“Sao thế này, trong nhà Ngư Bảo có người khác à? Bực thật, camera mờ quá, nhìn không rõ gì hết!”

Tại một căn biệt thự, Hứa Tri Dao phắt một cái ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha.

Cô nheo mắt lại, chăm chú nhìn vào khe hở khả nghi trong màn hình, cả người gần như muốn chui vào trong đó luôn.

Đáng tiếc là điều kiện camera của Trĩ Ngư quá tệ, hình ảnh phòng livestream mờ như khóa cửa bị cọ qua một lớp nước, khuôn mặt còn tạm nhìn được, chứ những chi tiết nhỏ thì hoàn toàn chẳng rõ ràng gì cả.

Lúc Hứa Tri Dao đang nóng ruột nóng gan.

Đột nhiên đầu cô bị ai đó “bốp” một cái vỗ xuống.

Cô suýt nữa nhảy dựng lên khỏi sô pha, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn.

“Làm bài xong rồi liền lướt điện thoại hả?” Trên đỉnh đầu cô là gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của anh trai – Hứa Trạch Dã.

Thanh niên dáng người cao gầy, mặt mày kiêu ngạo, tóc kiểu đuôi sói pha ánh bạc, khuyên tai đen ở vành tai sáng lấp lánh – cả người toát ra vẻ ngông nghênh bất cần.

“‘Xin ký nhận Omega bạn trai nhỏ đáng yêu của ngài’… Chậc.” Hứa Trạch Dã đường hoàng giật lấy điện thoại của em gái, nheo mắt đọc tiêu đề phòng livestream, sau đó nhìn Hứa Tri Dao bằng ánh mắt cười như không cười: “Em yêu online đấy à?”

“Làm gì có!” Hai anh em nhà họ Hứa đều là Alpha, ngày thường cãi nhau ầm ĩ cũng chẳng kiêng nể gì.

Hứa Tri Dao vừa phản bác vừa vươn người ra giật lại điện thoại từ tay anh trai: “Em chỉ là fan mẹ của Ngư Bảo thôi!”

Ngư Bảo?

Hứa Trạch Dã nhớ lại khi nãy mình vừa liếc thấy giao diện phòng livestream.

Nhìn như là một thiếu niên còn đang đi học, mặc đồ thủy thủ, ngượng ngùng nhìn vào ống kính. Không biết có đeo kính áp tròng không mà đôi mắt lam long lanh trong vắt, hàng mi đen dày rợp bóng, làn da trắng như tuyết.

Nhìn vừa mềm vừa ngây thơ.

Trước đây Hứa Trạch Dã từng là tuyển thủ chuyên nghiệp trong giới thể thao điện tử, sau khi giải nghệ thì trở thành streamer game ở nền tảng livestream — trùng hợp thay, cũng là ở nền tảng “Bưởi Nho Phát Sóng”.

Chỉ là, không giống với phong cách dịu dàng, ngọt ngào của Trĩ Ngư, Hứa Trạch Dã nổi tiếng vì thao tác tốt, ngoại hình đẹp trai, từ thời còn là tuyển thủ đã tích lũy vô số fan, hiện tại là một trong những streamer đỉnh lưu trên nền tảng.

Lăn lộn cùng nghề, loại streamer kiểu “ngọt như kẹo” như Trĩ Ngư, hắn gặp qua không ít.

Đừng thấy livestream nói chuyện ngọt như rót mật, một câu “anh trai tốt” hai câu “yêu yêu”, thực tế ngầm thì chỉ xem fan như cây rụng tiền, tiêu tiền chẳng tiếc tay.

Đặc biệt là mấy gương mặt kiểu thanh thuần thế này, thường là tay “câu cá” lão luyện.

Hứa Trạch Dã cảm thấy, thân là anh trai, vẫn nên nhắc nhở để em gái đừng mù quáng mà lún sâu.

“Hứa Tri Dao,” hắn nghiêm giọng, “Em có tiêu bao nhiêu tiền cho streamer anh không quản, nhưng đừng có đi gây chuyện linh tinh, đến lúc bị lừa rồi khóc thì chẳng ai lo đâu.”

“Anh nói bậy gì đấy, ca!” Hứa Tri Dao ôm chặt điện thoại, trừng to mắt: “Em chỉ thích kiểu chị gái dịu dàng đeo kính thôi!”

