Diệp Tu Hàn ngây người nhìn Thẩm Trọng Quang. Sao Thẩm Trọng Quang lại nhìn y? Giờ y đang là Bạch Nguyệt Quang đó.

Một ý nghĩ đáng sợ bỗng xẹt qua đầu Diệp Tu Hàn.

Trong nguyên tác, Lục Lâm Phong bắt đầu làm tổn thương Thẩm Trọng Quang là từ sau khi Bạch Nguyệt Quang quay về. Lẽ nào Thẩm Trọng Quang hiện tại, vẫn còn để tâm đến Lục Lâm Phong?

Diệp Tu Hàn bối rối đến mức luống cuống tay chân. Y nhớ tới đoạn cốt truyện được lặp đi lặp lại trong truyện:
Thẩm Trọng Quang bị ma tu tập kích, Lục Lâm Phong từ trên trời giáng xuống, một kiếm phá địch trường bào bay lượn tựa thần tiên giáng trần. Chính khoảnh khắc đó đã làm chấn động lòng Thẩm Trọng Quang, khiến hắn quyết tâm đi theo Lục Lâm Phong báo ân.

Mà trong tình tiết ấy có ba yếu tố then chốt: kiếm, vẻ ngoài như thần tiên và cứu Thẩm Trọng Quang. Hiện giờ chuyện "cứu người" thì y không thể thay đổi, vậy thì bắt đầu từ hai yếu tố còn lại mà thử xem?

Diệp Tu Hàn mơ hồ đã có một ít suy nghĩ nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được điều gì cụ thể.

818 nhìn hai người đang đối mặt với nhau mà không nói lời nào, trong long nổi lên suy đoán. Nếu như sức mạnh của ký chủ tang lên có liên quan đến sự xấu hổ vậy lúc này sức mạnh đang điên cuồng tăng lên là do gặp Thẩm Trọng Quang sẽ xấu hổ.

Lẽ nào ký chủ của mình có cái gì đó với Thẩm Trọng Quang….

818 đang muốn nghĩ sâu hơn thì thấy màn hình hệ thống hiện lên thông báo, nó lập tức kích động:

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Gặp gỡ Lục Lâm Phong. Thưởng 100 điểm trà xanh. Mở khóa nhiệm vụ thứ hai: Trở về Thiên Lam Tông. Vui lòng nhanh chóng cùng Lục Lâm Phong trở về tông môn. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng 150 điểm trà xanh.】

“Ký chủ, chúng ta có tiền rồi đó!” 818 phấn khích reo lên, “Ký chủ muốn phát triển kỹ năng ở phương diện nào đây?”

“Ta có thể học y thuật không?” Diệp Tu Hàn dè dặt hỏi. Trong truyện, Thẩm Trọng Quang hay bị thương, nếu ta biết trị thương cho hắn thì tốt biết mấy.

“Không thành vấn đề, ký chủ. Đã khởi động nhánh kỹ năng y tu cho ký chủ.”
818 lập tức giơ ra bảng kỹ năng trước mặt Diệp Tu Hàn: “Ký chủ xem, đây là danh sách kỹ năng từ 1 đến 8, tôi thấy 1 và 2 tương đối ổn, đề cử ký chủ chọn…”

Vừa nói đến đây, 818 chợt khựng lại. Nó lờ mờ nhớ ra, dường như từng có một ký chủ cấp mãn chọn qua kỹ năng 1 và 2.

【Kỹ năng 1: Nhặt được lão đại. Sau khi mãn cấp có thể đánh dấu vị trí của lão đại bị thương trong bản đồ.】

【Kỹ năng 2: Hào quang y giả. Sau khi mãn cấp, mỗi lần trị thương đều sẽ tự động kích hoạt hiệu ứng tăng sắc đẹp.】

Vì từng bị một ký chủ tố cáo ép buộc chọn kỹ năng, 818 đã bị chủ hệ thống trừng phạt và xóa mất một phần ký ức, nên cũng không nhớ nổi hai kỹ năng này sau phát triển thế nào.

