[Thân yêu, hôm nay mặc kiểu vải bông trắng tinh sao? A, làn da vợ trắng quá chừng, eo lại nhỏ xíu, ren đen nhất định sẽ rất hợp đó, sao không thử xem? ^.^]

Âm thanh báo tin nhắn “ting ting” của điện thoại vang lên, trong con hẻm vắng nghe đặc biệt rõ ràng.

Trĩ Ngư lấy điện thoại ra, nhìn thấy nội dung tin nhắn này, không nhịn được mà cau mày.

Gần đây mấy tin quảng cáo bán hàng quá đà thật.

Cậu mím môi, dưới lớp vải đen lộ ra chiếc cằm trắng muốt căng chặt, thầm nghĩ:

Vẫn là chặn luôn cho rồi.

Ngón tay khẽ lướt trên màn hình, cậu dứt khoát đưa số gửi tin nhắn xa lạ này vào danh sách chặn.

Làm xong mọi thứ, Trĩ Ngư kéo chặt áo choàng trên người, xác nhận toàn bộ cơ thể đã được che kín không ai nhận ra thân phận, cuối cùng mới yên tâm bước ra khỏi ngõ nhỏ.

Trĩ Ngư, một kẻ xui xẻo bị cấp trên của Cục Mau Xuyên điều động tạm thời đến bộ phận mới. Lúc này cậu đang thực hiện nhiệm vụ đầu tiên sau khi đổi bộ phận.

“Ngư Bảo Ngư Bảo, tin tôi đi, nhiệm vụ làm liếm cẩu thật ra rất đơn giản! Chỉ cần giả vờ say đắm nhân vật mục tiêu, tìm mọi cách lấy lòng, rồi bị họ ghét bỏ, vứt bỏ, yêu mà không được... Tóm lại chỉ cần kết cục pháo hôi là nhiệm vụ coi như hoàn thành!”

Trĩ Ngư còn nhớ lúc mới được phân tới bộ phận này, hệ thống hào hứng bay quanh cậu không ngừng.

“Trời ơi, để một người xinh như vậy đi làm liếm cẩu... chờ đã, tôi là nói, ờm...”

Hệ thống nói giữa chừng mới phát hiện ra nhan sắc quá mức của Trĩ Ngư sẽ không phải lợi thế trong nhiệm vụ liếm cẩu.

Thậm chí là... quá nguy hiểm.

Lúc giao nhiệm vụ, Trĩ Ngư ngoan ngoãn ngồi trong không gian ý thức, hai chân khép lại, tay đặt gọn gàng trên đùi.

Một thiếu niên ở độ tuổi giao giữa thiếu niên và người lớn, vừa gầy vừa cao, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, đôi mắt đen láy thuần khiết như nước hồ đêm, hàng mi cong nhẹ như lông chim phủ mật, cả người đẹp một cách không vướng bụi trần.

Một người ngoan ngoãn như vậy, gương mặt cũng ngoan như vậy, lại đi làm liếm cẩu cho người ta?

... Nhiệm vụ này chẳng khác gì phần thương cho mấy tên thiên chi kiêu tử trong thế giới.

Quầng sáng hệ thống khựng lại trong giây lát, rồi dưới ánh mắt ngây thơ mờ mịt của Trĩ Ngư —— kiên định sáng lên!

“Thôi được, đẹp là được. Kệ đi.”

Dù sao thì những nhân vật được giao cho tổ liếm cẩu thường đều là mấy đứa độc ác, chắc cũng không có vấn đề gì đâu... nhỉ?

Thế là, hệ thống vừa tự thôi miên, vừa không chút nghi ngờ giao nhiệm vụ cho Trĩ Ngư, và cậu chính thức tiến vào thế giới nhỏ này.

Trời vừa tạnh mưa, mặt đất vẫn ướt.

Một đôi giày ủng nhỏ bằng cao su dẫm lên nền đất, cậu thiếu niên khoác áo choàng từ cuối hẻm bước ra, dáng người mỏng manh càng thêm lộ rõ trong lớp vải rộng thùng thình.

Trĩ Ngư cúi người, cẩn thận ôm chặt món đồ trong ngực, tay kia kéo chặt mép áo choàng. Cậu cố gắng che kín khuôn mặt, đầu ngón tay trắng nõn hiện lên ánh nước mờ mờ dưới lớp vải đen.

Thế giới nhỏ đầu tiên dành cho người mới, độ khó thường không cao. Thế giới này không có gì huyền huyễn, ma pháp hay dị năng gì cả. Nếu phải nói có gì khác biệt thì là —— con người ở đây do tiến hóa nên được chia thành sáu loại giới tính.

