Thẩm Trọng Quang khẽ nhíu mày.
Hắn đã trọng sinh vô số lần, ban đầu trả thù và hủy diệt thế giới, còn khiến hắn cảm thấy hứng thú. Nhưng càng về sau, tất cả cũng chỉ còn là một trò tiêu khiển nhàm chán.
Ngược lại, chơi đùa với đám ký chủ xuyên sách lại thấy thú vị hơn nhiều.
Như lần trọng sinh trước, hắn ra tay giữ lại thần hồn của Bạch Nguyệt Quang.
Lúc ấy, ký chủ xuyên sách vừa đến, tưởng đâu có thể đường hoàng tiếp nhận thân thể Bạch Nguyệt Quang mà hoàn thành nhiệm vụ, nào ngờ lại phát hiện trong thân thể ấy Bạch Nguyệt Quang vẫn sống sờ sờ
suýt nữa thì chết khiếp tại chỗ.
Kết quả đương nhiên là chó cắn chó, máu me be bét.
Lần này, vốn dĩ hắn cũng định giở lại chiêu cũ. Nhưng không ngờ, khi trông thấy dáng vẻ kỳ quặc của tên ký chủ hiện tại là
một ngọn cỏ nhỏ chưa từng gặp qua, hắn liền tiện tay bắt lấy nhìn thêm mấy lần.
Thẩm Trọng Quang mím môi.
Hắn giơ tay vạch không trung một cái, một khe nứt từ hư không lập tức hiện ra, vừa vặn đủ cho hắn đi qua.
Thân ảnh Thẩm Trọng Quang bỗng xuất hiện tại thành Thiên Dương.
Nơi ngõ nhỏ phía đông thành, hiện có hai người đang đứng. Một người thân hình cao lớn, diện mạo tuấn tú, thần sắc kiêu ngạo. Một người dáng vẻ mảnh khảnh yếu ớt, dù là nam tử nhưng dung nhan lại đẹp đến rung động lòng người.
Không phải ai khác mà chính là “Bạch Nguyệt Quang” cùng nam phụ ma tu Tô Vọng.
Thẩm Trọng Quang nhìn gương mặt kia có mấy phần tương tự mình, trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt khác.
Ngay khoảnh khắc ảo cảnh tâm ma sụp đổ, hắn đã nhìn rõ dung mạo thiếu niên kia.
Sinh động thuần khiết, trong suốt như nước
Đó là một gương mặt khiến người ta không biết nên hình dung như thế nào.
“Ah Diệp, Lục Lâm Phong đang ở bên kia, vì sao ngươi không đến gặp lại hắn?”
“Khụ khụ… Linh căn của ta đã phế, từ nay chẳng giúp gì cho hắn được nữa, chỉ lặng lẽ nhìn hắn từ xa một cái, ta cũng mãn nguyện rồi.”
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi tái tạo lại linh căn. Chỉ là pháp môn này cần nhờ Thiên Lam tông hỗ trợ. Nếu không phải bất đắc dĩ, ta tuyệt chẳng muốn để ngươi quay về nơi đó. Cả tông môn ấy không có ai là người tốt. Ngươi lưu lạc bên ngoài chịu khổ, bọn họ lại tìm ngay được sư đệ mới mà yêu thương săn sóc.”
“Đừng nói vậy, vị sư đệ kia cũng là người vô tội. Nghe đâu tướng mạo có vài phần giống ta, ta từ nhỏ đã không có huynh đệ vẫn luôn mong có một người đệ đệ…”
Hai người từng lời từng chữ nói ra, hoàn toàn không phát giác được
một luồng khí tức đáng sợ đang lặng lẽ phủ xuống.
Là thứ uy áp đủ khiến linh hồn run rẩy.
Cả hai lập tức quỳ rạp xuống nhưng chưa kịp phát ra tiếng, thần hồn đã bị xé nát.
Giây phút cận kề với cái chết, Tô Vọng trợn mắt không dám tin nhìn người trước mặt.
