Răng nanh của Beta đã thoái hóa, dù dùng hết sức cũng chỉ để lại một dấu răng mờ mờ nơi khe hàm của Alpha, ngay cả một lớp da cũng không cắn qua được.
Thế nhưng trong khoang miệng kia lại vừa ướt vừa nóng, đầu lưỡi vô thức lướt qua nơi in dấu răng bị cắn, cơn đau nhói sắc bén lập tức xuyên thẳng lên não, khiến cơ thể thanh niên đang động đậy không ngừng lập tức khựng lại, cả người run rẩy dữ dội.
Đúng rồi… đây mới là thứ hắn tha thiết mong chờ…
Cổ họng Sở Chiêu căng thẳng, sợi dây trong đầu như bị kéo căng đến cực điểm, “tách” một tiếng liền đứt.
Trĩ Ngư bị cái tên Alpha da dày thịt béo này làm đau cả răng, vừa cắn một phát đã định buông ra —— cậu phát tiết cũng gần đủ rồi, có hơi mệt, không muốn tiếp tục dây dưa với tên vô lại này nữa.
Còn chưa kịp buông miệng ra.
Bên eo đột nhiên bị siết mạnh, đôi mắt xanh thẳm của Trĩ Ngư co rút lại, thậm chí còn chưa kịp kêu lên.
Chỉ một khắc sau trời đất quay cuồng, cậu bị tên Alpha nổi điên bóp eo kéo mạnh, ép chặt lên bức tường thô ráp phía sau!
Biến cố đến quá bất ngờ, Trĩ Ngư nhất thời không kịp phản ứng. Sống lưng bị cấn đau, khóe mắt lập tức ươn ướt, hiện lên một tầng đỏ ửng đầy mê hoặc.
Lòng bàn tay Sở Chiêu ấm nóng kinh người, dù cách một lớp vải vẫn truyền được hơi ấm sang cơ thể cậu, khiến Trĩ Ngư rụt người lại theo phản xạ, đưa tay ra đẩy thanh niên đang ghì chặt trước mặt mình: “Anh…”
Chỉ kịp thốt ra một chữ, giọng nói ướt át đã bị đối phương thô bạo cắt ngang.
Sở Chiêu duỗi chân dài, đầu gối chen vào giữa hai chân đang run rẩy của Trĩ Ngư, một tay siết cằm cậu ép ngẩng đầu lên nhìn mình.
Tay Alpha vừa lỏng vừa siết chặt, các khớp ngón tay còn vương vết máu đã khô, loang lổ đỏ sậm cọ lên làn da trắng nõn của Trĩ Ngư, khiến gương mặt thuần khiết kia cũng bị làm bẩn.
Trĩ Ngư bị hắn bóp đến hít mạnh một hơi, hàng lông mi ướt đẫm nước mắt, cuối cùng cũng cảm nhận được nguy hiểm. Cậu còn tưởng Alpha này chỉ là bị chọc giận, muốn đòi lại mặt mũi.
Tiểu quỷ nghèo khó phản ứng chậm chạp mới nhớ ra, thế giới này chênh lệch sức mạnh giữa A và B là một khoảng cách rất xa.
Trái tim cậu run lên, hô hấp cũng trở nên nông hơn, theo bản năng nhắm chặt mắt.
Xong rồi, tiêu đời rồi…
Cầu trời đừng đánh mình quá nặng, cậu còn phải tiết kiệm tiền mua nước hoa, không có khả năng trả tiền thuốc men đâu.
Ngay cả lúc nguy cấp này, tiểu quỷ nghèo vẫn còn đang đau lòng vì tiền.
Ở góc độ Trĩ Ngư không nhìn thấy, Sở Chiêu cụp mắt nhìn cậu.
Trong không khí vẫn còn vương mùi tin tức tố ngọt ngấy giả tạo, quyện với ánh sáng mờ mịt và tiếng r*n rỉ yếu ớt của đám lưu manh bị đánh nằm la liệt dưới đất. Dục vọng và bạo lực men theo hơi thở, dường như lên men thành một thứ hương vị khiến người ta choáng váng, dễ nghiện.
