Trĩ Ngư ngồi trước bàn ăn đơn sơ phủ khăn trải bàn hoa nhí.

Cậu nhìn Sở Chiêu.

Sở Chiêu cũng nhìn cậu.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Trĩ Ngư không trụ nổi.

Nam sinh mặc đồ thủy thủ còn chưa thay, trừng mắt lên một cái, "bốp" một tiếng đập bàn, hùng hổ bày ra khí thế chủ nhà:
“Anh là kẻ xấu, mau đi ra ngoài đi!”

Mắt Trĩ Ngư là kiểu mắt hạnh tròn tròn, đuôi mắt hơi cụp xuống, trời sinh đã có vẻ vô tội, hiền lành. Chưa kể con ngươi của cậu còn đẹp đến kỳ lạ, màu lam nhạt như phủ sương mù, như ánh hồ trong trẻo, lại như giọt sương sắp rơi khỏi viên ngọc sáng.

Ngay cả khi trừng người khác cũng giống như đang làm nũng.

Sở Chiêu rũ mắt, che giấu ánh nhìn tối tăm bên trong.

Đôi mắt dài mang nét dữ dằn của Alpha, sống mũi cao sắc sảo tuấn tú, môi mỏng lại thường xuyên nhợt nhạt, thiếu sắc máu.

Đối mặt với một beta yếu ớt mà xinh đẹp như vậy, hắn không lên tiếng, chỉ đột nhiên đứng dậy.

“Anh… anh muốn làm gì?” Trĩ Ngư thấy tên này chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn bước về phía mình, mắt trợn tròn hơn nữa, không nhịn được mà lùi lại nép sát vào lưng ghế:
“Anh đây là tự tiện xông vào nhà dân đó! Cẩn thận tôi gọi chú Tống bắt anh lại!”

Tự tiện xông vào nhà dân?

Nếu hắn thật sự là một Alpha xấu xa như vậy, thì cái tên nhóc chậm chạp không biết tự lượng sức này có còn ngồi đây, sống khỏe mạnh, nói chuyện cùng hắn được sao?

Nếu hắn thật sự là người xấu—

Thì ngay từ lúc theo đuôi nam sinh về nhà, hắn đã có thể trực tiếp đè cậu xuống ngay trước cửa. Đến đôi giày còn chưa kịp thay, cậu sẽ bị hắn giữ chặt mắt cá chân trắng nõn dưới thân. Dù có khóc đến không thở nổi, cũng không được chút thương xót nào.

Không cần thiết phải đối xử tử tế với hắn – một Alpha như vậy.

Hoặc, ngay khi cậu bắt đầu livestream, hắn đã có thể giả bộ không nhìn ra ánh mắt cầu cứu của Trĩ Ngư, trực tiếp xông vào phòng ngủ.

Ngay trước toàn bộ khán giả xem livestream, Trĩ Ngư sẽ khóc, sẽ giãy giụa, cặp mắt xinh đẹp như đá quý sẽ nhanh chóng đầy hơi nước rồi tan vỡ. Nhưng hắn sẽ chẳng mềm lòng, chỉ tiếp tục siết lấy cái eo nhỏ tinh xảo trơn mịn ấy, cứ như đang giữ trong tay một quả tuyết lê non mềm.

Cái đồ ngốc này chắc tưởng rằng, người xem livestream sẽ vì cậu mà đứng ra cứu giúp sao?

Không đâu. Sẽ không.

Ăn mặc như vậy, phát livestream gợi cảm như vậy, kéo đến người xem sẽ là loại người gì chứ?

Có lẽ ban đầu bọn họ sẽ phẫn nộ, sẽ thấy tội nghiệp cho chủ livestream xinh đẹp gặp chuyện không may. Nhưng càng nhiều người sẽ chỉ lặng lẽ ghi hình, lưu lại khoảnh khắc tiểu ngốc bị hắn bắt nạt, rồi tự tưởng tượng mình mới là người thực sự đè ép cậu.

Không bao lâu nữa, đoạn video chủ livestream xinh đẹp bị bắt nạt đến khóc nức nở sẽ lan truyền khắp các diễn đàn ngầm, mức độ lan tỏa có lẽ còn vượt xa cả đoạn cậu lên giọng làm nũng với đàn ông lúc trước. Rất nhiều Alpha mà tiểu ngốc này chưa từng gặp qua, tên cũng không biết, sẽ dựa vào bộ dạng cậu khóc bất lực để thỏa mãn vô số ham muốn dơ bẩn trong đêm.