Nhưng người kia là ký chủ cấp mãn, chắc chọn 1 và 2 là không sai đâu

“Ta… ta có thể chọn số 8 được không?” Diệp Tu Hàn rụt rè hỏi.

“Hả?” 818 ngẩn người, cúi đầu nhìn lại, kỹ năng số 8 kia hiện rõ ràng là:
【Kỹ năng 8: Cầm máu. Sau khi sử dụng, có thể lập tức cầm máu cho mục tiêu trong phạm vi 500 mét.】

Loại kỹ năng rác rưởi thế này lọt vào đây bằng cách nào vậy?!
818 chỉ biết câm nín, rồi nhìn phần chú thích từ chủ hệ thống:
“Đủ số lượng. Số 8 tương đối may mắn.”

“Cỏ thật mà…” 818 tức đến suýt bật thô ngữ, quên mất mình là hệ thống trà xanh dịu dàng khả ái.

【Cảnh cáo từ chủ hệ thống: Lời nói thô tục, trừ điểm…】

“Ơ?” Diệp Tu Hàn tưởng hệ thống đang gọi mình.

【Trừ điểm kinh nghiệm: 0. Điều chỉnh từ bị cấm: "cỏ". Lý do: "Cỏ" là một loại ký chủ.】

818: “…” Xin cảm ơn ký chủ đã giúp nó lần nữa giành lại quyền được chửi thề.
Từ khi bị giáng cấp thành hệ thống sơ cấp, nó chẳng còn bao nhiêu điểm kinh nghiệm để mà bị trừ nữa rồi.

Mỗi ngày nó đều phải lẩm nhẩm tụng niệm trong lòng:
Nói chuyện nhớ nhiều “nè”, “nha”, “vâng”  trà xanh dịu dàng là ngươi, là ta, là chúng ta.

“Vậy thì chọn kỹ năng số 8.” 818 suy nghĩ cẩn thận  kỹ năng cầm máu từ xa với người thường thì vô dụng thật nhưng với ký chủ sợ giao tiếp với người thì cũng coi như có chút hữu ích.

【Chọn kỹ năng thành công. Lần đầu chọn kỹ năng, thưởng một viên thần phẩm độc dược. Y đạo thâm sâu, mong ký chủ tiếp tục cố gắng.】

Thần phẩm?!

818 ngơ ngác, chẳng lẽ chủ hệ thống đột nhiên đổi tính?

Ngay giây sau, bảng hệ thống lại hiện thêm dòng thông báo:

【Tặng kèm kỹ năng bị động: “Bệnh mỹ nhân”. Kỹ năng này sẽ tự động phát động, có thể tuỳ lúc kích hoạt hiệu ứng thổ huyết một cách xinh đẹp. Gây cảm giác thương xót từ người khác, tăng giá trị nhan sắc 100%.】

818: “???” Kỹ năng thì là kỹ năng tốt, nhưng… Thẩm Trọng Quang còn đang đứng gần đây đấy!
Nó tuyệt đối không muốn trêu chọc sát thần sống ấy đâu!

Phải biết rằng, đối với một tiểu trà xanh, thổ huyết không chỉ để gợi lòng thương cảm mà còn là vũ khí giả bệnh vu oan người khác cực kỳ lợi hại!

818 hét lớn: “Ký chủ! Mau tránh xa Thẩm Trọng Quang một chút!”

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Sắc mặt Diệp Tu Hàn phút chốc trắng bệch như tờ giấy, khoé môi rịn máu đỏ tươi. Y hoang mang đưa tay lau thử một chút, đến khi buông xuống thì phát hiện tay áo mình đã nhuộm đẫm máu.

Y làm sao thế này?

Diệp Tu Hàn cảm thấy thân thể hoàn toàn không có vấn đề gì, thế nhưng chẳng thể khống chế nổi cơn ho đè nén cứ không ngừng trào lên, dù môi đã cắn chặt vẫn không ngăn được máu tươi tuôn ra từ khóe miệng.

