Diệp Tu Hàn hoàn toàn không nghe rõ 818 vừa nói gì.

Cả người y như bị điểm huyệt, đờ đẫn như khúc gỗ, tâm trí hoàn toàn trống rỗng. Rõ ràng không lâu trước đó, y còn vừa mới thuộc lòng toàn bộ 《Vi Ma》, chỉ mong có thể xuyên vào thế giới trong sách…

Vậy mà khi Thẩm Trọng Quang thật sự đứng ngay trước mặt, Diệp Tu Hàn lại luống cuống ngây ngốc, chỉ cảm thấy từng phiến lá trên người đều nóng bừng như thiêu đốt.

Người đang đứng trước mắt sống động, chân thực, khí tức sắc lạnh ấy…

Lẽ nào thật sự chính là Thẩm Trọng Quang mà y từng đọc qua?

818 nhìn thấy Diệp Tu Hàn không nhúc nhích, chẳng có ý định bỏ chạy, liền ngơ ngác trong chốc lát. Nếu là những ký chủ cấp cao trước đây nó từng dẫn dắt, giờ này chắc đã sớm mở đạo cụ chạy trối chết rồi!

Nghĩ vậy, 818 liền mở bảng thông tin của ký chủ, xém chút chết máy tại chỗ.

Hóa ra là newbie!

Lần đầu xuyên sách, chưa có chút kinh nghiệm nào, càng không đủ điểm để đổi vật phẩm cứu mạng!

818 cuống cuồng mở kho đạo cụ của hệ thống, chỉ thấy trơ trọi một gói quà cho người mới.

Không còn cách nào khác… phải cược một phen thôi!

818 không do dự, lập tức mở quà.

【Chúc mừng ký chủ nhận được vật phẩm màu xám – 《Trích Dẫn Trà Xanh》: Nghệ thuật của ngôn từ, mùi trà xanh thơm ngát.】

818 mở vật phẩm mà tuyệt vọng, vội vàng an ủi: “Không kịp giải thích nữa rồi, ký chủ, mau chết một lần đi, nhắm mắt mở mắt ra là sang thế giới kế khác ngay!”

Diệp Tu Hàn vẫn còn ngơ ngác, nhưng y cảm nhận được trong đầu mình đột nhiên xuất hiện một quyển sách. Thử mở ra xem, thì phát hiện toàn là những câu đối thoại?

“Huynh thật tốt, sao nàng ta lại không biết trân quý chứ?”

“Nếu là ta, tuyệt đối sẽ không để huynh đau lòng đâu…”

Diệp Tu Hàn vừa đọc vừa trợn tròn mắt. Những lời này… sao nghe giống y hệt mấy câu y từng nghĩ khi đọc sách thế nhỉ?!

Nếu tất cả chỉ là một giấc mộng thôi, thì chí ít… y cũng muốn cố gắng nói được một câu với Thẩm Trọng Quang. Vốn dĩ Diệp Tu Hàn hoàn toàn chẳng biết nên mở lời thế nào. Nhưng mà nếu cứ đọc như lời trong sách thì chắc là làm được!

Diệp Tu Hàn cố gắng lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Trọng Quang, lại vô tình bắt gặp sau lưng hắn, cách đó không xa trên bãi cỏ đang nằm một cỗ thi thể ma tu, chết trong trạng thái vô cùng thê lương!

“!!!” Thật đáng sợ! Huhuhu, y không muốn ở lại cái thế giới này nữa đâu!

Thẩm Trọng Quang cảm giác được đầu ngón tay khẽ run, không nhịn được cúi đầu liếc qua.

Thứ hắn đang cầm trong tay là một nhánh linh thảo kỳ quái, thân dài mà mảnh, chỉ mọc ra vỏn vẹn hai phiến lá nhỏ xíu ở giữa thân.

Lúc này hai chiếc lá run run dính chặt vào nhau, đầu lá còn ngưng tụ một giọt sương lấp lánh.

Tựa như… đang khóc.

Lá gan nhỏ thật.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, giọt sương ấy lại “soạt” một tiếng rụt ngược vào trong.

Một lúc sau, hai phiến lá bé tí lại cố gắng mở ra một chút, như thể đang ra sức lấy lại can đảm.