Tốt nhất là như thế.

Hứa Trạch Dã nhướng mày, rõ ràng còn định nói thêm gì đó, nhưng em gái đã chê hắn dài dòng, đứng dậy đẩy anh về phòng.

“Phanh”! – cửa phòng đóng sầm lại.

…..

Từ khe cửa le lói ánh sáng mờ mờ hắt ra.

Khi Trĩ Ngư nhìn thấy rõ người đang đứng ngoài cánh cửa là Sở Chiêu, tim cậu suýt ngừng đập.

Cậu “phắt” một cái bật dậy khỏi ghế, vội vàng chạy về phía cửa phòng ngủ.

Chết mất thôi!

Trĩ Ngư trợn to mắt, không nhịn được nghĩ: Tên kia sao lại thật sự đi theo mình về nhà chứ?

Nói đi cũng phải nói lại, hình như khi nãy mình đâu có đồng ý cho hắn ở lại nhà mình đâu?

Nhưng giờ không phải lúc để rối rắm chuyện đó — tuyệt đối không thể để fan trong livestream nhìn thấy mình ở cùng một Alpha khác, nếu không thì đúng là đại khủng hoảng!

Nếu nhiệm vụ chính còn chưa kịp bắt đầu, mà bản thân đã bị kéo vào cơn bão dư luận, thì thế giới nhiệm vụ lần này chắc chắn toi rồi!

Trĩ Ngư càng nghĩ càng hoảng, vất vả lắm mới chạy đến bên cửa, lập tức đưa tay định đóng cửa lại thật chặt, tiện thể khóa luôn từ bên trong.

Ánh mắt Sở Chiêu vẫn sâu đen, khó mà đoán được trong đầu hắn đang nghĩ gì.

Alpha cụp mắt nhìn, thấy được động tác của Trĩ Ngư, môi mỏng khẽ động, dường như định lên tiếng.

Trĩ Ngư vội vàng ngẩng đầu, không nói lời nào mà trừng hắn một cái.

Mái tóc mềm đen như mực của cậu thiếu niên rủ xuống cổ, thoang thoảng hương thơm sạch sẽ đặc trưng trên người cậu, từng sợi buông lơi trên nơ thỏ trước ngực bộ thủy thủ.

Trĩ Ngư vốn tính toán kỹ lưỡng, loại quần áo này chỉ mặc vài lần khi livestream, toàn là chọn hàng rẻ tiền nhất, chất vải mỏng đến phát sợ.

Lúc livestream, vì hình ảnh mờ nên fan không thấy rõ, nhưng giờ Sở Chiêu lại đứng gần đến vậy, nhìn là rõ mồn một.

Cơ thể non trẻ bị lớp vải mỏng manh bao phủ, làn da trắng như ngọc, bởi vì động tác của cậu hơi gấp gáp, vạt áo lay động lộ ra phần eo nhỏ trắng nõn, ẩn hiện dưới lớp vải như mây.

Dưới ống quần đùi là đôi chân dài trắng mịn, vừa mảnh mai vừa mềm mại, được không khí ẩm ấm xung quanh bao bọc, giữa căn nhà cũ nát thế này lại tỏa ra một loại khí tức khiến người ta cắn răng nhịn dục vọng.

 Trĩ Ngư lại hoàn toàn không hề nhận ra. Cậu vẫn giữ nguyên khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta hoa mắt, hàng mi dày như phủ sương, mắt lam trong veo như nước.

Có lẽ vì quá căng thẳng, khóe mắt hơi ửng đỏ, mi tâm cũng nhíu nhẹ.

Trĩ Ngư dùng biểu cảm như vậy, khẽ mím môi mềm, trừng mắt cảnh cáo hắn.

Yết hầu Sở Chiêu khẽ chuyển động, ánh mắt càng trở nên trầm lặng.

Trong không khí mơ hồ lan ra mùi tin tức tố mang đậm tính xâm lược của Alpha.

Đáng tiếc Trĩ Ngư là Beta, hoàn toàn không cảm nhận được.

Cậu chỉ cho rằng đối phương đang cố nuốt xuống gì đó, như đang kìm nén. Nhưng cậu đâu có rảnh để quan tâm hắn ra sao, tự thấy mình đã “hung dữ” trừng đối phương một cái cảnh cáo xong, lập tức đóng sập cửa phòng lại, không để hở chút nào.