Lục Lâm Phong lúc này đã từ trong nước bước ra. Gã vừa đi tới, liền nhìn thấy Thẩm Trọng Quang đang lạnh mặt, còn A Diệp thì sắp ngã đến nơi.

“Ngươi…” Lục Lâm Phong giọng lạnh như băng, nhìn về phía Thẩm Trọng Quang, cố nén giận mà nói:

“Lần này coi như bỏ qua. Nếu còn lần sau, ngươi rời khỏi Thiên Trụ phong đi.”

Lần này bỏ qua? Cái gì mà bỏ qua?

Diệp Tu Hàn trợn tròn mắt rõ ràng Thẩm Trọng Quang chỉ đứng đó, hoàn toàn chưa làm gì cả.

Khoan đã, mình vừa mới đứng bên cạnh Thẩm Trọng Quang rồi trào máu? Hình như trong sách có ghi rõ đây là chiêu sở trường của Bạch Nguyệt Quang dùng để giá họa cho người khác. Diệp Tu Hàn theo bản năng muốn mở miệng giải thích nhưng lại sực nhớ trong nguyên tác, Bạch Nguyệt Quang cũng lập tức lên tiếng: “Không phải hắn làm, là thân thể ta vốn đã yếu sẵn.”

Kết quả thì sao? Lục Lâm Phong càng giận dữ hơn, ngay tại chỗ đuổi Thẩm Trọng Quang ra khỏi nội môn Thiên Trụ phong, thậm chí xoá sạch mọi dấu vết của hắn tại nơi ấy, tất cả đồ đạc đều bị ném xuống chân núi, khiến toàn tông môn xôn xao bàn tán.

Hu hu… thật quá bắt nạt người khác rồi!

Diệp Tu Hàn lập tức quên sạch cái gọi là “thiết lập trà xanh” trong lòng chỉ muốn tát bay Lục Lâm Phong lần nữa, khiến gãtránh xa Thẩm Trọng Quang một chút.

Nhưng tay vừa mới giơ lên, liền thấy đầu đau như muốn nứt ra.

【Cảnh báo lệch thiết lập! Ký chủ hiện tại có xu hướng bạo lực, không phù hợp với hình tượng yếu ớt, hay thổ huyết của tiểu trà xanh. Nếu còn tiếp tục sẽ cưỡng chế tiến vào trạng thái hôn mê.】

Diệp Tu Hàn uất ức rụt tay lại.

Thế nhưng càng nghĩ càng tức, đột nhiên y nhớ tới lọ thuốc độc được tặng kèm khi chọn kỹ năng y đạo hình như là thần phẩm độc dược gì đó. Đã mang danh “bệnh mỹ nhân”, yếu ớt mong manh thì…

Diệp Tu Hàn nhẹ nhàng kéo tay áo Lục Lâm Phong.

Lục Lâm Phong lập tức quay đầu lại. Diệp Tu Hàn nhìn thẳng vào mặt gã, phun ra một ngụm máu đỏ tươi, thuận tiện đem độc dược vừa khéo hoà vào trong máu rồi phun thẳng vào.

“Ta không..không có ý..” Diệp Tu Hàn ngượng ngùng nói.

“Không sao, ta hiểu mà, A Diệp đừng để trong lòng” Lục Lâm Phong lấy khăn tay lau máu trên mặt, nhìn Diệp Tu Hàn vô cùng dịu dàng, khi quay đầu nhìn Thẩm Trọng Quang lại cực kỳ hung hăng.

“Có phải là hắn đã làm A Diệp bị thương…” Lục Lâm Phong chưa kịp nói hết, sắc mặt liền vặn vẹo dữ tợn, thân thể run rẩy, ngã lăn xuống đất, toàn thân co quắp. 

Diệp Tu Hàn hoảng sợ lùi lại một bước, chẳng may lại giẫm trúng tay Lục Lâm Phong.

“Lục sư huynh!”

“Trời ơi, sư huynh bị làm sao thế?!”

Không xa phía trước, mấy đệ tử Thiên Lam Tông cũng vừa đuổi tới nơi. Vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều hoảng hốt không biết phải làm sao.