Giờ lại không sợ nữa à?

Thẩm Trọng Quang xưa nay tâm như băng sương, hiếm khi dấy lên một tia hứng thú, liền duỗi tay nhấc bổng Diệp Tu Hàn lên, trực tiếp đưa sát lại gần cái xác kia.

818 lập tức phẫn nộ đến cực điểm!

Giết thì giết đi, đằng này còn muốn hành hạ trêu chọc ký chủ của ta, thật sự coi hệ thống Trà Xanh này  không biết tức giận sao?!

818 lập tức mở bảng cửa hang độc quyền của hệ thống, muốn xem có đạo cụ nào đủ sức nghênh chiến

Kết quả vừa nhìn thấy giá tiền

 Thôi, giận để làm gì, giận cũng chẳng mua nổi!

818 lập tức đóng sầm cửa hàng lại, bi phẫn mà tự nhủ:

Khí phách có thể ăn no bụng chắc?

Duyên phận giữa ký chủ và hệ thống vốn cũng chỉ là chuyện thoáng qua như mây khói, nói tan là tan, 818 tự thấy cũng chẳng cần phải vì vậy mà tiêu hao điểm kinh nghiệm quý báu của mình để giúp đỡ ai cả.

Nó cúi đầu nhìn vị ký chủ đáng thương của mình.

Lúc này, Diệp Tu Hàn đã chỉ còn cách cỗ thi thể kia không đến nửa mét, đầu lá nhỏ bé lại ngưng kết thêm một giọt sương, thế nhưng lại cứng rắn nhịn xuống, không để nó rơi ra.

Một khắc ấy, 818 nhất thời xốc nổi, vội vàng mở cửa hàng, trực tiếp đổi lấy một món đạo cụ cấp SSS — "Biến Thi Pháp Khí".

Chờ đến khi dứt khoát sử dụng xong đạo cụ rồi, nhìn lại số điểm kinh nghiệm còn sót lại của mình, 818 trong lòng lập tức lạnh đi ba phần:

Sao mình cũng bị nó kéo theo vậy nè, nhưng đây là cỏ biết khóc đó!

Ngay khi đạo cụ được phát động, biến cố xảy ra trong chớp mắt.

Thi thể ma tu vốn đã hoàn toàn chết, đột nhiên bật dậy, rút kiếm đâm thẳng về phía Thẩm Trọng Quang!

 Thân thể xác chết hóa thành dòng máu không ngừng chảy nhập vào thân kiếm, khiến thanh kiếm như có linh hồn, há ra một cái miệng đẫm máu, hướng về phía Thẩm Trọng Quang như muốn nuốt trọn.

Dùng than mình làm vũ khí, lấy oán niệm của linh hồn làm thành vũ khí đây vốn không phải là đạo pháp thuộc về thế giới này.

Chết đi thôi.

818 lạnh lùng dõi mắt nhìn.

Nó đoán Thẩm Trọng Quang nhiều phần là trọng sinh giả, bằng không sao có thể dễ dàng bắt được ký chủ?

Nhưng sao chứ? Trọng sinh chỉ là thần hồn được hoàn nguyên, thân xác bây giờ vẫn còn suy yếu.

Ánh mắt Thẩm Trọng Quang cũng dần lạnh lẽo. Hắn biết thần hồn bây giờ có thể chống lại, nhưng thân thể này e rằng không chịu nổi.

Thanh kiếm máu xé gió lao đến, thế như chẻ tre nhưng rồi, dừng lại.

Hai phiến lá nhỏ bé, run rẩy vươn lên, gắng sức kẹp lấy thanh kiếm máu, chỉ một chút thôi.Quả thật chỉ là một chút.

Nhưng cũng đủ khiến thanh kiếm máu đó dừng lại.

818: “…???”

Thẩm Trọng Quang: “…”

Thanh kiếm máu không cam lòng, vẫn gắng gượng há miệng, từng giọt máu không ngừng nhỏ xuống, rơi vào thân cỏ của Diệp Tu Hàn, như thể có người đang khẽ gãi một cái trên thân y.

