Nguyễn Tri Miên nói xong câu đó, vừa giận vừa tủi thân, quay người bỏ đi khỏi đại sảnh. Cậu còn dặn quản gia chặn Hàn Hòa An lại, không cho hắn chạy theo.

Hừ, vậy cũng tốt. Có lý do chính đáng để mặc kệ Hàn Hòa An, ít nhất mấy ngày này được yên ổn một chút.

Nguyễn Tri Miên ôm chặt “Cầu Cầu”, lách qua đám người, đầu ngón tay khẽ cuộn lấy góc váy, chuẩn bị lên phòng nghỉ trên lầu hai để lấy thư.

Cầu Cầu à, đừng để ý tới Hàn Hòa An nữa, hắn chán ghét lắm.

Cầu Cầu như hiểu được, quẫy quẫy người, tỏ ý đồng tình.

Tri Miên tay trái xách váy bước lên bậc thang, nhưng vừa ngước mắt thì bóng một người đột ngột chắn trước mặt cậu.

Cậu toan né sang bên, ai ngờ đúng lúc đầu ngón tay buông ra, giày da giẫm phải váy, thế là nguyên cả tấm váy dài bị kéo xuống bậc thang.

Rầm một tiếng, mắt cá chân va mạnh vào mép bậc.

Mà người chắn trước mặt… lại là Thời Hạc?!

Hắn… sao lại xuất hiện ở Nguyễn gia?!

Một bàn tay kịp đưa ra đỡ lấy cậu, giữ gọn gàng trong lồng ngực.

Chú mèo ngốc giương to đôi mắt, xấu hổ tới mức run lẩy bẩy, lông gần như dựng hết cả lên. Cậu cụp đầu, hai tay che kín mặt, giọng nhỏ xíu như muỗi kêu:

“Cảm ơn anh… anh buông em ra đi…”

Ánh mắt lạnh lùng xa cách của Alpha dừng lại trên đôi mắt ửng hồng đẹp đến lạ kia, giọng hắn bình tĩnh, chậm rãi, không mang theo chút cảm xúc dao động nào:

“Xin lỗi, tôi không mang máy trợ thính.”

“Nơi này không an toàn, để tôi bế em lên trước, được chứ?”

Tên lừa đảo nhỏ càng cúi gằm đầu, lông mi run run cọ vào cánh tay Thời Hạc, ngoan ngoãn chẳng nói thêm gì, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Sau gáy trắng nõn lộ ra, nhìn mà chỉ muốn cắn.

Huống hồ trên người Nguyễn Tri Miên còn vương đầy mùi tin tức tố hỗn loạn — chắc bị dính lúc nãy ở đại sảnh.

Đối với một Alpha đang vào kỳ đặc biệt, đó gần như là sự khiêu khích trí mạng.

Thời Hạc rũ mắt, ánh mắt tối sầm lại, ngón tay siết nhẹ bên hông con mèo nhỏ trong lòng, siết một cái đã ôm gọn cậu, không để cậu trượt khỏi thang lần nữa.

Thời Hạc cao hơn Tri Miên ít nhất nửa cái đầu, dáng người cao lớn do tập gym lâu năm, bế người lên cũng chẳng mấy khó khăn.

Nguyễn Tri Miên rụt rè đặt tay lên cổ Alpha, ngoan ngoãn để Thời Hạc ôm lấy.

Thời Hạc cẩn thận bế cậu lên tới đoạn hành lang bằng phẳng trên lầu hai, rồi mới chậm rãi đặt xuống. Chờ Nguyễn Tri Miên tựa vào tường đứng vững, hắn mới buông tay, giọng vẫn rất lễ độ:

“Đứng vững rồi chứ?”

Tên lừa đảo nhỏ lí nhí đáp: “Ừm.”

Thời Hạc không mang máy trợ thính, nghĩa là… hắn hoàn toàn không nghe được.

Năm xưa vụ tai nạn xe đã thay đổi cuộc đời Thời Hạc. Rõ ràng từng là thiên chi kiêu tử…

Mắt cá chân đau nhức, Nguyễn Tri Miên cũng thấy hơi chua xót trong lòng. Cậu chậm rãi dựa hẳn vào tường, ánh mắt lén nhìn Thời Hạc, đợi hắn đeo máy trợ thính mới dám nói tiếp kịch bản đã chuẩn bị kỹ từ nãy.

“Cảm ơn anh, em có thể hỏi… anh tên gì không?”

“Không thể.”

Nguyễn Tri Miên: “…?”

Thời Hạc… lạnh lùng vậy sao? Rõ ràng lúc trước, mới hôm cậu nhắn mấy câu ngọt xớt xin kết bạn, Thời Hạc còn chấp nhận ngay cơ mà.

Thời Hạc cụp mắt phượng xuống, chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch, 1m9 Alpha thoáng chốc lại tỏ ra ngoan ngoãn, giọng ôn tồn:

“Xin lỗi, nhà tôi dạy nghiêm lắm. Bạn trai tôi không cho tôi tuỳ tiện nói chuyện với người khác.”

Tên lừa đảo nhỏ ngơ ngác: “???”

Mình chưa từng nói thế mà!

Giây tiếp theo, Thời Hạc lôi điện thoại ra, thản nhiên nhìn Nguyễn Tri Miên:

“Tôi hỏi thử bạn trai tôi đã.”

Nguyễn Tri Miên hoảng hốt chộp lấy điện thoại, nhanh tay bấm tắt nguồn. May mà lúc trưa đã cài chế độ im lặng.