—— Nhưng Sở Chiêu lại cảm thấy cực kỳ tỉnh táo, chưa từng có cảm giác tỉnh táo như vậy.
Thanh niên cố ý dùng chính bàn tay vừa bị cắn để nắm lấy mặt Trĩ Ngư, khớp tay hơi lạnh áp lên má mềm của Beta, tạo ra một cảm giác lạ lẫm vừa đau vừa tê kích thích toàn thân.
Ánh mắt Sở Chiêu rất sâu, như mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng. Nhưng lúc này, nơi đáy hồ ấy lại lăn tăn sóng nước, mà nơi sâu nhất, ánh lên một tia đỏ nhức mắt khiến người ta tim đập mạnh — phản chiếu hình ảnh Trĩ Ngư đang nhắm mắt, vẻ mặt khẩn trương, sợ hãi.
Ai mà ngờ được, tiểu quỷ nghèo nàn chỉ vài phút trước còn cưỡi lên người một Alpha to lớn hung hãn, vừa đánh vừa đấm, lúc này lại bị người ta nắm cằm ép ngẩng đầu, như một chú mèo nhỏ bị dọa đến ngốc lăng?
Gương mặt Trĩ Ngư bị Sở Chiêu bóp đỏ ửng, hàng mi đen như lông quạ run rẩy khe khẽ, cậu rón rén mở mắt ra.
Trong đôi mắt màu xanh biển óng ánh ấy đọng lại ánh sáng yếu ớt của đèn đường, lấp lánh như được phủ một lớp sương mỏng, khiến người khác không thể rời mắt.
Khớp tay Sở Chiêu siết chặt, ánh mắt càng trở nên tối tăm, gần như không còn tia sáng.
Trĩ Ngư bị bóp đến đau, khẽ nấc một tiếng, ngay sau đó thì giật mình phát hiện Alpha lại cúi đầu, áp sát về phía cổ mình.
Khoảng cách giữa hai người thu ngắn trong tích tắc, đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của nhau. Hơi thở nóng rực của Sở Chiêu phả lên làn da bên cổ Trĩ Ngư đang ướt đẫm mồ hôi lạnh, khiến những sợi tóc mỏng bám vào da cũng trở nên dính nhớp và đỏ ửng.
Trĩ Ngư sợ tới mức run lẩy bẩy, thân hình gầy gò ẩn dưới lớp áo choàng bị xé rách khẽ co rúm lại. Còn Sở Chiêu, giống như một tên biến thái, ghì lấy khuôn mặt xinh đẹp của Beta, cọ s*t, ngửi ngửi, sống mũi thẳng gần như dán vào làn da trắng bệch ấy.
“Cắn thêm một cái nữa đi…” Sở Chiêu thở gấp, kề sát vào vành tai trắng nõn phơn phớt hồng của Trĩ Ngư, liếm nhẹ lên đó.
Giọng nói trầm khàn như kéo người ta rơi vào vực sâu, khiến đôi chân Beta lập tức mềm nhũn. Alpha còn túm cổ áo sơ mi của mình, để lộ xương quai xanh đầy gợi cảm, sau đó ghé vào gần khóe miệng Trĩ Ngư: “Ngoan, cắn chỗ này.”
Biến…biến thái!
Con ngươi Trĩ Ngư co rụt lại, gần như hóa đá.
“Này! Hai người các cậu đang làm cái gì đấy?!”
Một giọng quát nghiêm khắc đột ngột vang lên từ đầu hẻm, ngay sau đó là ánh đèn pin chói mắt đột nhiên rọi đến, phá tan bầu không khí nguy hiểm dày đặc.
Một nhóm cảnh sát tuần tra Beta cầm đèn pin bước tới, vẻ mặt nghiêm nghị.
Ánh mắt Sở Chiêu bỗng lạnh đi, phát ra tiếng cười lạnh đầy bất mãn, hắn nghiêng người, vươn tay che kín toàn bộ thân thể Trĩ Ngư trong ngực.
Nghe thấy giọng của cảnh sát, Trĩ Ngư liền mừng rỡ.