Bọn họ vội vàng chạy tới vây quanh Lục Lâm Phong, đến nỗi chẳng hề chú ý đến Diệp Tu Hàn và Thẩm Trọng Quang đang đứng một bên.

“Lục sư huynh hình như trúng độc rồi, y tu đâu rồi…”

“Hỏng rồi, lần này ra ngoài tu luyện không mang theo đệ tử y tu nào cả.”

Một đệ tử to gan quỳ xuống, lay tỉnh Lục Lâm Phong, cất giọng run rẩy mà hỏi: “Lục sư huynh, huynh tỉnh rồi? Huynh còn nhớ mình bị trúng loại độc gì không?”

Lục Lâm Phong mơ mơ màng màng mở mắt chỉ thấy ngực đau nhói như bị dao đâm, liền đưa tay áp vào kinh mạch trên người.

Từ nơi này về tới Thiên Lam Tông ít cũng mất một ngày phi kiếm mà gã thì không đợi nổi.

Chẳng bao lâu, sắc mặt gã đã hiện rõ vẻ kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra từ trán từng giọt trượt xuống má.

Đây… rốt cuộc là loại độc gì, mà gã lại không sao tra ra nổi?

Lục Lâm Phong cố gắng ngẩng đầu ánh mắt khó nhọc nhìn Diệp Tu Hàn.

Các đệ tử cũng nhìn theo ánh mắt của gã, vừa liếc tới liền ngây người tại chỗ.

Dưới ảnh hưởng của hào quang “bệnh mỹ nhân”, dung mạo của Diệp Tu Hàn như thể được mở khóa tăng cấp thậm chí đã có vài phần giống với dáng vẻ vốn có của y khi xưa.

Thiếu niên ấy có làn da trắng như bạch ngọc, óng ánh như ngọc trai non, không một tì vết. Ngũ quan tinh xảo từng đường nét như vẽ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mềm mại, đôi mày dài nhẹ như tơ, chỉ có đôi mi đen nhánh dài rợp khiến đôi mắt ycàng thêm nổi bật.

Đám đệ tử nhìn đến ngây dại gần như đồng loạt quên mất việc Lục Lâm Phong đang trúng độc sắp ngã lăn ra.

Lục Lâm Phong: “…” Bất đắc dĩ, gã đành tự mình mở miệng, giọng khàn khàn: “Ngươi… trong máu ngươi có độc gì? Thường ngày ngươi dùng thuốc gì?”

Diệp Tu Hàn ngơ ngác nhìn lại, một mặt vừa học “Trích dẫn Trà xanh ”, một mặt lại ủy khuất mà nói nhỏ:

“Ta… ta thật sự không biết gì hết…”

“Lục sư huynh!” Một đệ tử liền hiện vẻ bất mãn: “Ngữ khí của huynh quá nặng rồi, ta nghĩ vị công tử đây nhất định không phải cố ý.”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“Công tử, người không sao chứ? Có muốn nghỉ ngơi đôi chút rồi hẵng nói.”

“Là lỗi của ta.” Diệp Tu Hàn rụt rè thốt.

“Công tử đừng tự trách. Người đã có thể đứng vững tại đây, chứng tỏ độc này không hại đến tính mạng. Lục sư huynh tu vi cao cường, tất sẽ bình an vô sự.”

Lục Lâm Phong cố nén vị máu tanh dâng lên cổ họng, định lập tức dùng ngọc truyền tín liên hệ với tông môn.

Mà đúng lúc ấy, bảng hệ thống trong đầu Diệp Tu Hàn cũng đang nhấp nháy hàng chữ lớn bằng nét đậm:

【Thần phẩm độc dược đã phát huy hiệu lực gây tổn thương vật lý cơ bản. Xin ký chủ đặt tên cho độc dược đồng thời tùy ý thêm hiệu quả phụ. Độc dược hiện ở trạng thái vô giải, mỗi khi sinh mệnh kẻ trúng độc giảm 10%, hiệu quả giải độc tương ứng tăng 10%.】

Chẳng trách độc này không có tên gọi thì ra còn có thể tự mình định danh?