Sau đó còn khóa trái chắc chắn.

Làm xong tất cả, cậu lại quay lại trước camera.

Làn đạn vẫn đang lăn điên cuồng, Trĩ Ngư liếc qua một vòng, phần lớn là fan lo cho an toàn của cậu, thỉnh thoảng có vài người bắt đầu nghi ngờ liệu streamer có đang sống chung với ai không, còn giả vờ độc thân để lừa bọn họ.

“Không có đâu, Ngư Ngư thật sự chỉ ở một mình thôi.”

Ít nhất… là trước khi chuyện hôm nay xảy ra.

Trĩ Ngư bổ sung một câu trong lòng, cảm thấy lương tâm cũng không đến mức quá đau.

Vì vậy cậu tiếp tục cụp đuôi mắt, giả bộ vô tội nói dối:

“Là vì mới nhận nuôi một bé cún, hồi nãy nó không cẩn thận đẩy cửa ra đấy…… À, hôm nay phát sóng muộn cũng là vì phải đi đón bé cún về nhà.”

Nhân tiện cũng hợp lý hóa luôn chuyện xảy ra trước đó. Trĩ Ngư cảm thấy bản thân đúng là thông minh tuyệt đỉnh!

 [Ồ, thì ra là chó con! Biết ngay mà…… Ngư Bảo còn nhỏ, chưa hiểu sự hiểm độc của mấy tên Alpha ngoài kia đâu! Tóm lại, mama không cho phép con dễ dàng sống chung với người khác như thế đâu!]

[Thật sự là chó con? Hay là chủ bá nhìn thì ngây thơ, nhưng thực ra đã sống chung với người khác, lén lút bị Alpha “đào tạo” rồi?]

[Này lầu trên, đừng có mà nói bậy, bà xã của tôi chỉ nuôi chó! Cho dù có thật sự sống chung với Alpha thì sao? Đều trưởng thành rồi, quản đông quản tây làm gì? Bà xã tôi chỉ là tò mò nếm thử chơi đùa một tí thôi, có vấn đề gì không? Được ẻm để mắt đến là vinh hạnh của hắn đấy…… Dĩ nhiên cuối cùng bà xã vẫn là của tôi prprpr]

[Bà xã nào của anh? Là bà xã của tôi!]

“Thật sự là một chú chó nhỏ nha, chẳng qua vì mới đến nhà, chưa quen chỗ ở, còn hơi sợ người lạ. Sau này có dịp, Ngư Ngư sẽ giới thiệu với mọi người nha.”

Trong phòng livestream, thỉnh thoảng vẫn có vài bình luận ác ý, nhưng rất nhanh sẽ bị các fan khác hoặc quản lý xử lý. Hơn nữa, Trĩ Ngư có dáng vẻ ngoan ngoãn, giọng nói cũng dịu dàng dễ tin, nên bầu không khí rất nhanh đã ổn định lại.

Đúng lúc ấy, hệ thống quản lý lại thông báo:

[Người dùng “Dã Trạch” đã tặng bạn 【Quả bưởi viên】x10, cảm ơn vì đã ủng hộ!]
[Chúc mừng “Dã Trạch” trở thành viên trưởng mới của chủ livestream “Không Yêu Ăn Cá”! Bưởi Nho Livestream nhắc nhở: Hãy cẩn thận với các chiêu trò dụ dỗ, tiêu tiền có chừng mực, tận hưởng buổi phát sóng vui vẻ ~]

Trĩ Ngư sững sờ. Không ngờ sau sự việc vừa rồi, vẫn có người mới chủ động tặng nhiều quà như vậy và leo lên vị trí kim chủ số 1.

Nhưng rồi cậu lập tức phản ứng lại, giữ đúng tác phong chuyên nghiệp, nở nụ cười tiêu chuẩn, đưa tay làm động tác trái tim rồi ngọt ngào nói: “Cảm ơn Dã Trạch ca ca vì quả bưởi viên nha~ Ngư Ngư yêu anh quó~”

Câu nói và động tác này là cậu học được từ mấy chủ livestream khác, hiệu quả luôn rất tốt. Mỗi lần cậu làm thế, cả phòng sẽ ngập tràn làn đạn kiểu: “AWsl (tui chết mất)”.

Thế nhưng “Dã Trạch” dường như hoàn toàn không dao động.