Hu hu hu…

Diệp Tu Hàn chỉ thấy mỗi chỗ trên người đều cần hai cái lá nhỏ để dỗ dành, mà y thì rụng gần hết rồi, giờ chỉ còn đúng hai phiến lá tội nghiệp đang gồng mình kẹp lấy thanh kiếm quỷ dị kia.

Diệp Tu Hàn sợ muốn chết, nhưng vẫn không quên mình tới đây là để bảo vệ Thẩm Trọng Quang, hai phiến lá càng thêm cứng cỏi, kiên định kẹp chặt Thanh kiếm máu.

Tình thế giằng co đến cực hạn, chỉ thấy Diệp Tu Hàn sắp không chống đỡ nổi nữa.

Ánh mắt Thẩm Trọng Quang trầm xuống, chủ động thu lại khí tức, từ bỏ phản kháng.

818 do dự một chút, nhìn ký chủ bé nhỏ đang run rẩy vì sợ, cũng rút lại đạo cụ.

Thẩm Trọng Quang liếc nhìn Diệp Tu Hàn, trong mắt thoáng hiện một tia phức tạp

Hệ thống và ký chủ này, so với những kẻ từng xâm nhập thế giới của hắn, quả thực khác biệt.

Một kẻ liều mạng bảo vệ hắn.

Một hệ thống cũng… liều mạng bảo vệ người kia?

Nếu hai kẻ này không còn nhúng tay vào số mệnh của hắn nữa…

Có thể, lưu lại một mạng cũng không hại gì.

Nhìn sát khí nơi Thẩm Trọng Quang dần tiêu tán, 818 khẽ thở ra một hơi. Dù sao thì  hai bên tạm thời đạt được hòa bình giả tạo, nước sông không phạm nước giếng, từ nay đường ai nấy đi, cầu ai nấy độ, chùa ai nấy về…

“Bịch.”

Thẩm Trọng Quang lảo đảo, bất ngờ ngã lăn xuống đất.

818: “…!!!”

Sớm biết như thế thì cố nhịn thêm chút nữa là thắng rồi, ta ngu gì tiêu hao điểm làm chi chớ!

Diệp Tu Hàn hoảng sợ không thôi, ngẩng đầu nghiêng người lại gần, phát hiện Thẩm Trọng Quang mặt trắng như giấy, hai mắt nhắm nghiền, tựa như đã trúng bệnh nặng.

Y muốn lại gần xem thử, nhưng lại chẳng dám, cuối cùng chỉ dám rón rén nhảy lên bàn tay phải của Thẩm Trọng Quang.

Dù sao thì tay này trước đó cũng từng nắm qua y rồi.

Thế nhưng Diệp Tu Hàn vừa đáp xuống, đã lập tức bị một luồng lực mạnh mẽ bao lấy, không sao cử động được.

Y mở to mắt, chỉ thấy cảnh vật xung quanh bỗng nhiên vặn vẹo, biến ảo khôn lường.

Thẩm Trọng Quang bất tỉnh, vậy mà lại kích phát tâm ma kiếp!

Diệp Tu Hàn từng vì tâm ma kiếp mà độ kiếp thất bại, đương nhiên không xa lạ gì với cảnh tượng này.

Quả nhiên, cảnh vật dần hiện rõ.

Một con hẻm u tối chật hẹp xuất hiện trước mắt.

Cuối con hẻm, có một đứa nhỏ ăn mặc rách rưới, đang cúi mình nhặt từng nhánh thảo được rơi vãi trên mặt đất.

Vài thiếu niên vây quanh, cười ha hả, hung hăng giẫm lên bàn tay gầy gò của đứa nhỏ.

Diệp Tu Hàn là người từng thuộc làu toàn bộ cốt truyện, liếc qua liền nhận ra đó chính là…  Thẩm Trọng Quang lúc nhỏ.

Thẩm Trọng Quang không ngờ mình sẽ bất chợt kích phát tâm ma kiếp. Hắn bình tĩnh nhìn đứa trẻ do tâm ma hóa ra, là hình ảnh của hắn khi còn nhỏ.

Thẩm Trọng Quang từ nhỏ hai tai đã bị điếc, không nghe rõ âm thanh, nhưng vẫn mong muốn có một người bạn.