Cậu vội vàng kéo tay áo Sở Chiêu, ngẩng đầu nhìn về phía nhóm cảnh sát đang đi tới, cao giọng kêu: “Chú Tống!”
Tống Nguyên Phong vừa nghe thấy giọng nói non mềm ấy, mí mắt giật giật, bước chân càng nhanh hơn.
Chờ đến khi đến gần, thấy rõ tình huống trước mắt, khuôn mặt nghiêm túc của ông tức thì đen lại: “Tên nhóc này… khi dễ cháu à?!”
Sở Chiêu không ngờ tới Trĩ Ngư lại quen biết người trong đồn cảnh sát, biểu cảm lạnh lùng trên mặt khẽ buông lỏng đôi chút.
Mà Trĩ Ngư thì chẳng còn sợ hãi gì nữa.
Nghe chú Tống hỏi, đầu tiên cậu lắc đầu, nhưng ngay sau đó như nhớ ra điều gì, vẻ mặt liền trở nên oan ức, rồi lại gật đầu.
Chuyện vừa rồi thực sự quá phức tạp, Trĩ Ngư vốn không giỏi ăn nói, cũng chẳng biết nên giải thích thế nào cho rõ. Cuối cùng, cậu mím môi, đôi mắt hoe đỏ, yếu ớt mở miệng:
“Chú Tống…”
Câu gọi nhỏ nhẹ kia khiến mí mắt Tống Nguyên Phong giật giật, đến cả Sở Chiêu cũng không nhịn được cúi đầu nhìn đứa nhỏ đáng thương trong lòng mình.
Dưới ánh đèn pin, Tống Nguyên Phong nhìn rõ cảnh tượng trước mắt — cậu beta xinh đẹp bị giam giữa vách tường và ngực Alpha cao lớn, trong đôi mắt xanh ngời ánh nước, đuôi mắt ửng hồng, rõ ràng vừa mới khóc.
Gương mặt ngoan ngoãn mềm mại của Trĩ Ngư còn in mấy vết đỏ như bị người bóp nắn, nổi bật trên làn da trắng trẻo mịn màng, có chỗ thậm chí còn loáng thoáng vết máu.
Tống Nguyên Phong lập tức nổi trận lôi đình.
Từ đâu ra thằng ranh con này?!
Mặt lạnh như xác chết, mí mắt lại cụp xuống thế kia, rõ ràng vừa nhìn là biết chẳng phải thứ tốt đẹp gì!
Lại dám bắt nạt đứa bé ngoan ngoãn nhất trong khu xóm nghèo này?!
Tính khí nóng nảy của Tống cảnh sát vừa nghe đã thấy không ổn, suýt nữa xông lên đánh người. May mà cấp dưới bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, hai người giữ tay hai người giữ chân, ngăn ông lại kịp thời, bằng không sắp có một vụ bạo lực chấp pháp to đùng rồi.
“Shh! Buông ra! Hôm nay lão tử phải đánh cho cái tên Alpha này biết thế nào là lễ độ!”
“Đội trưởng, bình tĩnh! Giờ là ban đêm đó!”
“Cút! Buông lão tử ra!”
“Á… đừng giãy nữa mà!”
Tiếng quát tháo ầm ĩ khiến đám cảnh sát khác cũng chú ý, quay lại nhìn — lúc này mới phát hiện ra mấy tên lưu manh đang nằm sõng soài dưới đất, r*n rỉ không ngừng.
Hiện trường lập tức loạn thành một nồi. Người thì bắt lưu manh, người thì ngăn đội trưởng không cho ông đánh người.
Trĩ Ngư khoác áo khoác của chú Tống, bước lên xe cảnh sát. Sở Chiêu thì bị giữ lại tại hiện trường chờ điều tra thêm.
Cửa xe “rầm” một tiếng khép lại, cắt đứt tầm nhìn của Trĩ Ngư về con hẻm. Cậu thu lại ánh mắt, vừa đi vừa tiếc nuối vì lọ nước hoa vỡ mất, còn buồn rầu vì nhiệm vụ giả Omega còn chưa hoàn thành.