Giống như kiểu đại thiếu gia nhà giàu ngốc nghếch không biết tiêu tiền vào đâu, quăng cả đống tiền cho streamer nhỏ mà không đòi hỏi bất kỳ điều kiện gì.

Cứ như cái máy phát quà không cảm xúc.

Ban đầu Trĩ Ngư không định để tâm đến người này.

Không ngờ ngay sau đó, trong đầu bỗng vang lên giọng nói quen thuộc từ hệ thống:

“Ngư Bảo Ngư Bảo! Tui đến kiểm tra định kỳ đây, dạo này cậu thế nào rồi?”

“A!” – Không đợi Trĩ Ngư kịp trả lời, hệ thống đã kinh ngạc kêu lên.

Nó hưng phấn thông báo:

“Đo đạc cho thấy vai chính của tiểu thế giới này đang ở rất gần…… Hóa ra Ngư Bảo đã bắt đầu thực hiện nhiệm vụ rồi à? Giỏi lắm luôn!”

Vai chính?

Vai chính đã xuất hiện?

Trĩ Ngư sững người.

Đầu óc nhanh chóng quay cuồng vài vòng, bỗng lóe lên một tia sáng:

Không lẽ…

Cái tên “Dã Trạch” ngốc nghếch nhiều tiền này… chính là mục tiêu nhiệm vụ của mình?!

—— Bởi vì Trĩ Ngư chỉ mới được điều sang bộ phận "liếm cẩu", đây lại là thế giới nhiệm vụ đầu tiên của cậu, nên quyền hạn của cậu còn rất thấp.

Chỉ biết cốt truyện tổng thể sơ lược, còn tình tiết cụ thể thì hoàn toàn phải tự mình tìm hiểu. Nếu không nhờ hệ thống nhắc nhở, cậu suýt nữa đã bỏ lỡ mục tiêu nhiệm vụ!

“Cảm ơn Tiểu Thống nha~”

Hệ thống được mỹ nhân cảm ơn thì sướng tê người, ánh sáng quanh thân lấp lánh. Nhưng vì còn phải đi kiểm tra mấy thế giới khác, nên nó không thể nán lại lâu. Dù vậy, nó vẫn lo lắng hỏi:

“Ngư Bảo, nhiệm vụ vẫn ổn chứ? Có cần tui hỗ trợ gì không?”

“Ừm, trước mắt thì vẫn thuận lợi.” – Trĩ Ngư bình tĩnh đáp lời trong không gian ý thức, – “Không sao đâu, tự tôi xoay sở được mà Tiểu Thống.”

Không hổ là công nhân mà hệ thống lựa chọn – đúng là đáng tin cậy!

Hệ thống cười tít mắt, lại khen cậu mấy câu nữa rồi mới yên tâm rời đi.

Trĩ Ngư cũng nhẹ nhõm, vén tay áo lên, tiếp tục dồn hết tâm trí vào “sự nghiệp nhiệm vụ”.

Sau đó, Trĩ Ngư tiếp tục theo đúng kế hoạch: vừa trò chuyện cùng fan, vừa hát theo yêu cầu thêm hơn một giờ nữa. Vì cậu phát sóng trễ, nên đã hứa sẽ bù thêm hai tiếng, đã nói là làm. Đến khi kết thúc buổi live, đã là đêm khuya.

Tắt camera, Trĩ Ngư mệt mỏi ngã lên ghế như một cục bánh nếp mềm, cả người gần như kiệt sức.

Cậu nằm nghỉ một lúc lâu, mới vươn tay cầm lấy điện thoại từ trên bàn.

Vì phát sóng, điện thoại trước đó đã để chế độ im lặng. Giờ vừa mở màn hình, tin nhắn lập tức hiện ra ầm ầm, làm cậu hoa cả mắt. Một hồi lâu sau, ánh mắt cậu mới dừng lại ở mấy tin nhắn mới nhất từ người đại diện:

[Chúc mừng Ngư Ngư! Hôm nay số liệu livestream siêu tốt! Chị sẽ đề xuất với công ty để tranh thêm vài phúc lợi cho em nha!]

Người đại diện lúc không nóng nảy thì nhắn tin vẫn khá nhẹ nhàng.

