Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tri Miên bị Thời Hạc bế xuống lầu ăn sáng. Vừa mới bị lôi đi rửa mặt trong cơn ngái ngủ, bộ đồ mặc trên người cũng là đồ ở nhà mới, mềm mại, sạch sẽ, trên gương mặt trắng hồng vẫn còn bám theo buồn ngủ, tựa đầu vào vai Thời Hạc, giọng lầm bầm: “Thời Hạc… Cho em ngủ thêm chút nữa mà…”
Chiếc áo ngủ màu hồng nhạt, thêu hình mèo con trước ngực, càng khiến cậu trông mềm mại hơn. Thời Hạc ôm cậu vững vàng xuống thang lầu, vừa đi vừa dỗ, dừng lại ở chỗ rẽ trước nhà ăn. Đi thêm vài bước nữa là tới bàn ăn, sợ cậu tỉnh hẳn sẽ xấu hổ, ăn cũng chẳng ngon. “Bảo bối, dậy ăn sáng nào.”
Tay áo cậu trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng muốt, Tri Miên dụi dụi vào cổ Thời Hạc, ngoan ngoãn để anh đặt xuống, mí mắt khẽ nâng lên, đôi mắt còn lơ mơ nhìn quanh: “Nhanh vậy à…”
Đúng lúc đó, Nguyễn Gia Dung và Trần Ký mặc vest giày da đi ngang qua, hai người bận bịu, hiếm hoi buổi sáng cùng ăn cơm nhà. Nguyễn Gia Dung tiện tay ôm lấy Tri Miên, dịu giọng: “Ngoan, ăn sáng đi con.”
Tri Miên ôm lại, khẽ gọi: “Mẹ…”
Đáng yêu đến mức chỉ muốn nựng mãi. Vừa lúc dì nhỏ bước tới, cũng không nhịn được đưa tay véo véo má cậu: “Ngoan nhé, hôm nay dì làm bánh đậu đỏ đấy.”
Thời Hạc đi phía sau, sóng vai cùng Trần Ký. Trần Ký đã khôi phục vẻ nghiêm túc thường ngày, nhưng chuyện tối qua uống rượu vẫn còn nhớ rõ: “Hôm nay Miên Miên quay lại trường hả?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play