Sao có thể là Thẩm Trọng Quang? Chẳng lẽ hắn đã biết gã ta đang âm thầm mưu chiếm đoạt linh cốt của hắn?
Thẩm Trọng Quang ra tay xong liền xoay người rời đi.
Bởi hắn đã chán ngấy những gương mặt khiếp đảm của kẻ thù. Lần này hắn đến, chỉ để xác nhận thần hồn của Bạch Nguyệt Quang đã hoàn toàn tan biến,
còn giết Tô Vọng chẳng qua là thuận tay mà thôi.
Cách đó không xa.
818 rốt cuộc cũng đưa được Diệp Tu Hàn tới đúng địa điểm xuyên sách đã định.
Không có điểm kinh nghiệm, cũng chẳng có đạo cụ dịch chuyển, cả hai phải mất trọn một đêm mới lết tới nơi.
Trên đường đi, 818 giải thích sơ lược cho Diệp Tu Hàn về chuyện xuyên sách.
Còn việc Thẩm Trọng Quang trọng sinh quay lại giết ký chủ, do liên quan đến góc nhìn Thượng Đế nên tạm thời không thể tiết lộ.
818 suốt cả đêm tự làm công tác tâm lý, nghĩ bụng Thẩm Trọng Quang nhìn qua cũng không giống kẻ cuồng giết người
biết đâu còn có thể nói chuyện phải trái?
【Mục tiêu có thể công lược: Nam phụ -1】
818: “……”
Mẹ nó chứ.
Vốn định từ từ dạy cho ký chủ cách làm một “trà xanh cao cấp” giờ chỉ sợ chậm thêm một chút là tra công bay màu luôn rồi!
818 lập tức phát nhiệm vụ:
【Nhiệm vụ thứ nhất: Xin ký chủ duy trì thiết lập trà xanh của mình, bước lên cầu gặp Lục Lâm Phong. Nhiệm vụ thành công sẽ nhận được 100 điểm giá trị trà xanh. Thời gian giới hạn là 5 phút.】
Lúc này, dưới sự hỗ trợ của hệ thống, Diệp Tu Hàn đã tiến nhập vào thân thể của Bạch Nguyệt Quang.
Y hít sâu một hơi lấy hết dũng khí đi ra khỏi hẻm nhỏ.
Những người đi ngang qua thấy dung mạo y đều ngẩn ra vài giây không kìm được mà dừng chân nhìn lại.
Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, Diệp Tu Hàn bước đến dưới một cây cầu nhỏ.
Trên cầu có một tu sĩ áo trắng ống tay áo rộng đang đứng đó, tóc cũng bạc trắng như tuyết, dung mạo tuấn mỹ xuất trần đang chăm chăm nhìn về phía y.
Chính là tra công trong sách, Lục Lâm Phong.
Diệp Tu Hàn vừa nhìn thấy Lục Lâm Phong liền nhớ tới trong sách gã ác độc cướp đoạt linh cốt của Thẩm Trọng Quang.
Trong nguyên tác thì Thẩm Trọng Quang bị người ta vu oan là tu ma, hắn hoàn toàn có thể trốn thoát nhưng chính Lục Lâm Phong đã chặn hắn lại và nói rằng là mình tin hắn.
Tông môn dụng hình với Thẩm Trọng Quang mười hai chiếc đinh hồn ghim vào cơ thể hắn nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng không có dấu hiệu nào là nhập ma.
Thẩm Trong Quang đã suy yếu nhưng vẫn kiên định biện hộ cho chính mình:
“Ta không tu ma.”
Hắn bị tông môn giam ở sau núi nhằm muốn dẫn các tu ma đứng phái sau hắn.
Thẩm Trọng Quang quyết định tự moi linh cốt để chứng minh sự trong sạch của mình.
Linh cốt là gốc rễ để tu luyện của tu sĩ, một khi nhập ma nhất định sẽ bị nhiễm ma khí không còn trong sạch như ngọc nữa.
Khi đào được linh cốt ra ngoài, Thẩm Trọng Quang nghe thấy tiếng bước chân. Người đến là Lục Lâm Phong, gã mặc y phục trắng dáng vẻ như tiên.
