“Bảo bối, em gửi cho anh bộ váy xuyên thấu kia nhé?”

“Không… ngắn quá…”

“Bảo bối, khi nào mới chịu video call với anh?”

“Hiện tại… vẫn chưa được…”

Trong phòng ký túc xá Đại học Hoa Giang, Nguyễn Tri Miên trốn trong góc giường, núp sau tấm rèm, gương mặt trắng muốt khẽ cúi xuống, hàng mi dài run run, như thể sắp rơi nước mắt. Ngón tay trắng như tuyết khẽ đẩy điện thoại ra xa, muốn giọng nói trầm khàn mang theo hơi thở nóng bỏng của Alpha bên kia bớt gần mình một chút… xa thêm một chút.

Vậy mà mới trả lời vài câu, từ vành tai đỏ bừng đã lan xuống tận cổ.

Cậu rúc sâu vào trong chăn bông màu hồng nhạt, giọng mềm như bông, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta chỉ muốn nuốt chửng.

“Anh ơi, tối nay… em gửi cho anh một bộ thôi, đừng giận nữa… ngủ sớm đi nhé…”

Bên kia đại dương, Alpha tuấn mỹ vừa thức trắng đêm họp dự án, đứng trước cửa sổ sát đất, mắt phượng tối lạnh cụp xuống. Ngón tay xương gân rõ ràng đang nới lỏng cà vạt, giọng nói khản đặc mà mỉa mai:

“Chưa đủ. Dỗ anh tiếp đi.”

Kẻ lừa tình nhỏ bé.

Điện thoại bên kia chỉ còn tiếng thở khẽ, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng cậu như muỗi kêu, yếu ớt vang lên:

“Anh ơi… em thích anh nhất…”

Cuộc gọi vừa ngắt, Nguyễn Tri Miên mới thở ra một hơi, khẽ dụi tai, chôn mình trong chăn thêm một lúc lâu mới lò dò ngẩng đầu. Khuôn mặt nhỏ trắng hồng, giọng ồm ồm khẽ nói:

“Cầu Cầu, tao còn phải lừa Thời Hạc yêu online bao lâu nữa? Tao muốn chia tay rồi…”

Kiếp trước, Nguyễn Tri Miên chết vì ung thư xương di căn.

Lần này mở mắt, cậu lại xuyên vào một bộ truyện tranh ABO, trở thành Nguyễn Tri Miên – vai phụ pháo hôi, trùng tên trùng họ, ngày sinh giống hệt, gương mặt cũng không khác là bao.

Theo cốt truyện, Nguyễn Tri Miên – con một của nhà họ Nguyễn – từ nhỏ ốm yếu, vừa sinh ra đã bị xác định là Beta, không thể phân hoá thành Alpha hay Omega, càng không có tinh thần thể. Cha mẹ cậu đều là Alpha ưu tú, nhưng trái tim lại chỉ hướng về Hàn Hòa An – Alpha chỉ thích Omega và mang chấp niệm mạnh mẽ với phân hoá lần hai.

Lớn lên, Nguyễn Tri Miên gốc trong truyện trở nên vặn vẹo. Mười ngày trước, trong một bữa tiệc, cậu ta cá cược với bạn bè: trong một tháng phải lừa được Thời Hạc – Alpha tài phiệt trẻ tuổi, bẫy được tình cảm rồi đâm sau lưng, lấy cắp bí mật thương mại, vứt bỏ Thời Hạc để kết hôn với Hàn Hòa An – kẻ đối đầu Thời Hạc.

Vì vậy, Thời Hạc đau đớn, khoá chặt trái tim, dồn hết tâm huyết vào sự nghiệp, mãi đến mười năm sau mới gặp được vai chính thụ hiền lành chữa lành vết thương.

Còn Nguyễn Tri Miên? Sau khi cưới Hàn Hòa An được một năm thì chết vì bệnh.

Nhưng cậu Tri Miên bây giờ thì khác.

Cậu chưa từng lừa ai. Vì bệnh tật, cậu lớn lên trong viện điều dưỡng, cả tuổi thơ chẳng có bạn, tính cách khép kín, dễ đỏ mặt, chỉ cần chat với Thời Hạc đã luống cuống gõ sai chữ, gõ vừa gõ vừa khóc.

Có lẽ vì Thời Hạc quá dễ tin, nên cái tên “Nguyễn Tiểu Miên” cậu bịa ra vẫn chẳng ai nghi ngờ.

Một quả cầu trắng tròn vo lơ lửng trước mặt, lăn lăn quanh tay cậu, giọng non nớt vang lên:

“Miên Miên, cố chịu thêm một vòng nữa thôi, đợi Thời Hạc về nước, xong cốt truyện rồi chúng ta out. Đến lúc đó, ta sẽ đưa Miên Miên đi nơi khác, không ai tìm ra.”

Nguyễn Tri Miên xoa xoa Cầu Cầu, gật đầu ngoan ngoãn, khoác thêm áo hoodie mỏng.

Từ lúc xuyên vào, cậu đã là Nguyễn Tri Miên rồi.