Những đứa trẻ khác trêu chọc hắn, một mặt thì tỏ ra thiện ý, nở nụ cười, một mặt lại mắng hắn là “đồ tạp chủng”, còn Thẩm Trọng Quang không hiểu lời chúng nói, tưởng rằng bọn trẻ đó thực sự muốn làm bạn với mình, cẩn thận lấy ra thảo dược đã cất giấu cẩn thận, định tặng cho bọn trẻ đó.

"Ha ha ha, nó thực sự tưởng chúng ta muốn kết bạn với nó này?"

"Một đứa không cha không mẹ, người đầy xui xẻo, ai muốn nhận đồ của nó."

Thảo được trên tay bị đánh rơi xuống tuyết, Thẩm Trọng Quang lúc nhỏ hoảng loạn cúi xuống nhặt nhưng lại bị bọn trẻ giẫm mạnh vào tay.

Đây là lần đầu tiên y “nghe rõ” sự chán ghét của kẻ khác.

Khóe môi Thẩm Trọng Quang khẽ nhếch, nở nụ cười khinh miệt.

Cái gọi là ảo cảnh trong tâm ma, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Hắn lạnh lùng rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe lên, mấy đứa trẻ cười nhạo khi nãy lập tức bị chém ngang người, hóa thành làn khói mỏng tiêu tán nơi hư không.

Thẩm Trọng Quang bước đến trước mặt đứa nhỏ năm xưa, trong mắt chẳng chút gợn sóng, dường như định một kiếm diệt trừ quá khứ đáng thương của chính mình.

Nhưng khi vừa nâng tay, hắn bỗng cảm nhận được

Từ sâu thẳm trong thân thể non nớt ấy, một tia khát vọng tha thiết, mãnh liệt đến bi thương.

Khi nhỏ, hắn từng biết trong ngõ nhỏ kia có một đôi huynh đệ.

Người huynh trưởng luôn yêu thương đệ đệ.

Mỗi lần đệ bị bắt nạt, huynh trưởng liền ôm lấy đệ đệ, nhẹ giọng nói một câu:

“Đừng sợ.”

Rồi quay đầu lại, đánh cho bọn kia một trận nên thân.

Thẩm Trọng Quang khi đó thường lặng lẽ đứng từ xa, chờ đến khi xung quanh vắng lặng mới dám khẽ mấp máy môi, đưa tay cảm nhận làn hơi thở phả ra nơi đầu ngón.

“Đừng sợ.” Hắn nghĩ, nếu câu nói kia có thể có âm thanh

có lẽ nó sẽ mềm mại như hơi thở mà hắn đang cảm nhận?

Chỉ là, sau này, hắn không còn cần đến câu đó nữa.

Những kẻ từng tổn thương hắn, đều bị hắn một quyền đánh ngã.

Hắn không đợi được ai nói với mình lời dịu dàng, chỉ biết học cách khiến họ câm miệng trước.

Khóe môi Thẩm Trọng Quang lộ ra tia giễu cợt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía chính mình khi còn nhỏ.

Thật nực cười, lẽ nào thực sự còn mong có kẻ nào sẽ đến bảo vệ ngươi ư?

Ý niệm ấy vừa nổi lên, trong đầu Thẩm Trọng Quang bỗng hiện ra cảnh tượng khi nãy.

Hắn vốn tưởng mình chỉ liếc qua một cái.

Ấy vậy mà

Hắn nhớ rất rõ cảnh tượng vừa nãy.

Hắn nhớ cây cỏ ấy run rẩy ra sao, nhớ hai chiếc lá nhỏ xíu chỉ bằng nửa đầu ngón tay mình, nhớ rõ…

Thẩm Trọng Quang khẽ nghiêng đầu, cắt ngang suy nghĩ, không muốn để bản thân hồi tưởng thêm nữa.

Hắn phóng mắt nhìn về phía bóng ảnh của quá khứ, vung kiếm chém xuống…

Diệp Tu Hàn nấp trong một góc ẩn mình, đôi mắt trợn lớn.

Y không ngờ, Thẩm Trọng Quang lại lựa chọn phá tâm ma bằng cách —— hủy diệt chính mình của quá khứ!