Alpha – mạnh mẽ, thông minh.
Omega – xinh đẹp, dễ sinh sản.
Beta – bình thường, số lượng đông đảo.

Thân phận của Trĩ Ngư trong thế giới này là một beta lớn lên ở khu ổ chuột, vì mưu sinh mà giả làm Omega ngọt ngào trên mạng, trở thành một streamer nổi tiếng.

Cậu câu được nhiều anh trai tốt bụng, nhưng sẽ sớm gặp phải vai chính của thế giới này – Sở Chiêu – và bị anh ta hấp dẫn đến mức theo đuổi điên cuồng.

Trĩ Ngư thật vất vả mới làm quen được với đối phương, lại bị người ta bóc phốt là một streamer lừa đảo, thân phận giả bị lộ, dẫn đến bị toàn mạng quay lưng. Vai chính cũng vì cực kỳ ghét beta mà vứt bỏ cậu, để cậu kết thúc như vai hề và biến mất khỏi sân khấu.

Mà sự tồn tại của cậu, chỉ để làm nổi bật sự hoàn mỹ của vai chính.

Trĩ Ngư nghe mấy thiết lập này mà ngây người, cảm giác như mở ra một cánh cửa thế giới mới.

Kiến thức sinh lí ABO rất phức tạp, Trĩ Ngư nhờ hệ thống giúp biên soạn thành sách nhỏ, mỗi đêm đều nghiêm túc học thuộc trước khi chính thức vào cốt truyện.

Sự chăm chỉ và ngoan ngoãn của cậu khiến hệ thống cảm động muốn ôm cậu hung hăn hôn một trận.

Dưới sự chuẩn bị chu đáo như vậy, Trĩ Ngư đã bước đầu hiểu về thế giới này.

Là một beta, khác Omega ở chỗ tuyến thể đã thoái hóa, không thể tiết ra đủ pheromone. Không có kỳ phát tình, cũng không có năng lực sinh sản.

Nhưng nhiệm vụ chỉ yêu cầu cậu lấy lòng vai chính, bày tỏ tình cảm, chứ không phải phát sinh hành vi thực chất, lại càng không cần sinh con... Thật là may mắn quá đi!

Trĩ Ngư đỏ mặt nghĩ thầm.

Do đó, để giả làm Omega, cậu chỉ cần giải quyết vấn đề pheromone.

Cũng không quá khó.

Trĩ Ngư lớn lên ở khu nghèo, nơi đó đủ hạng người, bao gồm cả các mối giao dịch chợ đen.

Mặt cậu đẹp đến đáng thương, mấy bác mấy cô trong xóm đều biết hoàn cảnh gia đình khó khăn, rất sẵn lòng giúp đỡ.

Không mất nhiều công sức, Trĩ Ngư đã tìm được chỗ giao dịch nước hoa pheromone hàng cấm, mỗi tháng hẹn điểm lấy hàng một lần.

Thứ này rất đắt, Trĩ Ngư vừa nghèo vừa thiếu ăn, tuy có thu nhập từ làm streamer, nhưng một nửa đều dùng mua nước hoa, chỉ mua được vài ống loại nhỏ, phải tính toán kỹ lưỡng mới đủ dùng.

Ôm chặt mấy ống nước hoa trong ngực, Trĩ Ngư kéo áo choàng kỹ hơn, rảo bước về hướng nhà mình.

Mưa đã tạnh, trời vẫn xám, từng giọt nước từ mái hiên nhỏ giọt xuống mặt đường bùn lầy.

Không khí có mùi tanh lạnh ẩm ướt.

ABO sinh ra đã có chênh lệch thể chất lớn, sự phân hóa giai cấp cũng theo đó hình thành, tài sản chủ yếu tập trung trong tay ít người.

Tinh anh Alpha và Omega sống ở thành phố giàu sang, còn beta thì chen chúc ở khu hạ thành, nơi tầm thường như tổ kiến, xây dựng tổ ấm bằng mồ hôi và hy vọng mỏng manh.

Trĩ Ngư, một beta yếu ớt bị bỏ rơi, thậm chí ở trong nhóm beta cũng chỉ là món hàng lỗi đáng thương, chỉ có thể sống trong khu ổ chuột tệ hại nhất.

Những lão gia giàu có trên kia chắc không tưởng tượng nổi, cùng một bầu trời, lại có nhiều sinh linh đáng thương như vậy thở chung không khí với họ.

Nhưng —— Trĩ Ngư xuất hiện, như mang màu sắc khác đến khu tàn tích này.

Dù có mặc áo choàng rách nát, cũng không giấu được vẻ đẹp của cậu, chỉ cần thoáng nhìn qua bóng dáng mờ mờ cũng đủ khiến người ta nghẹt thở.