—— Nếu Sở Chiêu là loại người xấu đó, hắn nhất định sẽ làm ra những chuyện như trên.

Đáng tiếc… hắn không phải.

Vì vậy, Sở Chiêu chỉ vòng qua bàn Trĩ Ngư đang ngồi, rồi sải bước vào bếp.

Chờ đến khi hắn bưng ra một bát mì nóng đã chuẩn bị sẵn, Trĩ Ngư vẫn còn đang tức tối trừng mắt nhìn hắn.

Trĩ Ngư cảm thấy mình là chủ nhà mà bị tên vô lại này – một kẻ ngoài cuộc – không hề nể mặt, thật quá mất thể diện.

Cảm thấy sĩ diện bị giẫm đạp, cậu quyết định phải dọa nạt tên Alpha hỗn láo này một trận:

“Thấy không, nếu anh còn không đi, tôi thật sự sẽ gọi điện cho chú Tống đó! Tôi không dọa đâu nha! Nhìn đây này, danh bạ liên lạc đây —— là thật đó, thật sự là chú Tống, tôi thật sự ấn gọi đó!”

“Ừ.”

…Ừ? Ừ là có ý gì hả?!

Trĩ Ngư chớp chớp mắt, lông mày từ từ nhíu lại.

Tên này chắc chắn đang khiêu khích cậu rồi!

Chẳng lẽ… hắn còn ghi hận chuyện mình cắn hắn lúc trước? Vì quá ghét mình nên mới cứ trừng mắt như vậy?

Alpha độ lượng hóa ra lại nhỏ nhen đến thế sao?

Trĩ Ngư cảm thấy mình đúng là cưỡi hổ khó xuống. Thật ra cậu cũng không muốn làm quá lên mà gọi điện cho chú Tống, dù sao cũng sẽ làm phiền người ta nghỉ ngơi.

Nhưng mà… nhưng mà tên Alpha xấu xa kia thật sự giận đến mức đáng sợ lắm rồi……

Đúng lúc cậu đang cau mày suy nghĩ, thì Sở Chiêu đã bưng tô mì đặt xuống bàn “cạch” một cái.

Streamer nhỏ bị đói cả ngày vừa mới hết livestream, hít hít mũi, hương mì nóng hổi lập tức xộc thẳng vào khứu giác.

Trĩ Ngư cúi mắt nhìn chiếc bát sứ trắng trên bàn.

Trong tô mì thanh đạm có vài cọng cải thìa tươi xanh, không biết từ đâu lôi ra được trứng gà và tép nhỏ, trứng tráng trắng ngà mềm mại ôm trọn tô mì, kết hợp với mùi thơm của tôm, trông vô cùng hấp dẫn, khiến người ta ngứa ngáy tay chân.

Vì không biết nấu ăn, nên trong thế giới nhiệm vụ này, cậu cơ bản chỉ sống nhờ bánh mì khô với bánh quy nén — một tiểu quỷ nghèo đúng nghĩa, len lén nuốt nước miếng.

“Thơm quá……” Trĩ Ngư nhận lấy đũa Sở Chiêu đưa qua, tò mò hỏi: “Anh cho gì vào đó vậy?”

“Không cho gì hết.” Sở Chiêu kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Trĩ Ngư.

Trĩ Ngư cầm đũa, nhìn chằm chằm tô mì trên bàn, thầm nghĩ:

Nếu ăn không ngon, nhất định mình sẽ đuổi tên người xấu này ra ngoài.

Dù gì mình cũng là một chủ nhà lạnh lùng vô tình cơ mà.

Trĩ Ngư hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, rồi cầm đũa gắp lên mấy cọng mì ——

Ngon, ngon quá!

Mì vừa vào miệng, đôi mắt lam của Trĩ Ngư liền sáng rực lên, ngay cả chỏm tóc ngốc trên đầu cũng run run theo.

Nước dùng ngọt thanh! Sao lại giống mùi hải sản vậy chứ? Mì luộc vừa tới độ, trơn mềm, ăn vào thấy cực kỳ đã miệng!