Tri Miên thể chất yếu, dị ứng đủ thứ, suốt ngày ra vào bệnh viện. Vậy mà còn dám lén dùng thuốc thử, nói là để kích thích Beta lần hai phân hoá. Chính lọ thuốc đó đã hại cậu gốc chết sớm.

Tri Miên xoay người, ngón tay lật tủ, lôi hết váy vóc vải mỏng nhét vào hộc tủ khác, chỉ chọn một cái dệt kín nhất.

Cũng may cậu ở phòng riêng, nếu có bạn cùng phòng thì đống váy này giấu đâu cho hết.

Chỉ cần liếc nhìn thôi đã thấy ngại ngùng. Sau này phải đóng gói hết gửi trả Thời Hạc.

Đội mũ lưỡi trai hồng nhạt, khoác thêm áo hoodie xám nhạt, Cầu Cầu lượn lờ bên cạnh cậu, giọng lanh lảnh:

“Đẹp lắm, Miên Miên đẹp nhất!”

Tri Miên đeo balo, bước vào thang máy ký túc xá. Nguyên thân là sinh viên năm hai Khoa Tài Chính Đại học Hoa Giang, khác người ở chỗ – toàn dựa cha mẹ quyên tiền mới vào được.

Tòa ký túc này cũng do nhà Nguyễn quyên tặng.

Tri Miên lớn lên trong viện điều dưỡng, chưa từng được tận hưởng đời sinh viên trọn vẹn, giờ được đạp chân lên sân trường, hít thở không khí tự do mà không còn dây dưa bệnh tật, lòng nhẹ hẫng.

“Nguyễn Tri Miên.”

Vừa bước khỏi thang máy, đầu nhỏ dưới mũ hồng khẽ xoay lại, đôi mắt mềm mại chớp nhìn người trước mặt.

Miên Miên, là vị hôn phu Hàn Hòa An.

Không hiểu sao, lần đầu gặp, Tri Miên đã thấy Hàn Hòa An cho cậu cảm giác rất khó chịu.

Cậu vô thức lùi lại một bước, lông mi dài khẽ run, đôi môi hồng mím chặt. Hàn Hòa An bước đến gần, Tri Miên ngước mắt nhìn.

“Miên Miên, em định đi đâu thế?”

“Đi học.”

Hàn Hòa An mặc vest đen, khẽ nhíu mày rồi giấu đi vẻ chán ghét trong mắt. Hắn rút từ túi ra chiếc hộp nhỏ tinh xảo, giọng điệu dịu dàng đến giả dối:

“Miên Miên, vòng tay em đánh rơi tuần trước, anh vừa nhặt được, đến đây đưa lại cho em.”

Nếu không bị gia đình giục giã, hắn chẳng buồn gặp Nguyễn Tri Miên.

Chỉ là một Beta vô dụng, bị vắt kiệt giá trị rồi vứt cũng chẳng sao.

Hàn Hòa An kéo cổ tay Tri Miên, ngón tay khẽ đè lên mép tay áo, tránh chạm phải da thịt. Hắn chỉ thích Omega, Beta như Tri Miên chỉ khiến hắn chán ghét. Hắn toan tiện tay ném chiếc hộp vào thùng rác bên đường, chuẩn bị đeo vòng cho Tri Miên.

Nhưng ngoài dự đoán, Tri Miên rút tay lại, không còn nũng nịu như trước mà chỉ khách sáo gật đầu:

“Cảm ơn anh, An ca ca.”

Tri Miên nhét vòng tay vào túi, cúi đầu nhìn đồng hồ:

“Em muộn rồi, em đi học trước.”

Nói xong, cậu đeo balo, vòng sang lối khác, chạy vội mất hút.

Hàn Hòa An sầm mặt, lạnh lùng cười khẩy. Mới xa nhau có một tuần, sao Nguyễn Tri Miên bỗng dưng lại trở nên khó nuốt thế này?

Trước kia còn bám hắn xin cưới sớm, giờ bày đặt làm bộ rụt rè.

Một Beta như vậy? Hắn tuyệt đối không cưới.

Hàn Hòa An nghe máy tình nhân gọi đến, rời khỏi Đại học Hoa Giang. Dù sao, Nguyễn gia chỉ có một đứa con. Tài sản hàng tỷ sau này cũng chỉ có Tri Miên thừa kế.

Sau gốc cây lớn, có người cầm máy ảnh lén quay toàn bộ cảnh vừa rồi, bấm tách tách xong liền gọi điện:

“Hạc ca, em gửi rồi nhé, anh kiểm tra đi, bản gốc em xóa luôn.”

Điện thoại bên kia, Alpha ngồi trong bóng tối, mắt phượng sâu lạnh nhìn chằm chằm bức ảnh Nguyễn Tri Miên ngoan ngoãn đứng bên gốc cây. Một tiếng cạch khô khốc vang lên khi bật lửa lóe rồi tắt. Ánh lửa chiếu lên bức tường dán kín ảnh cậu.

Giọng anh ta trầm thấp, lạnh như băng:

“Quay tiếp.”

Bảo bối, em thích vị hôn phu… hay thích anh?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play