Cậu chọn phần đất khô ráo mà bước, né mấy phiến đá bị dính nước mưa, sợ bẩn quần áo. Trời đang mùa mưa kéo dài, phơi đồ cũng cực khổ.

Cậu phải chuẩn bị bước vào cốt truyện, gần đây còn phải ngắt liên lạc với các "đối tượng lừa qua mạng", trong tay chẳng dư tiền. Mới mua nước hoa xong, không còn tiền mua đồ mới.

Vừa nghĩ, Trĩ Ngư vừa nhảy nhẹ qua mấy phiến đá, giống một chú nai con, kể cả bộ trang phục cosplay Omega đáng nghi này, cũng không giấu nổi sự đáng yêu.

Dựa theo diễn biến của những lần giao dịch trước, tiếp theo hẳn là cậu sẽ về nhà, thu dọn qua một lượt, chuẩn bị mở livestream, đồng thời để ý động tĩnh của nhân vật chính, làm tốt mọi bước chuẩn bị để chính thức bắt đầu nhiệm vụ “liếm cẩu” của mình.

—— Nhưng đột nhiên, tiếng cãi vã dữ dội phá tan mạch suy nghĩ của Trĩ Ngư.

Trĩ Ngư sực tỉnh, bàn tay trắng trẻo vén nhẹ vạt áo choàng đang che khuất tầm nhìn, để lộ ra đôi mắt trong veo. Cậu đảo mắt nhìn quanh, lúc này mới nhận ra mình đã đi đến con hẻm nhỏ cách nhà không xa.

Bức tường cũ kỹ của con hẻm phủ đầy dây thường xuân, bị nước mưa thấm ướt xanh thẫm, dưới bầu trời u ám càng hiện rõ bóng đổ lờ mờ như ma quỷ trên mặt tường, kéo dài đến tận đầu phố có ánh sáng lờ mờ chiếu xuống.

Âm thanh tranh cãi vừa rồi cũng chính từ nơi sâu trong khu phố ấy vọng ra, nơi không có lấy một tia sáng rõ ràng.

 “Mẹ kiếp! Y như con chó chết, đánh kiểu gì cũng không kêu tiếng nào, đen đủi thật chứ!”

“Thôi đi, có tiền là được rồi. Trên người nó còn bao nhiêu... Mẹ nó! Sao cái ví trống rỗng thế này?! Bên ngoài trông bảnh bao thế mà lại là thằng nghèo rách!”

“Dứt khoát bán thằng này ra chợ đen làm cu li cho rồi, nhìn dáng người cũng không tệ, lão Mạnh ăn mày chắc chắn sẽ trả giá cao!”

...

Nghe giọng, hình như là một nhóm côn đồ đang đánh cướp?

Trĩ Ngư nghe ra đó không phải là giọng quen thuộc trong khu ổ chuột, chắc là đám lang thang từ nơi khác tràn vào.

Cậu vốn không định xen vào.

Mím môi, Trĩ Ngư tiếp tục bước về phía nhà mình.

Nhưng khi đi ngang qua đầu phố, không nhịn được quay đầu liếc nhìn vào bên trong.

Ba bốn tên lưu manh to lớn đang vây quanh một chàng trai trẻ bị dồn vào góc tường, hung hăng đẩy ngã.

Hình như rất đau, lạ lùng là người kia lại hoàn toàn không có phản ứng.

Khi Trĩ Ngư liếc mắt nhìn sang, thanh niên ấy dường như cũng cảm nhận được, khẽ ngẩng đầu.

Một vệt nắng hiếm hoi xuyên qua tầng mây, rọi qua dây thường xuân trên tường, chiếu xuống sâu trong con hẻm. Trong đôi mắt đen tối của người kia, lóe lên ánh sáng như bị nuốt lấy.

Và ánh mắt đó vừa khéo rơi trúng Trĩ Ngư — một thân hình mảnh mai, xinh đẹp, đang đứng ở đầu phố.

Khoảnh khắc ấy thật vi diệu, khiến Trĩ Ngư có chút mềm lòng.

Cậu vốn là người như vậy — nếu không nhìn thấy thì thôi, nhưng một khi đã nhìn thấy thì lại không nỡ làm ngơ. Đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt của người sắp bị bán đi làm cu li đó, khuôn mặt kia lập tức in sâu trong đầu cậu.

—— Nếu cứ mặc kệ, chắc sẽ day dứt mãi.

Sau một thoáng rối rắm, Trĩ Ngư chớp mắt, hít sâu một hơi, rồi bước vào con phố tối.