Diệp Tu Hàn chăm chú nhìn dòng mô tả thật lâu, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

Nếu như hiệu quả độc dược không trực tiếp tổn hại đến tính mạng, chẳng phải sẽ mãi mãi vô giải hay sao?

【Xin ký chủ đặt tên cho độc dược…】

Nhắc nhở của hệ thống lần nữa lóe sáng.

Diệp Tu Hàn liền thì thầm trong đầu: “Tên độc được là Bạo Thực. Hiệu quả: Phải ăn nhiều thật nhiều mới có thể giảm đau. Mỗi lần ăn sẽ khiến cơ thể báo lên.”

【Thần phẩm độc dược đã được đổi tên thành: Bạo Thực. Hiệu quả sẽ phát động sau ba mươi giây…】

Lục Lâm Phong lại lần nữa cố gắng giải độc, song vẫn như mò kim đáy biển, đành kiên nhẫn hỏi Diệp Tu Hàn:

“Ngươi nhớ lại xem, thường ngày mỗi khi thân thể đau nhức, có biện pháp nào khiến ngươi thấy dễ chịu không?”

Diệp Tu Hàn ngoan ngoãn gật đầu: “Ăn.”

“?” Lục Lâm Phong cau mày thật chặt, định nổi giận, thì đúng lúc đó  một cơn đói khủng khiếp đột nhiên trào lên, cuộn xoáy trong bụng như thể ngũ tạng thiêu đốt.

“Mau! Mau qua tiệm đối diện mua chút thức ăn về đây! Mau!!” Gã nghiêng đầu quát to vào đám đệ tử, rốt cuộc cũng khiến bọn họ bừng tỉnh khỏi cơn mê sắc đẹp.

Các đệ tử vội vàng chạy sang tửu lâu đối diện mang về không ít món ngon.

Vừa ngửi thấy hương thơm bốc lên, Lục Lâm Phong liền không chút khách khí giật lấy đồ ăn trong tay đệ tử, vùi đầu ăn như rồng đói.

Chỉ mới nuốt được mấy miếng, gã đã kinh ngạc phát hiện cơn đau dần dịu xuống.

Nhưng hễ gã ngừng ăn cảm giác đau đớn lại ào ạt dâng về như triều nước cuộn cuộn.

Lục Lâm Phong như kẻ phát cuồng, vơ lấy từng món nhét vào miệng không ngơi, mà trong đầu gã lúc này lại không ngừng hiện ra dáng dấp của một vị chân nhân trong tông môn…

Thông thường tiên nhân sau khi bế cốc thì rất ít khi đụng đến thức ăn phàm tục. Thế nhưng vị chân nhân nọ lại cực kỳ yêu thích mỹ thực, bởi vậy mà ăn đến mức thành một người tròn trịa.

Rõ ràng đã là tu sĩ Kim Đan, song chẳng mấy ai gọi đạo hiệu “Minh Lang Tiên Nhân”  mà đều quen miệng gọi là “Mập Tiên Nhân”.

Lục Lâm Phong cầm cái đùi gà, tay khẽ run lên một cái.

Gã quay đầu nhìn về phía Diệp Tu Hàn, thấy dù đối phương cũng trúng độc thế mà vóc dáng vẫn gầy như cành liễu, mảnh như thân trúc bèn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa kịp mừng thì gã cúi xuống nhìn lại bụng mình đã phình thành một ngọn đồi nhỏ, căng phồng dưới lớp đạo bào trắng.

Gã có chút bất an liền quay sang hỏi Diệp Tu Hàn: “Ngươi… bình thường cũng sẽ như thế này sao? Thân thể… có thay đổi gì không?”

Câu này y biết cách trả lời!

Diệp Tu Hàn nhớ lại đoạn mình vừa học trong 《Trích Dẫn Trà Xanh》 liền lắc đầu, ủy khuất đáp:

“Thể chất ta vốn yếu ớt, mỗi ngày ăn sáu bữa cũng chẳng mập lên được. Thật hâm mộ ngươi đấy.”

Lục Lâm Phong: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play