Gã vươn tay về phía Thẩm Trọng Quang. Như lần đầu gặp nhau, gã cứu hắn ra khỏi bể khổ vực thẳm.
Tay Thẩm Trọng Quang run rẩy đưa linh cốt tự mình moi ra đưa cho Lục Lâm Phong.
“Nó..sạch sẽ chứ?!” Thẩm Trọng Quang hỏi.
Lục Lâm Phong cụp mắt xuống.
“ Huynh…nói với bọn họ là ta không tu ma” Đôi tay của Thẩm Trọng Quang không nghe được nên giọng nói khan khan khó nghe, lúc này lại mở miệng càng như ác quỷ đòi mạng.
Lục Lâm Phong chau mày lùi lại một bước, xoay người mở kết ấn rời đi.
Thẩm Trọng Quang khẽ nhắm mắt lại.
Nghĩ mà chua chát , khoảnh khắc linh cốt bị mổ ra, tai hắn vậy mà khôi phục thính giác.
Hơn nữa là loại thính giác này lại như vượt xa người thường, có thể nghe thấy thanh âm khắp nơi trong tông môn.
“Lục tiên quân vốn định kết liễu tên ma đầu kia, là Diệp tiên quân động lòng trắc ẩn, mới lưu hắn một mạng, chỉ phế tu vi nhốt ở sau núi.”
“Nói ra thì hắn cũng có vận số tốt. Thân là phàm nhân, chỉ vì dung mạo hơi giống Diệp tiên quân liền được Lục tiên quân đưa về tông môn dốc lòng dạy dỗ. Thế mà sau khi Diệp tiên quân trở về, hắn lại vì lòng đố kỵ sinh ra tâm ma, lạc vào ma đạo! Một kẻ thế thân chiếm chỗ người khác lại vọng tưởng tiên nhân nơi cửu thiên, si tâm vọng tưởng với Lục tiên quân”
Thẩm Trọng Quang lặng lẽ nghe những lời phỉ báng sau lưng trong lòng chỉ thấy lạnh lẽo. Hắn chưa từng có tâm từ nào như thế, hắn cả đời chỉ biết liều mạng tu luyện để trừ ma bảo vệ đạo, hộ dân an sinh.
“Thật không biết tự lượng sức mình! Ai chẳng biết Lục tiên quân trong lòng chỉ có Diệp tiên quân, năm xưa nghe tin Diệp tiên quân chết trận mà một đêm tóc bạc trắng”
Thẩm Trọng Quang cố gắng đi tìm giọng nói của Lục Lâm Phong.
Chỉ cần Lục Lâm Phong đưa linh cốt tới tìm chưởng môn, hắn liền có thể rửa sạch tội danh.
Thế nhưng hắn chẳng nghe thấy gì cả.
Cho đến khi Lục Lâm Phong đặt linh cốt vào thân thể Bạch Nguyệt Quang.
Bạch Nguyệt Quang tỉnh lại, phát hiện mình đã có lại linh cốt, hoảng hốt thất sắc:
“Là từ đâu ra?”
Thẩm Trọng Quang nghe thấy Lục Lâm Phong dịu dàng mở miệng:
“Đừng sợ, là linh cốt là sạch sẽ.”
Thì ra, là “sạch sẽ” đó
Thẩm Trọng Quang khép mắt lại, máu lệ lã chã từ khoé mi rơi xuống
Diệp Tu Hàn giật mình thoát ra khỏi hồi ức nguyên tác, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Lâm Phong không xa, giận đến phát run. Hắn phải đánh cho tên khốn đó chạy mất mới hả giận!
Diệp Tu Hàn vừa nổi giận lập tức xông tới.
Các tu sĩ đang vây quanh Lục Lâm Phong ánh mắt đều dõi theo gã, thì thầm bàn tán không ngừng.
Lục Lâm Phong là đệ tử của Thiên Lam Tông, năm mươi lăm tuổi đã bước vào cảnh giới Kim Đan, coi như là có thiên phú, nhưng vẫn chưa đủ để xưng là thiên tài tuyệt đỉnh.