“Này!” – Cậu cố gắng đè thấp giọng, giọng nói vang lên từ dưới lớp áo choàng nghe mềm mại mà có chút quyến rũ – “Đừng bắt nạt anh ấy nữa, tôi có thể cho các anh tiền.”

Âm thanh bất ngờ vang lên khiến đám lưu manh thoáng giật mình, lập tức cảnh giác quay đầu lại. Nhưng ngay sau đó, khi thấy người vừa xuất hiện chỉ là một tên nhỏ con gầy gò, trên mặt bọn chúng liền hiện rõ vẻ khinh thường. Thế nhưng... khi nghe xong giọng nói của Trĩ Ngư, loại khinh thường ấy lại chậm rãi chuyển thành một cảm xúc — không thể tin nổi?

Tên cầm đầu nheo mắt cười giễu: “Thật hiếm thấy nha, ở cái nơi rách nát thế này mà cũng có tên ngốc vội vàng đưa tiền cứu người nữa cơ đấy.”

Hắn quét mắt nhìn Trĩ Ngư từ đầu đến chân qua lớp áo choàng, cười nhạt:

“Tiểu thánh mẫu à? Cậu tính trả bao nhiêu?”

Trĩ Ngư hỏi ngược lại:

“Các người muốn bao nhiêu?”

“5.000. Không thì khỏi bàn.”

5.000?

Trĩ Ngư âm thầm tính toán số tiền mình còn trong tay, rồi lặng lẽ liếc nhìn người thanh niên đang bị ép sát tường. Ánh mắt anh ta dán chặt lên cậu, gương mặt tuấn tú dù lấm lem vẫn hiện rõ dưới ánh sáng chập chờn.

Qua vài phút đếm tính, Trĩ Ngư giật mình —— 5.000 tương đương với hai tháng rưỡi chi tiêu của cậu!

Cậu nghèo đến mức mắt trợn tròn, hoảng hốt.

Quá đắt! Quá không đáng!

Trĩ Ngư mím môi, cau mày dưới lớp áo choàng, lén lút đánh giá người thanh niên kia lần nữa.

... Không thấy đáng giá đến vậy.

Sau một hồi suy nghĩ, cậu ngập ngừng mở miệng: “Có thể bớt một chút được không?”

Một đám lưu manh đều sửng sốt, đến cả người thanh niên bị đánh, đôi mắt tĩnh lặng như giếng cũng gợn lên chút sóng.

Một tên tiểu đệ nóng tính lập tức hăm dọa:

“Ha! Tiểu tử mày tưởng tụi tao là mấy ông chú bán rau ngoài chợ cho mày mặc cả à?!”

Rõ ràng — mặc cả là vô ích.

Trĩ Ngư thầm thở dài trong lòng.

Cậu đã cố hết sức.

“Xin lỗi.” – Tiểu quỷ nghèo như một vai quần chúng vào nhầm phim trường, ngắt giữa câu chuyện của người ta, giờ lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, xoay người chuẩn bị rời đi – “Các anh cứ tiếp tục đi.”

Trĩ Ngư nghĩ rất đơn giản — trong khả năng thì giúp, nếu không giúp nổi thì thôi.

Vậy cũng không thấy áy náy lắm.

“Hừ!” – Không ngờ, tên cầm đầu bị hành động “thiện tâm không nhiều lắm” này của Trĩ Ngư chọc cho bật cười.

Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay Trĩ Ngư dưới lớp áo choàng:

“Đi gấp vậy làm gì? Nói chuyện thêm đã, lỡ đâu tôi đồng ý giảm giá cho cậu thì sao?”

Trĩ Ngư giật mình, theo phản xạ muốn giật tay ra.

Tên lưu manh cũng không có suy nghĩ gì xấu lúc đầu, chỉ cảm thấy đứa nhóc này đáng yêu. Nhưng ngay khi bàn tay chạm vào cổ tay Trĩ Ngư — hắn khựng lại.

Trĩ Ngư vốn xương nhỏ, lại thiếu dinh dưỡng từ bé, gầy như mèo con. Cổ tay cậu nhỏ đến mức bàn tay to lớn kia nắm một vòng vẫn dư ra cả đốt.

Làn da mềm mại, cảm giác trơn nhẵn, mịn màng. Tên lưu manh kinh ngạc, ý cười trên mặt càng lúc càng sâu.

Hắn kéo mạnh cậu lại gần, Trĩ Ngư đau đến bật rên khẽ.

Ngay sau đó, eo cậu bị giữ chặt lại để không ngã.

Tên lưu manh biến thái ghé sát người, ngửi ngửi cổ Trĩ Ngư qua lớp áo choàng, liếm nhẹ răng nanh, rồi đột nhiên thấp giọng nói:

“Thơm quá... Cậu là Omega?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play