Ngay sau đó, lại có thêm một tin nữa bật ra: [Đây là cách liên hệ của viên trưởng mới hôm nay. Nếu Ngư Ngư cảm thấy có hứng thú, có thể kéo anh ta vào nhóm fan VIP, dễ trò chuyện hơn.]

Trĩ Ngư chớp chớp mắt.

Chà chà! Cứ như thế là được gặp mục tiêu nhiệm vụ một cách hợp tình hợp lý luôn rồi sao?

Cậu gửi lại một sticker cảm ơn cho người đại, sau đó liền mở danh thiếp người liên lạc ra, gửi lời mời kết bạn.

Trong lúc chờ phê duyệt, cậu tiếp tục đọc những tin nhắn khác mà người ta gửi cho mình.

Hệ thống hậu trường của Bưởi Nho Livestream có một vài thông báo – lần phát sóng hôm nay lời lãi rất khá, tiền đã được chuyển hết vào ví tiền của cậu trên nền tảng.

Trĩ Ngư ôm điện thoại, nhìn số dư tài khoản tăng vọt mà vui sướng rạng rỡ. Cậu vừa định nghĩ đến chuyện có lẽ bây giờ đã đủ tiền mua thêm lọ nước hoa mới...

Thì liền thấy một tin nhắn khác từ một tài khoản khác:

[Tháng này tiền sao còn chưa chuyển cho tôi?]
[Thằng nhóc chết tiệt, nổi tiếng rồi thì muốn quên tôi chắc?]

Khuôn mặt nhỏ của Trĩ Ngư lập tức xụ xuống.

Cậu miễn cưỡng chuyển khoản – tiền mới vào còn chưa kịp ấm tay đã phải gửi đi – cảm giác như bị moi cả tim gan.

Nhưng vì để nhiệm vụ thuận lợi diễn ra, giờ không phải lúc gây chuyện, đành phải nhẫn nhịn.

Dù sao, cậu vừa mới kết nối được với tài khoản của mục tiêu nhiệm vụ.

Sau khi chuyển khoản xong, Trĩ Ngư lập tức tắt cửa sổ chat đó.

“Dã Trạch” vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu, nhưng tài khoản “Hắc Bạch” thì sau khi cậu kết thúc livestream đã lập tức nhắn đến: [Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Tôi thấy bên má của cậu hơi đỏ.]

Hả?

Trĩ Ngư đưa tay sờ mặt mình.

Trước đó bị Alpha kia véo một cái, dấu đỏ vẫn chưa tan hẳn. Cậu sợ người khác nhìn ra nên đã dặm một ít phấn lên trước khi livestream. Với chất lượng camera thấp, Trĩ Ngư vốn tưởng mình che giấu hoàn hảo, không ngờ lại bị nhìn ra.

Tên này… chẳng lẽ suốt buổi phát sóng vẫn luôn chăm chăm nhìn mặt cậu hả?

Trĩ Ngư suy nghĩ một chút, rồi nói dối:
[Không có gì đâu, ca ca. Có thể là muỗi đốt? (mèo nghiêng đầu.jpg)]

May mà Hắc Bạch cũng không truy cứu thêm.

Nửa phút sau, đối phương lại nhắn tiếp:
[Vậy là tốt rồi. Cuối tuần này có thời gian không?]
[Có ạ.]
[Vậy đến nhà tôi gặp mặt, được không?]

Trĩ Ngư hơi nhíu mày, có chút khó xử.

Nước hoa trong nhà cậu sắp hết, mùi cũng không còn nồng như trước. Hơn nữa, hiện tại cậu đã bắt đầu tiếp xúc với mục tiêu nhiệm vụ, theo lý thuyết là phải bắt đầu cắt đứt dần với các kim chủ khác.

Có lẽ vì cậu do dự hơi lâu.

Hắc Bạch bắt đầu nhắn dồn dập:
[Tôi rất nhớ cậu.]
[Đường Bánh cũng rất nhớ cậu.]

Đường Bánh là con mèo ba tuổi mà Hắc Bạch nuôi, rất ngoan và quấn người. Mỗi lần Trĩ Ngư đến, nó đều dụi vào người cậu một cách thân mật.

Trĩ Ngư và Đường Bánh có tình cảm rất tốt. Bị nhắn thế, cậu bắt đầu dao động.

