắm mắt, ngồi thiền tĩnh tâm.”
Đọc đến chữ cuối cùng, Diệp Tu Hàn hồi hộp nâng hai phiến lá lên, khép mắt chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra.
Mười phút trôi qua…
Không có gì xảy ra cả.
Y buồn bã hé mắt, lòng thất vọng ê chề:
Thì ra… học thuộc cả quyển cũng chẳng thể xuyên sách
Trời đêm đã tối hẳn.
Nghĩ đến chuyện người phàm thường ngủ khi đêm xuống, Diệp Tu Hàn liền kéo về một phiến lá lớn, nhẹ tay đắp lên mặt bìa có hình Thẩm Trọng Quang, trông hệt như đắp chăn cho hắn vậy.
Dù người trên bìa sách không thể cử động, không thể nói chuyện, Diệp Tu Hàn vẫn xem hắn như một bằng hữu chân thật.
— “Ngủ ngon nhé…” Diệp Tu Hàn thì thầm
Thân là yêu tu vốn không cần nghỉ ngơi, nhưng đêm ấy, y lại nằm xuống.
Bởi vì... những sinh viên từng nói:
"Trong mộng, cái gì cũng có thể xảy ra."
Diệp Tu Hàn mơ màng ngủ say, cho đến khi bị đánh thức bởi một tràng âm thanh lạ, vang lên ngay trong đầu.
【Đã đưa ngài nhập vào thế giới 《Vi Ma》. Do nguyên nhân thất bại độ kiếp: hội chứng sợ xã hội, hệ thống đã tự động kích hoạt mô-đun phù hợp: “Hệ thống Đại Sư Trà Xanh – Xã Giao Cuồng Ma”. Hệ thống đang load, xin ký chủ kiên nhẫn đợi...】
Diệp Tu Hàn giật bắn mình.
— “Ai đó?! Ai đang ở trong đầu ta nói chuyện vậy!?”
Y lập tức khép chặt hai chiếc lá, toàn thân cuộn tròn như nhộng, run rẩy ngồi im, giả chết không nhúc nhích.
Không rõ đã bao lâu, xung quanh dần yên tĩnh.
Diệp Tu Hàn run run mở hé lá ra một chút và lập tức bắt gặp một nam tử đang ngồi xổm ngay trước mặt, mặt không đổi sắc, tay cầm lấy phiến lá của y chơi đùa như vân vê cỏ dại.
Ánh mắt người kia sâu thẳm khó dò, ánh lên tia lạnh lẽo.
Diệp Tu Hàn kinh hãi, trừng mắt nhìn người trước mặt…
Dung mạo này… sao… giống hệt Thẩm Trọng Quang trên bìa sách vậy?!
Chợt nhớ đến giọng nói lúc nãy — y đã xuyên vào thế giới 《Vi Ma》!!!
Vậy… người trước mặt y, chẳng lẽ chính là — Thẩm Trọng Quang!?
Ngay lúc đó, giọng nói lúc nãy lại vang lên, yếu ớt mà run rẩy như kẻ nhát gan đang ngó đầu ra từ sau tấm rèm:
【Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống Trà Xanh chuyên biệt của ngài – số hiệu 818. Vừa xuyên sách tới đây chắc hẳn cực khổ lắm, yên tâm nha, từ nay đã có 818 bầu bạn cùng ngài. Thế giới hiện tại là 《Vi Ma》。Sau đây tôi sẽ tiến hành đọc tư liệu thế giới... Oa oaaaa không, không…, sao là cái thế giới này!?】
Hệ thống 818 này từng nghe mấy hệ thống Trà Xanh khác truyền tai nhau về nơi này rồi.
Tương truyền, có một vị ký chủ khác khi mới nhập vào truyện, vì muốn thay đổi kết cục bi thảm của nhân vật chính nên đã lợi dụng ưu thế biết trước tình tiết mà âm thầm ra tay, trong lúc ba vị đại lão gặp nạn liền tương trợ một phen, từ đó thu phục trọn vẹn trái tim mấy kẻ đầu óc mê muội kia, liên tiếp dồn Thẩm Trọng Quang vào đường cùng.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Trọng Quang vẫn theo đúng quỹ đạo cũ, trở thành Ma Tôn, một thân tu vi ngập trời, tâm ma bạo ngược, thủ đoạn tàn ác.
Thẩm Trọng Quang còn đích thân moi nội đan của tên tra công cùng ba vị đại lão kia, còn chuẩn bị phế bỏ toàn bộ tu vi của vị ký chủ kia.
Ai ngờ, thân thể vị ký chủ đó lại ẩn chứa một loại sức mạnh đặc biệt, có thể phản đòn mọi tổn thương.
Thẩm Trọng Quang thấy vậy, không ra tay nữa, mà là đem vị ký chủ kia cùng tra công và ba đại lão luyện hóa thành tượng đá, xếp thành một vòng tròn… vĩnh viễn giam cầm trên đỉnh núi.
Sau đó, Thẩm Trọng Quang còn thi triển một loại kỳ thuật tên là “Phục Ngôn Thuật”.
Thuật này sẽ khiến người trúng phải cứ lặp đi lặp lại mãi một câu mà họ từng nói nhiều nhất.
Từ hôm đó trở đi…Vị ký chủ kia lẩm bẩm suốt ngày:
“Tất cả đều là lỗi của ta, là ta không tốt… Muốn trách thì cứ trách ta…”
Tra công thì không ngừng an ủi như cũ:
“Ngươi là người quá lương thiện nên mới bị bắt nạt, sai không phải ở ngươi…”
Đại lão A thì kêu gào mãi một câu:
“Hắn sao cứ ép người mãi thế, rõ ràng ngươi đã khóc rồi mà còn chưa đủ sao?!”
Đại lão B, C…
Mấy người kia cứ thế lặp đi lặp lại suốt mấy trăm năm, ngày nào cũng có vô số tu sĩ từ bốn phương tám hướng kéo tới vái lạy "di tích sống", nhìn cảnh vài kẻ vừa trợn mắt nhìn nhau hận không thể xé xác đối phương, vừa buông lời ngọt ngào lặp lại không ngừng.
Cảnh tượng ấy, rốt cuộc trở thành một dị tượng nổi danh khắp giới tu chân.
Về sau, vị ký chủ nọ thà bị trừ thẳng một triệu điểm tích lũy cũng nhất quyết trốn thoát, còn thề từ nay không làm Trà Xanh nữa! Dù có chết cũng không làm!
Nghĩ đến đây, 818 nổi da gà toàn thân, một nửa linh hồn cũng muốn trốn đi.
Thôi đọc văn án làm gì nữa, nó gào toáng trong đầu Diệp Tu Hàn:
【Ký chủ! Chạy mau a a a a a a a a a!】