Gã sở dĩ vang danh khiến người người nhận ra cũng bởi vì mái tóc bạc trắng kia.
Nghe nói gã có một tri kỷ thể chất yếu ớt từ nhỏ, nhưng dung mạo khuynh thành.
Khi hai người xuất môn cùng nhau lịch luyện, vị tri kỷ nọ bất cẩn rơi vào khe nứt ma vực.
Lục Lâm Phong không kịp cứu thế là chỉ trong một đêm tóc bạc trắng.
Thiên hạ đều biết ,kiếm tu háo thắng thích so chiêu, tính tình nóng nảy. Không ngờ lại có kẻ si tình đến thế.
Huống hồ Lục Lâm Phong vẻ ngoài tuấn tú, thần thái nhã nhặn, khí chất lại xuất trần, nên trong giới tu hành cũng có không ít tu sĩ thầm sinh lòng ái mộ, mong một ngày được hưởng chút si tình từ người ấy.
Giờ phút này, thấy Diệp Tu Hàn lao thẳng về phía Lục Lâm Phong liền có một kẻ qua đường bật cười khinh miệt:
“Đâu ra tán tu vô danh cũng mơ mộng trèo cao bám lấy Lục tiên quân, cũng không soi lại bản thân có bao nhiêu phân lượng.”
【Cảnh báo thiết lập nhân vật đang sai lệch!】
Diệp Tu Hàn lập tức khựng lại, dừng lại ngay trước mặt Lục Lâm Phong.
【Đếm ngược nhiệm vụ: 10, 9, 8……】
Diệp Tu Hàn lúc này mới nhớ tới yêu cầu của nhiệm vụ, nhưng nhân vật “trà xanh” rốt cuộc là thiết lập như thế nào?
Trong đầu y chợt hiện lên một đoạn trong 《Trích Dẫn Trà Xanh》: Trà xanh gặp nam chính đang cùng bạn gái dạo phố, liền tươi cười bước tới gọi: “Anh XX ơi.” Sau đó mới quay sang nhìn thấy cô gái bên cạnh, bèn lễ phép nói: “Chào dì ạ.”
Hình như y hiểu ra được một chút nhưng cũng không chắc lắm.
Chỉ là vừa nhìn thấy mái tóc bạc phơ của Lục Lâm Phong , Diệp Tu Hàn chợt như có linh cảm trời ban, cung kính mở lời:
“Ông ơi, phiền nhường đường một chút ạ.”
Lục Lâm Phong: “??”
Chúng tu sĩ vây xem: “??”
Không biết là ai khẽ bật cười nói:
“Ta nhớ Lục tiên quân năm nay mới ngoài năm mươi lăm tuổi thì phải?”
Ngay lúc ấy, bên tai Diệp Tu Hàn vang lên âm thanh báo hoàn thành nhiệm vụ. Y chớp mắt, vươn tay đẩy Lục Lâm Phong một cái.
Diệp Tu Hàn ra sức giữ vẻ bình tĩnh trên mặt nhưng trong lòng đã hoảng loạn thành một mớ tơ vò. Y thật sự chỉ muốn Lục Lâm Phong nhường đường, tuyệt đối không có ý ra tay!
Y là một trà xanh, là trà xanh chính hiệu chưa hề sụp đổ thiết lập nhân vật!
Thế nhưng, một đẩy này của Diệp Tu Hàn lại chẳng khiến Lục Lâm Phong nhúc nhích chút nào.
Sao lại như vậy được? Rõ ràng trước đó y chỉ dùng hai chiếc lá đã kẹp được thanh kiếm máu đáng sợ kia mà!
Lúc này, các tu sĩ đứng xem dường như cũng tỉnh ngộ bắt đầu thì thầm bàn tán.
Diệp Tu Hàn chìm trong vô số ánh mắt săm soi chỉ trỏ càng lúc càng sợ hãi. Y muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng cây cầu đã chật kín người.
Y thực sự hoảng loạn rồi.