Hắc Bạch rõ ràng rất hiểu tâm lý cậu, liền nhấn mạnh thêm:
[Vì cậu, nó vừa học được trò nhào lộn ngược, lần tới gặp sẽ biểu diễn cho cậu xem.]

Cái gì?

Đường Bánh lại yêu cậu như vậy sao!

Trĩ Ngư lập tức cảm động rưng rưng, quên sạch mọi thứ, ôm điện thoại nhắn lại:
[Vâng, ca ca. Hẹn gặp chủ nhật nhé.]

Dù sao, nếu gặp trực tiếp rồi nói chuyện chia tay sẽ càng làm nổi bật việc mình “để tâm đến vai chính”, như vậy cũng càng hợp lý với nhân vật của cậu hơn.

Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng đến nhà Hắc Bạch, cậu nhất định phải từ biệt Đường Bánh cho đàng hoàng!

Vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Hắc Bạch, “Dã Trạch” rốt cuộc cũng chấp nhận lời mời kết bạn của cậu.

—— Mà người này, không ai khác chính là Hứa Trạch Dã.

Hắn bị em gái mình đẩy về phòng, nghĩ mãi về khuôn mặt thuần khiết sạch sẽ của tiểu streamer, càng nghĩ càng thấy không ổn.

Cuối cùng hắn dứt khoát đăng ký một tài khoản nhỏ, quyết tâm vì em gái mà ra tay, thề phải vạch trần bộ mặt thật của “Không Yêu Ăn Cá”!

Hứa Trạch Dã nghĩ, mấy chủ bá dạng này chắc chắn đều mê tiền, chỉ cần hắn ném tiền ra đủ nhiều, đối phương nhất định sẽ chủ động tiếp cận.

Đến lúc đó, hắn sẽ cố tình dẫn dắt câu chuyện về em gái, rồi chụp lại màn hình gửi cho con bé xem – thế là xong!

Quả nhiên, chưa bao lâu sau buổi livestream, streamer nhỏ đã chủ động gửi lời mời kết bạn cho hắn.

Hứa Trạch Dã còn nhớ gương mặt xinh đẹp kia, không biết vì sao, trong lòng lại thấy ngưa ngứa.

Hắn tự nhủ là do đang vì “giải cứu em gái” mà kích động.

Lần đầu tiên lén lút kết bạn với người khác như vậy, hắn lên mạng tra cả nửa ngày, vừa gãi đầu vừa lật đi lật lại tài liệu, cuối cùng chọn ra vài lời chào mở đầu:
[Chào cậu.]
[Cậu sống một mình à?]

Không Yêu Ăn Cá trả lời rất nhanh:
[Vâng ạ, Dã Trạch ca ca.]

Kèm theo một biểu cảm mèo nhỏ thò đầu.

Đây là chiêu của Omega sao? Khiếp thật.

Hứa Trạch Dã nhìn biểu cảm rung đùi đắc ý ấy, liếm môi, mặt không biểu cảm mà nghĩ:

“Con bé ngốc nhà mình mà thấy mấy trò này chắc chắn bị dụ dỗ cho xem.”

Hắn cố gắng giữ mình không đóng vai ngây thơ, để tránh bị cuốn theo. Ngón tay tuyển thủ chuyên nghiệp bắt đầu gõ cực nhanh:

[Cậu tiện qua nhà tôi chơi không?]
[Tôi rất cô đơn, muốn tìm người tâm sự.]
[Bây giờ đến được không?]

Đây là chuỗi câu hỏi mà Hứa Trạch Dã tuyển lựa kỹ càng sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng: ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề, không quá lộ liễu.

Hắn nghĩ bụng: "Bây giờ là nửa đêm, chỉ cần streamer nhỏ dám đồng ý đến, mình sẽ lập tức chụp màn hình gửi cho em gái."

Còn nếu thật sự cậu ta đến nhà hắn...

Hứa Trạch Dã gõ ngón tay trên bàn, bật cười khẽ.

Hắn không phải loại Alpha không biết tự trọng, nên dù sao cũng không làm gì thật. Nhưng chắc chắn sẽ dạy dỗ streamer nhỏ một trận cho nhớ đời – ai bảo dám tùy tiện đến nhà Alpha khác nửa đêm như vậy chứ?

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ miên man, điện thoại rung nhẹ hai cái.

Không Yêu Ăn Cá đã trả lời!