Chủ nhà lạnh lùng vô tình đã hoàn toàn bị một tô mì canh suông thu phục, không nói thêm lời nào, bưng chén lên, cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai mì sợi.

Dù Trĩ Ngư lớn lên ở xóm nghèo, nhưng dáng vẻ lại rất đẹp, ngay cả khi ăn mì cũng trông lễ độ tao nhã, không hề làm nước mì văng tứ tung.

Sở Chiêu nhìn cậu, trong đôi mắt đen dưới ánh đèn trần thấp thoáng ánh u tối.

Alpha lại bất giác từ đáy lòng trào lên một loại cảm giác khát khao gọi là "hạnh phúc".

Có người nấu cơm, có người ăn cơm — gia đình, thật ra chính là tồn tại đơn giản như thế.

Thế nhưng hắn chưa từng trải qua loại hạnh phúc giản dị này.

Tựa như một lữ khách lang thang nhiều năm, khát khô cả miệng, gần như nghẹt thở, mà lại gặp được một ốc đảo thật sự giữa hoang mạc, đến mức muốn tin rằng tất cả trước mắt chỉ là ảo ảnh sinh ra từ tuyệt vọng.

Nhưng cho dù chỉ là một giấc mơ.

Sở Chiêu rũ mắt, hàng mi in bóng mờ dưới đáy mắt, như lớp mực dày chẳng thể tan.

—— thì hắn cũng muốn, đắm chìm trong giấc mộng hạnh phúc ngắn ngủi này.

Trĩ Ngư ăn xong thì đặt đũa xuống, tao nhã rút khăn giấy lau miệng, sau đó nghiêm túc lấy tư thế chủ nhà ra.

Cậu suy nghĩ rồi cầm điện thoại, nhập một dãy số, đưa màn hình phần "tài khoản" ra trước mặt Sở Chiêu, người vẫn cứ nhìn mình không rời mắt mà chẳng biết để làm gì.

Sở Chiêu liếc nhìn màn hình, rõ ràng có chút khó hiểu, liền ngước đôi mắt đen lên nhìn cậu.

“Tài khoản nhận tiền, anh chụp lại đi.” Trĩ Ngư chớp đôi mắt lam xinh đẹp, nghiêm túc nói: “Anh không phải bảo mỗi tháng sẽ đưa tôi 20 vạn sao?”

……

Cái tên tiểu ngốc chỉ biết nhận tiền này.

Sở Chiêu bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, ngoan ngoãn lưu lại tài khoản của cậu, thậm chí còn chuyển khoản luôn tháng đầu tiên —— tuy hắn đã rời nhà bỏ đi, nhưng cha mẹ cũng không cắt viện trợ, giống như tin rằng hắn chỉ cần chơi chán là sẽ quay về.

Trĩ Ngư không ngờ tên người xấu này lại dứt khoát như vậy, nhìn tin nhắn chuyển khoản mà sửng sốt vài giây, sau khi ăn no uống đủ thì liền vui vẻ ôm điện thoại ngồi lắc lư.

“Trĩ Ngư.” Lúc này, Sở Chiêu đột nhiên hỏi: “Tên cậu chỉ là Trĩ Ngư thôi sao? Họ là gì?”

Không ngờ vừa nghe câu đó, thiếu niên vốn đang cúi mắt mỉm cười liền lập tức sầm mặt lại.

Như thể vừa nhớ tới chuyện gì rất khó chịu, Trĩ Ngư cau mũi, lộ ra vẻ mặt không vui.

Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, không trả lời.

Sở Chiêu lớn lên trong môi trường như thế, sao lại không biết nhìn sắc mặt người khác?

Thế nên hắn không hỏi thêm nữa, như thể muốn giữ lại ảo mộng nhỏ nhoi của chính mình. Alpha chỉ nhẹ giọng nói: “Vậy thì tôi cứ gọi cậu là Trĩ Ngư.”

Trĩ Ngư chớp chớp mắt, hàng mi khẽ run rẩy, từ góc nhìn của Sở Chiêu, trông như một chiếc quạt nhỏ.

 “Vậy anh tên là gì?” Trĩ Ngư đột nhiên hỏi lại.

Sở Chiêu hơi sững người, rồi giọng lạnh đi một chút. Hắn mím môi: “Tôi không có tên.”

Alpha giọng trầm thấp: “Cậu gọi tôi thế nào cũng được.”

Làm gì có ai lại không có tên?

