Trĩ Ngư là một nhóc ngốc không hơn không kém.

Sở Chiêu đã nghĩ như vậy.

Sở Chiêu dù sinh ra ở khu nội thành thượng tầng, cũng thuộc về tầng lớp cao nhất trong số đó. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là thiên chi kiêu tử khiến người khác cực kỳ hâm mộ.

Người ngoài chỉ thấy hắn ăn mặc chỉnh tề sang trọng, cha mẹ thì hết mực cưng chiều. Nhưng không ai nhìn thấy được, dưới lớp quần áo hoa lệ ấy là thân thể đã mục rữa, mưng mủ lở loét, giống như đã chết từ lâu rồi.

—— gọi là “gia đình thây ma”, bốc ra mùi thối tanh xộc thẳng vào từng kẽ hở.

Cha mẹ hắn đến với nhau bắt đầu từ một cuộc hôn nhân thương nghiệp, vốn dĩ chẳng nên tồn tại thứ gọi là tình yêu —— mà loại cảm tình mơ hồ hư vô này, trong giới thượng lưu lại càng hiếm thấy hơn cả cóc ba chân.

Nhưng mẹ hắn – một Omega – lại đem lòng yêu sâu đậm người chồng Alpha của mình.

Mẹ hắn xuất thân cao quý hơn cha rất nhiều, bản thân lại dịu dàng, xinh đẹp, khí chất tao nhã… Với mọi điều kiện như thế, lấy được một người vợ như vậy, với cha hắn mà nói chẳng khác nào câu được cá voi trắng.

Đáng tiếc là cha hắn không phải người chồng chung thủy.

Tóm lại, từ lúc Sở Chiêu có ký ức, cha mẹ hắn đã duy trì mối quan hệ kiểu “mỗi tháng gặp mặt một lần, mà mỗi lần gặp đều là cãi vã không ngừng”.

Cha hắn chẳng mấy khi về nhà, đối xử với hắn cũng chẳng khác nào với mấy con mèo chó hoang ngoài đường. Mà mẹ hắn…

Chuyện bà làm nhiều nhất, là thu mình trong phòng ngủ, thất thần nhìn những tấm ảnh hồi còn trẻ. Thỉnh thoảng lại nổi điên ném phá đồ đạc, trông chẳng khác gì một kẻ tâm thần.

Nói ngắn gọn, cả hai người đều xem Sở Chiêu như một kẻ vô hình không nên tồn tại, thậm chí còn chẳng bằng người giúp việc trong nhà – ít ra họ còn hiểu đứa trẻ ấy hơn một chút.

Sở Chiêu khi còn nhỏ, cũng từng mơ tưởng liệu mình có thể cứu vãn gia đình này không.

Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn dần nhận ra: cố gắng cứu lấy một cái xác đã chết từ lâu, chẳng những vô ích mà còn khiến bản thân cũng bị nhiễm thứ mùi tanh hôi tuyệt vọng ấy – một loại thối rữa không gì chống đỡ nổi.

Vì thế, trái tim hắn cũng chết theo, nhất là sau một trận cãi vã kịch liệt nữa của cha mẹ, hắn hoàn toàn dứt khoát rời khỏi cái nơi từng gọi là "gia đình" ấy.

—— không, có lẽ nơi đó vốn không nên được gọi là nhà hắn.

Khoảng thời gian sống một mình bên ngoài, hắn luôn không ngừng tự hỏi về cuộc đời mình từ bé đến giờ.

Đạt giải cũng chẳng ai khen, bị thương cũng không có ai an ủi, chưa từng có ai nhớ đến sinh nhật của hắn, càng không ai chúc mừng vì nó.

Giống như một bồ công anh không rễ, không, thậm chí còn không bằng.

Hắn là…

Hắn là một sinh mệnh không được mong đợi, một kẻ tùy tiện sinh ra trên cõi đời này.

Sở Chiêu từng muốn cảm nhận cái gọi là "thật sự tồn tại", muốn biết cảm giác mình thực sự hiện hữu là như thế nào.

Men rượu hay bạo lực có thể mang lại cảm giác kích thích mãnh liệt, nhưng sự kích thích ấy lại giống như pháo hoa giữa đêm: rực rỡ ngắn ngủi, rồi để lại khoảng trống còn trầm hơn cả hư vô.

Cho đến khi…

Tiểu ngu ngốc Trĩ Ngư kia, đột nhiên xông vào tầm mắt của hắn.

Cứu hắn, nhưng lại không hoàn toàn cứu, giống như một màn hỗn loạn khiến người ta không biết nên khóc hay cười. Suýt chút nữa còn lôi luôn cả chính mình vào, chưa kể sau đó lại không biết tự lượng sức mà nhào tới cắn hắn.

Thật là kỳ quái.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc khoang miệng ẩm ướt kia ngậm lấy hắn, cơn đau truyền đến não cùng lúc với một cảm giác mãnh liệt bùng nổ sâu thẳm trong tim Sở Chiêu — khiến toàn thân linh hồn hắn dường như cũng run rẩy theo.