Hứa Trạch Dã vội vàng mở tin nhắn ra đọc:

[Muộn thế này rồi... ca ca thật sự rất muốn tìm người nói chuyện sao?]

Chậc, “lạt mềm buộc chặt” đây mà.

Hứa Trạch Dã cúi mắt gõ tiếp:
[Một mình tôi chán lắm, chỉ biết trò chuyện với cái bàn.]
[Nhưng cái bàn thì lạnh ngắt, chẳng có tí hơi ấm nào.]

Cái này chắc chắn cậu ta không đỡ được!

Hứa Trạch Dã đầy tự tin.

Khung chat hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn..." rồi biến mất.

Cuối cùng, một tin nhắn mới hiện ra.

Hứa Trạch Dã mong chờ nhấn mở ——

[Tội nghiệp quá... (mèo nhỏ đau lòng.jpg)]
[Ca ca lấy túi chườm nóng chườm một chút nha?]

???

Streamer nhỏ này... trình cao thật đấy!

Hứa Trạch Dã nghẹn máu trong họng, ngồi thở phì phò, vừa xoa ngực vừa nghiến răng nghiến lợi.

Bên kia.

Trĩ Ngư thấy “nhiệm vụ mục tiêu” cuối cùng cũng không nhắn lại nữa thì thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra mấy lời quan tâm mà cậu vắt óc nghĩ ra cũng có tác dụng thật.

Đối phương nhất định là đã cảm động rồi!

Chỉ là... cái tên Sở Chiêu kia bám người quá!

Trĩ Ngư nghĩ thầm:

Vậy thì tốt quá, có khi nhiệm vụ này lại dễ hoàn thành hơn cậu tưởng.

Chỉ cần tiếp xúc thêm một thời gian, đến khi bị phát hiện là beta, bị đối phương ghét bỏ, nhiệm vụ chắc là xong.

Quả nhiên là phúc lợi dành cho tân binh – nhiệm vụ nhẹ nhàng như lông hồng!

Trĩ Ngư cực kỳ tự tin vào chính mình.

Đang mải nghĩ vẩn vơ thì ngoài cửa vang lên giọng nam lạnh lùng:

“Trĩ Ngư.” Là Sở Chiêu thật sự đang đứng ngoài cửa phòng ngủ. Dường như hắn rất thích gọi tên Trĩ Ngư.

“Cậu phát sóng xong rồi à?”

Trĩ Ngư giật mình nhớ ra trong nhà còn có một kẻ phiền toái như vậy!

Cậu lập tức cảnh giác, lấp liếm trả lời, rồi đặt úp điện thoại xuống bàn, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, định xem thử đối phương rốt cuộc muốn gì.

—— Chỉ là Trĩ Ngư đi quá vội.

Cậu không nhận ra sau khi tắt màn hình điện thoại, đèn thông báo tin nhắn vẫn nhấp nháy.

Có người vẫn đang gửi tin cho cậu – nhưng vì đã bị chặn, tin nhắn lập tức chuyển vào thư mục rác.

[Cưng à, sao lại không trả lời anh?]
[Alpha trong phòng cưng là ai? Cậu ta với cưng là quan hệ gì?]
[Tại sao không trả lời anh? Tại sao lại ở cùng người khác? Tại sao? Chẳng lẽ cưng phản bội anh rồi sao?]
[Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao, tại sao...]

Nội dung càng về sau càng lộ rõ sự cuồng loạn.

Nhưng tin nhắn mới nhất lại đột ngột trở nên “bình thường”.

Giống như một con quái vật dơ bẩn khoác lên lớp da người, để không dọa đến bảo vật trong lòng mình mà tạm thời ngụy trang.

Thế nhưng sự cố chấp và điên cuồng vẫn lẩn khuất trong từng câu chữ – càng ngụy trang càng đáng sợ.

Dòng cuối cùng trong thư mục rác, vẫn còn sáng:

[Cưng à, nếu không ngoan… vậy anh sẽ phải đi tìm em, đưa em trở về tổ ấm tình yêu của chúng ta nhé ^-^]

……..

Editor: Trời má cái chương dài hơn 4k từ, rụng cả tay. 

Nói chớ đọc xong câu cuối của cha fan cuồng này cái thấy sến nổi da gà luôn á chài, tui nghi thằng cha này là đứa nhắn ren đen hợp với Ngư Ngư ở đầu chương 1 quó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play