Trĩ Ngư cắn môi, không vui nghĩ thầm:

Tên người xấu này coi mình là đồ ngốc chắc?

Trĩ Ngư: “À, vậy tôi gọi anh là ‘đồ ngốc’ nha.”

Sở Chiêu:……

Khóe miệng Alpha khẽ co giật, gần như không thể nhận ra, “Không còn cái tên nào… uyển chuyển hơn chút sao?”

“Trứng trứng.” Trĩ Ngư quyết định rất nhanh, ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lên, chớp mắt, giọng nói vô tội: “Vậy gọi anh là Trứng Trứng, được không?”

Sở Chiêu:……

Kỳ thực, nhóc ngốc này chắc là kiểu bụng dạ đen tối bẩm sinh rồi?

Cuối cùng, dưới ánh mắt vô biểu cảm đầy áp lực của Sở Chiêu, Trĩ Ngư không tình nguyện đổi cách gọi thành “Đại Hắc”.

—— tuy nghe vào như đang gọi cún, nhưng dù sao cũng đỡ hơn mấy cái tên trước, nếu bị người ta nghe thấy chắc sẽ cười đến đau bụng mất.

Giằng co đến tận lúc trời gần sáng, Trĩ Ngư cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái rồi vào nhà tắm rửa mặt chuẩn bị ngủ.

Nhân lúc cậu bận rửa mặt, Sở Chiêu lại rất có tinh thần tự giác của một khách thuê, không chỉ rửa sạch đống bát đũa cậu ăn xong, bày lại cẩn thận, mà còn pha thêm một ly mật ong ấm, giúp Trĩ Ngư dịu cổ họng, tránh bị khàn giọng sau khi thức dậy.

Alpha bưng ly thủy tinh, đi vào phòng ngủ của Trĩ Ngư.

Phòng rất nhỏ, lại chứa nhiều đồ, thân hình cao lớn như hắn quay người cũng khó khăn.

Nhưng dù không gian chật hẹp, Trĩ Ngư vẫn dùng đồ trang trí màu ấm biến nó thành một góc nhỏ ấm áp.

Trên giường đơn xếp vài con thú nhồi bông mềm mềm —— con cá nhỏ mà hôm nay lấy từ đồn cảnh sát về cũng nằm trong số đó, dương đôi mắt lam tròn vô tội nhìn chằm chằm thiếu niên lạnh lùng vừa bước vào.

Sở Chiêu chỉ liếc qua, ánh mắt lướt đến một góc áo ngủ bị giấu dưới gối rồi nhanh chóng rút lại.

Hắn đặt ly mật ong ấm lên bàn máy tính.

Làm xong, Alpha định rời khỏi phòng.

Nhưng vừa xoay người, hắn bỗng cảm nhận được một cảm giác rất rõ ràng và khó chịu.

Sở Chiêu khựng bước, mặt mày lạnh lùng nhíu chặt.

Một cảm giác kỳ quái, như thể đang bị ai đó âm thầm theo dõi, tràn khắp sống lưng hắn.

Lạnh lẽo, quỷ dị, đầy địch ý.

Với trực giác nhạy bén của một Alpha, đôi mắt đen của hắn lập tức lạnh xuống, đột ngột quay đầu lại ——

Phòng ngủ vẫn trống trơn. Không gian nhỏ hẹp này thậm chí còn không có cửa sổ, thiết bị livestream cũng đã tắt hết.

Trên giá sách xếp vài quyển truyện tranh, còn có một chậu cây mắc cỡ nhỏ, lá đã xòe ra, trông rất có sức sống.

Trên giường đầy thú bông mềm mại, tất cả đều đang “mỉm cười” nhìn Sở Chiêu.

…… Thú bông?

Ánh mắt Sở Chiêu lập tức dừng lại ở một con thú bông — một chú thỏ trắng tròn trĩnh, ba cọng lông dựng trên đầu, miệng ngậm củ cà rốt, giữ nguyên vẻ ngốc nghếch dễ thương.

Nhưng.

Sở Chiêu không nhìn lầm — sau con mắt cúc áo của con thú đó, vừa chợt lóe qua một tia sáng đỏ nhàn nhạt.

Ánh sáng ấy, nếu không nhìn kỹ tuyệt đối không phát hiện ra. Tựa như ——

Camera quay lén?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play