Thời Hạc nhìn cậu, khoé mắt hơi cong, ánh mắt như có như không dừng trên gương mặt đỏ ửng của cậu. Bước chân hắn nhích tới, Nguyễn Tri Miên đã bị dồn sát lưng vào tường.

Ngay lúc ấy, mùi tin tức tố Alpha đậm đặc toả ra, nhanh chóng xua sạch những mùi còn vương lại — trước mắt Beta, chỉ còn mình hắn.

Thời Hạc khách khí hỏi:

“Nguyễn thiếu gia, giọng em rất giống bạn trai tôi. Ở Nguyễn gia này… có người tên Nguyễn Tiểu Miên không?”

Hàng mi dài run run, đôi mắt to chớp lia lịa. Tên lừa đảo nhỏ kiên quyết lắc đầu:

“Em chưa nghe ai tên vậy cả!”

Tuyệt đối không biết gì hết nhé!

Alpha khẽ quỳ một gối xuống ngay vạt váy đen thêu hoạ tiết, lòng bàn tay vô tình siết nhẹ eo cậu, kéo cả người rúc gọn vào lồng ngực.

Ngón tay nâng cằm cậu lên, như muốn nhìn cho rõ ràng có đang nói dối hay không.

Nguyễn Tri Miên vốn đã căng thẳng, giờ chẳng kịp để ý động tác hắn gần gũi thế nào, hô hấp lỡ mất nhịp, đôi mắt long lanh nhìn Thời Hạc chằm chằm, vành tai đỏ ửng, như chú mèo nhỏ mắc bẫy, nước mắt sắp trào ra.

Đáng yêu quá. Muốn chạm vào.

Thời Hạc chậm rãi buông tay, rõ ràng không tin cậu không quen Nguyễn Tiểu Miên:

“Đột ngột bị người nhà gọi về nước, tôi còn chưa kịp báo cho Tiểu Miên. Nguyễn thiếu, làm phiền em nhắn giúp, tôi rất thích Tiểu Miên, mấy hôm nữa tôi sẽ tự tìm gặp cậu ấy.”

… May quá… Chưa nhận ra.

Thời Hạc móc trong túi áo vest ra một hộp quà bọc nhung đỏ:

“Tôi là Thời Hạc của Thời gia, hôm nay tới tặng quà sinh nhật.”

Mà anh không phải vừa bảo không thể cho em biết tên sao?

Hộp mở ra, bên trong là chiếc đồng hồ bằng ngọc bích, mặt tròn và dây đeo đều được khảm kim cương tinh xảo. Chỉ riêng chất liệu đã vượt xa viên đá quý bé tí Hàn Hòa An tặng.

“Nhà tôi dạy nghiêm… nhưng không cứng nhắc thế đâu.”

Hắn đưa hộp quà cho cậu, vẫn khách khí như cũ:

“Nguyễn Tri Miên, chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Nguyễn Tri Miên ôm hộp quà, hàng mi cụp xuống che khuất đôi mắt ươn ướt. Cậu ngồi xổm xuống cạnh tường, nhẹ nhàng xoa mắt cá chân vẫn còn đau.

Nhà tôi dạy nghiêm… Nguyễn Tri Miên… Khác xa nhau thật.

Cậu lê bước tập tễnh vào phòng nghỉ, tháo giày, chỉnh váy, đặt chân lên sofa, cúi đầu cởi tất, ngắm mắt cá chân đang sưng đỏ.

Không đau… không đau…

Nhưng vì sao… nước mắt vẫn rơi?

Đúng lúc ấy, Thời Hạc lại quay lại. Vừa mở cửa, hắn đã thấy chú mèo nhỏ đang ôm gối, mặt ướt đẫm, đôi mắt sưng đỏ mờ mịt nhìn hắn, cố gắng dùng tay lau nước mắt một cách vụng về.

“Em… không có khóc…”

Thời Hạc lấy khăn tay, dịu dàng lau nước mắt cho cậu:

“Nguyễn Tri Miên, chân đau lắm sao?”

“Có… hơi đau…”

Tri Miên chớp mắt, nước mắt chảy dọc hai má. Thời Hạc lấy khăn ướt, nhẹ nhàng lau đi lớp trang điểm mỏng, để lộ gương mặt mộc mềm mại, ngơ ngác nhìn hắn như chú mèo nhỏ sắp rơi vào lòng bàn tay.

Thời Hạc giấu ánh mắt tối tăm trong đáy mắt, rửa tay sạch sẽ, lấy thuốc xoa bóp, nhẹ nhàng xoa mắt cá chân sưng cho cậu.

Vốn không nghiêm trọng, xoa một lát đã đỡ hẳn.

Hắn thu tay lại, lòng bàn tay vẫn còn vương chút hơi ấm mềm mại:

“Mỗi ngày bôi một chút, sẽ nhanh khỏi thôi.”

Đúng lúc này, Hàn Hòa An xuất hiện ở cửa.

Hắn gõ cửa, giọng vẫn là kiểu “ôn nhu” quen thuộc:

“Miên Miên, anh với Omega kia không có gì hết, em đừng tin hắn—”

Nguyễn Tri Miên nắm chặt hộp thuốc, quay đầu lại nhìn.

...

Tay nắm cửa vừa động, Thời Hạc đã ôm Nguyễn Tri Miên giấu vào trong tủ quần áo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play