Tựa như một ảo giác tuyệt mỹ về thế giới cực lạc, như ánh chiều tà đỏ rực gặp gỡ sắc vàng rực rỡ hoàng hôn.

Sở Chiêu nghĩ…

Cảm giác mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, chắc hẳn chính là thứ này.

Sau khi gác điện thoại với người đại diện, Trĩ Ngư vội vàng chạy về nhà, bỏ lại tất cả mọi thứ — kể cả Sở Chiêu.

Thế là, Sở Chiêu ôm theo đồ đạc, lẽ đương nhiên đi theo người nọ, cứ thế đường đường chính chính mà vào nhà.

Trĩ Ngư sống ở khu xóm nghèo phía nam, một căn phòng nhỏ hẹp, ánh đèn cũ kỹ, ẩm thấp chật chội. Mỗi khi đóng cửa, tường cũng run lên hai cái theo chấn động.

Nhưng Trĩ Ngư rất sạch sẽ, ngày nào cũng dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, trang trí căn phòng nhỏ khiến nó mang một chút hơi thở ấm áp.

Sở đại thiếu gia từ bé đến lớn chưa từng thấy qua hoàn cảnh kiểu này, nên thoáng qua còn cảm thấy khá mới mẻ.

Khi hắn còn đang đứng ở phòng khách đánh giá bốn phía, thì thấy Trĩ Ngư đã đi thẳng vào phòng ngủ, không biết đang bận rộn gì.

Sở Chiêu nhớ lại khi nãy qua điện thoại, cậu ta từng nói mấy từ như “phúc lợi”, “phát sóng trực tiếp”, “kim chủ ca ca”.

Thanh niên lạnh lùng cau mày một chút.

Không lâu sau, chất giọng ngoan ngoãn mềm ngọt của cậu nam sinh liền vang lên từ trong phòng ngủ. Không hiểu sao, nghe còn ngọt hơn cả khi nói chuyện trực tiếp với hắn, như hòa lẫn kẹo mật ong và mạch nha, giọng cuối còn giống như có móc câu, vừa vang lên liền như kéo luôn tâm trí người nghe.

Với thính lực nhạy bén của Alpha, hắn dễ dàng nghe rõ nội dung Trĩ Ngư đang trò chuyện.

Lông mày Sở Chiêu nhíu chặt hơn, lông mi khẽ rủ, che khuất đôi mắt đen như hải vực âm trầm.

Hắn lặng lẽ bước đến cửa phòng ngủ của Trĩ Ngư, yên tĩnh không tiếng động đẩy hé cửa ra ——

Hơn mười phút trước.

Trĩ Ngư luống cuống thay đồ xong, cuối cùng cũng điều chỉnh được thiết bị livestream, rồi ngồi xuống trước máy tính.

“Chào mọi người~ Xin lỗi đã để chờ lâu. Hôm nay Ngư Ngư có việc đột xuất nên trễ rất lâu.”

Cậu theo phong cách của mình là một streamer ngoan ngoãn ngọt ngào, cố ý kẹp giọng, ngữ khí vừa mềm vừa ngoan, cúi mắt đáng thương nhìn vào camera: “Hôm nay bồi thêm hai tiếng để đền bù cho mọi người, được không nè~”

Thực tế, ngay khoảnh khắc cậu streamer đáng yêu xuất hiện trong phòng livestream, những bình luận bất mãn ban đầu lập tức tan thành mây khói.

Trĩ Ngư luôn rất tính toán, không nỡ đầu tư nhiều tiền vào thiết bị phát sóng. Cậu tự lắp một bộ máy tính cũ kỹ, camera và micro đều thuộc hàng “đồ cổ”, có thể hoạt động được đã là kỳ tích.

Nhưng dù điều kiện thô sơ thế nào, cũng không thể che mờ được dung mạo quá đỗi xuất sắc của cậu.

Camera mờ nhòe tựa như có filter mờ sương, làm khuôn mặt Trĩ Ngư thêm phần mông lung. Cậu trông như một chiếc bánh kem phủ đầy mật và sữa, chỉ cần lấy nĩa chạm nhẹ là sẽ trào ra hương thơm ngọt ngào.

Hôm nay cậu mặc đồng phục thủy thủ — do các fan bình chọn nhiều nhất từ trước.

Mỗi lần cậu lại gần camera, vạt cổ áo sẽ hé mở một mảng da trắng tinh, suýt nữa là lộ cả ngực phẳng lì.

Đáng nói là, streamer nhỏ còn dùng đôi mắt màu lam trong veo đầy vô tội nhìn chăm chú vào camera.

Như thể đang đối mặt với chính người xem vậy.

Bình luận lập tức bùng nổ:

[ Aaaa bảo bối ơi bảo bối! Con đúng là một cái bánh kem việt quất ngon muốn xỉu! Mẹ không cho phép con mặc như vậy dụ người đâu nha!]