Trong đầu Diệp Tu Hàn hiện lên ký ức về chính tâm ma kiếp của mình.

Lúc đó, y nhìn thấy “bản thân” đang đứng giữa biển người.

Vô số bàn tay vươn tới muốn bắt lấy y.

Y biết rõ đó là ảo cảnh.

Cũng biết đó là sự yếu đuối mà mình luôn né tránh.

Thiên đạo ban cho y sức mạnh to lớn, lẽ ra không nên bị giam cầm trong thân xác nhát gan này.

Nhưng y chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ bất kỳ phiên bản nào của chính mình cả.

Diệp Tu Hàn ngây ngốc nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Thẩm Trọng Quang, chưa kịp suy nghĩ đã lao đến.

Thẩm Trọng Quang cảm nhận được một luồng dao động, mũi kiếm thoáng khựng lại. Hắn gần như cho rằng mình nhìn nhầm

Nhưng hai chiếc lá nhỏ xíu kia, lại thình lình vươn ra chắn ngang mũi kiếm, cứng cỏi đến khó tin. Kiếm khí sắc bén bỗng nhiên tắt lịm, bàn tay đang siết chặt chuôi kiếm khẽ run lên, hắn vô thức thu lại khí tức.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo , hắn nhìn thấy cây cỏ nhỏ kia dần dần hóa thành hình người.

Một thiếu niên khoác y phục xanh nhạt, cả người được choàng kín trong trường bào, chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo, mang theo vẻ sợ hãi dè dặt.Thiếu niên cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ.

Ảo cảnh trong tâm ma lập tức chấn động dữ dội, Thẩm Trọng Quang cảm thấy thân ảnh của mình đang nhạt dần đi

Rồi dần dần, hòa vào với đứa nhỏ ấy.

Trời đất đảo điên, cánh tay bị vòng ôm lấy lại ấm áp đến lạ thường.

Thẩm Trọng Quang ngẩng đầu, một tay bị thiếu niên nắm chặt, nhẹ nhàng áp lên môi y.

Xuyên qua lớp trường bào mỏng, hắn cảm nhận được đôi môi thiếu niên khẽ mấp máy

Thẩm Trọng Quang "nghe thấy" thiếu niên nói:

“Đừng sợ.”

Tâm ma giam cầm hắn bao năm

Ầm một tiếng

Tan vỡ thành tro bụi.

Thần thức Diệp Tu Hàn rút lui khỏi ảo cảnh suýt nữa bị nghiền nát, gió lạnh trên núi lướt qua gò má nóng hổi của y, thổi đến đâu là thiêu cháy da thịt đến đó.

Y, một cây cỏ thẹn thùng, lại vừa mới làm ra chuyện như thế với con người!

Không dám nghĩ tiếp nữa, can đảm vừa rồi nay như vỡ vụn, Diệp Tu Hàn chỉ muốn trốn càng nhanh càng tốt.

Thế nhưng chưa chạy được bao xa, y lại vòng trở lại bên cạnh Thẩm Trọng Quang. Y nhặt tuyết nặn thành hai quả cầu nho nhỏ, đặt bên người Thẩm Trọng Quang.

Lại tìm hai cành cây khô, cắm vào hai bên, tạo thành vòng tay ôm lấy thân thể người đang hôn mê.

Tựa như một cái ôm vụng về mà chân thành.

Làm xong hết thảy, Diệp Tu Hàn mới xoay người rời đi.

Trong ảo cảnh khi nãy, hắn vô tình nghe được tiếng lòng của Thẩm Trọng Quang lúc còn nhỏ.

Tiểu Trọng Quang đã mong một cái ôm, vậy thì Thẩm Trọng Quang khi lớn lên chắc cũng…

Gần như ngay khi Diệp Tu Hàn vừa khuất bóng, Thẩm Trọng Quang đã mở mắt.

Gió núi cuốn tuyết lả tả, lạnh lẽo khôn cùng, thế nhưng hắn lại cảm nhận được lòng bàn tay bên phải còn lưu lại chút hơi ấm.

Thẩm Trọng Quang cúi mắt nhìn xuống.

Giữa lòng bàn tay hắn yên tĩnh nằm đó sáu giọt lệ óng ánh, nóng hổi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play