Đúng lúc ấy, một đạo kiếm khí xé gió lao xuống bổ thẳng từ không trung mà tới, không lệch một phân vừa vặn chém trúng đuôi tóc trắng xõa sau lưng Lục Lâm Phong.
Khí chất tiên phong đạo cốt của Lục Lâm Phong lập tức tan thành mây khói, để lộ mái tóc trắng bị cắt xén lởm chởm chẳng khác nào chó gặm, trông hệt như một tu sĩ thất thế vừa tỉnh giấc sau cơn mộng dài.
Thần sắc gã hoảng loạn, rõ ràng bản thân đã bước vào kỳ Kim Đan mà người kia chỉ tùy tay chém một kiếm liền dễ dàng phá tan linh khí hộ thể của gã.
Chẳng lẽ là một vị tiền bối kiếm tu nào đó.
Chúng tu sĩ đứng xem cũng bắt đầu náo loạn, đưa mắt nhìn quanh. Nhưng dù nhìn trái ngó phải cũng không thấy người vừa ra tay là ai. Một kiếm này không chỉ phá vỡ linh khí hộ thể của tu sĩ Kim Đan mà còn dừng lại sát cổ Lục Lâm Phong, độ khống chế kiếm ấy quả có thể xưng là xuất quỷ nhập thần.
Trong chốc lát, ai nấy đều hoảng loạn tự lo cho mình, dần dần tản ra bốn phía.
Diệp Tu Hàn vừa định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nhìn thấy Thẩm Trọng Quang đang đứng ở cuối đám đông. Y thoáng ngẩn người, trong đầu hiện lên những điều từng xảy ra trong ảo cảnh tâm ma, chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập mất một nhịp.
Y muốn bước tới gần Thẩm Trọng Quang nhưng chân lại dừng cứng tại chỗ, trong mắt hiện lên chút ấm ức.
Hiện tại y đang đóng vai Bạch Nguyệt Quang.
Nếu Thẩm Trọng Quang nhìn thấy tất cả vừa rồi, liệu có hiểu lầm rằng y và Lục Lâm Phong rất thân thiết không?
Diệp Tu Hàn cắn môi, quyết định thử thêm một lần nữa. Y đẩy Lục Lâm Phong một cái rồi nhanh như gió chạy xuống khỏi cầu.
Lục Lâm Phong lúc này mới tỉnh táo lại từ xưng hô "Ông ơi" kia, nhìn thấy Diệp Tu Hàn với cổ tay mảnh mai đang đưa về phía mình, thầm nghĩ A Diệp vẫn giống như xưa, thích làm nũng với gã.
Một tia dịu dàng hiện lên trong vẻ mặt luôn nghiêm lạnh của Lục Lâm Phong. Thế nhưng ngay sau đó, cả người gã đã bị đẩy bay xuống nước uống không ít nước sông lạnh buốt.
Khóe môi Diệp Tu Hàn khẽ nhếch lên nhưng lập tức thu lại.
Y không có, không có đánh người đâu!
818 lúc này rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao sức mạnh của ký chủ lại như con mèo lúc có lúc không.
Hóa ra thân thể ký chủ là cây xấu hổ, một khi thẹn thùng sẽ tự phát sinh cơ chế sức mạnh để phòng vệ nhờ đó mà tăng vọt.
Tốt lắm một bí ẩn lớn đã được giải mã. Nếu vận dụng tốt đây ắt sẽ là con bài giữ mạng cực kỳ quan trọng của ký chủ.
Thế nhưng lại phát sinh vấn đề mới, trước kia bị đám người bao vây ký chủ cũng xấu hổ nhưng sao sức mạnh lúc ấy lại chỉ có chút xíu. Còn giờ thì đột ngột tăng vọt là sao…
Diệp Tu Hàn vội vã rời khỏi cầu, lúc lướt qua đám người thì lén liếc về phía Thẩm Trọng Quang, nào ngờ phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
“??” 818 nhìn chỉ số sức mạnh đang bay vút như cưỡi gió của ký chủ mà sững sờ. Ký chủ, sao người lại mạnh lên nữa rồi?!