[Hôm nay Ngư Ngư làm gì thế? Hát hay chơi mini game đây? ]

[Hello vợ, làm quen chút nha, anh là “sữa bạc hà”. Không rep à? Sao em không trả lời anh? Anh là “sữa bạc hà” mà!!! ]

“Ừm… hôm nay chủ yếu là hát. Vì là livestream cảm ơn, nên mọi người có thể tự do chọn bài nha~ Chỉ cần gửi SC là tui thấy được!”

Trĩ Ngư chăm chú nhìn dòng bình luận đang cuộn nhanh, cố gắng tìm câu hỏi có ích để trả lời.

Đang chuẩn bị chọn bài hát thì một hiệu ứng kim quang lấp lánh chợt lóe lên, hàng loạt “quả bưởi” rơi bùm bùm trong phòng livestream.

Hệ thống lập tức nhắc:

[Ngài “__” – Viên trưởng – đã tặng bạn 10 quả bưởi viên, cảm ơn sự ủng hộ!]

Trên nền tảng "Bưởi Nho Phát Sóng", quả bưởi viên là quà tặng đắt nhất — mỗi quả trị giá 5000 tệ. Sau chia phần với nền tảng, Trĩ Ngư cũng nhận được hơn 2000 tệ mỗi quả.

“Viên trưởng” lại là cấp bậc fan cao nhất, mỗi tháng phải nạp hơn 38888 tệ để duy trì danh hiệu.

Nói cách khác, người này vừa vào đã ném cho Trĩ Ngư gần 10 vạn.

Không hổ danh là “kim chủ ca ca” lớn nhất hiện tại của cậu.

Trĩ Ngư chớp mắt, cười ngọt ngào với camera, đưa tay tạo hình trái tim:
“Cảm ơn Hắc Bạch ca ca~ Hắc Bạch ca ca muốn nghe bài gì nè?”

Tài khoản “__” tên trống trơn, avatar là nền đen, nên mọi người – kể cả Trĩ Ngư – đều gọi hắn là “Hắc Bạch”.

Bình luận lại sôi sục, trong đó không ít là khán giả mới bị quà tặng “quả bưởi viên” phủ đầy màn hình hấp dẫn mà kéo vào phòng livestream:

[666! Hắc Bạch đại gia quá khí phách luôn!]

[Chủ bá là Omega hả? Dễ thương ghê á! Đã thành niên chưa?]

[Tôi vừa ăn trái cây, vừa nhìn cái mặt này xong quên luôn vị. Tóm lại là một phát lọt hố!]

“Ừm, đúng vậy, em là Omega… Thành niên rồi, năm nay 20 tuổi.”

Trĩ Ngư trên mạng dùng nickname “Không yêu ăn cá”, fan hay gọi là “Ngư Bảo” hoặc “Ngư Ngư”.

Cậu nghiêm túc trả lời câu hỏi, mái tóc đen mềm rũ xuống ngực, hàng mi dày cong nhẹ như bóng bướm, đồng tử xanh thẳm long lanh như nước, đẹp đến động lòng người.

Hắc Bạch *SC đột nhiên hiện lên:

[Có chuyện gì xảy ra nên đến trễ à? Rắc rối lắm không?] 

(*SC: Super Chat: bỏ tiền ra để gửi một tin nhắn nổi bật — thường được đánh dấu màu sắc, ghim ở đầu hoặc dễ thấy hơn so với bình luận bình thường.)

“Không sao hết, giải quyết xong rùii.” Dù nghĩ đến lọ nước hoa bị vỡ vẫn đau lòng, nhưng Trĩ Ngư vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên màn hình, không để lộ chút khác thường nào.

Từ từ, hình như mình quên cái gì đó…

Ngay lúc đang hôn gió, Trĩ Ngư mới sực nhớ tới — cái Alpha xa lạ kia, người chủ động đề nghị trả tiền cùng sống chung.

Chỉ nhớ sau khi nhận điện thoại là cậu vội vã chạy về, còn đối phương… chết rồi, không phải quên mất hắn rồi chứ?

Ngay khoảnh khắc đó, bình luận bỗng bay qua một câu:

[Ủa? Ngư Ngư, sao cửa phòng cậu hình như hơi mở ra vậy? Gió thổi hả?]

[Thật đó! Khoan đã, ngoài cửa hình như có bóng người? Nhìn giống như một cái bóng đen?]

[A a a thủy hữu đừng hù nhau chứ! Khuya rồi đó nha!]

Trĩ Ngư cũng nhìn thấy mấy dòng này, tim chợt thắt lại, không nhịn được quay đầu nhìn ——

Ngoài khe cửa, một đôi mắt đen sâu thẳm, hẹp dài đang lặng lẽ nhìn vào!

………

 

Editor: Ý là edit chap này xong đúng 1h sáng luôn, cũng sợ thiệt nha mấy mom. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play