Cậu đương nhiên không nhìn thấy...
Ở xa xa, Sở Chiêu tựa người vào tường, lòng bàn tay xoa nhẹ vết răng trên tay.
Hắn tuy vẫn dùng thái độ lạnh lùng đối đáp với Tống Nguyên Phong, nhưng ánh mắt đen sâu thẳm kia vẫn dõi theo bóng lưng Trĩ Ngư lên xe.
Ánh đèn xe cảnh sát rọi sáng nửa khu phố, mang theo âm thanh gào thét rời đi. Lông mi Sở Chiêu che khuất ánh mắt, chỉ còn lại vẻ trầm tư như đang suy tính điều gì.
...
Nhóm tuần tra nhanh chóng điều tra rõ thân phận đám lưu manh.
Chẳng qua chỉ là một đám ăn trộm nhỏ lẻ, dựa vào có một tên Alpha cấp thấp cầm đầu, nên dám lộng hành ở khu thành phố cũ.
Không ngờ lại mò tới khu xóm nghèo này, kết quả vừa mới ra tay đã gặp phải tấm lưới sắt di động, tất cả đồng loạt được “chăm sóc y tế” rồi đưa vào bệnh viện, đi đếm công trạng.
Ai kêu bọn nó xui đến vậy?
Từ góc độ nào nhìn vào, Trĩ Ngư cũng chỉ là một nạn nhân vô tội bị cuốn vào vụ việc, một em nhỏ bán nước hoa bị dọa sợ đến tội nghiệp.
Bởi vì thái độ phối hợp cực kỳ tốt, nên khi đến đồn công an, chưa tới một tiếng đồng hồ đã hoàn tất toàn bộ quá trình điều tra, còn được cả đám cảnh sát thương cảm mà tặng cho đống kẹo, bánh, đồ ăn vặt, thậm chí cả… gấu bông.
Trĩ Ngư ôm đống đồ ăn, bọc trong áo khoác rộng thùng thình, bước ra khỏi đồn công an giữa đêm đen, vẻ mặt còn hơi ngơ ngác.
Cậu vốn chỉ định làm một chuyện tốt, không ngờ lại đụng phải bao nhiêu rắc rối như vậy.
Quan trọng nhất là ——
Nước hoa của cậu mất rồi!!!
Hàng nước hoa đó quý lắm, quý đến đau lòng!
Trĩ Ngư ủ rũ ôm đồ quay về nhà, tinh thần ủ rũ héo queo như rau dầm mưa, ngay cả cái chỏm tóc trên đầu cũng không còn sức mà dựng.
“Trĩ Ngư.”
Một giọng nam lạnh nhạt vang lên phía sau.
Cậu quay đầu lại.
Trước cửa đồn cảnh sát, Sở Chiêu đứng dưới tán cây nhìn cậu.
Ánh đèn đường kéo bóng hắn dài lê thê, chiếu lên con đường nhỏ tối om, bóng dáng hắn đổ dài đến tận chân Trĩ Ngư.
Giống như... một con dã thú chọn trúng con mồi.
Trên mặt Sở Chiêu vẫn còn hơi thở mệt mỏi, dấu vết bầm tím ở gò má vẫn còn. Dù vết thương chưa sưng lên, nhưng vẻ ngoài ấy vẫn khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng những vết thương chật vật đó lại chẳng làm gương mặt Alpha bớt đẹp — ngược lại, còn khiến hắn thêm vẻ u ám quyến rũ, như thể có gì đó cuốn hút.
Sở Chiêu nhìn Trĩ Ngư, đôi mắt sâu như mực: “Cảm ơn.”
Dáng vẻ lạnh lùng và đàng hoàng ấy, hoàn toàn khác với tên biến thái vừa rồi kéo áo đè người ngửi ngửi.
Trĩ Ngư tức đến muốn bùng nổ lại bình tĩnh lại, cảm thấy đối phương cũng không đến nỗi quá đáng ghét nữa —— dù sao cậu cũng đã trả được thù rồi.
Cậu bèn mím môi, chậm rãi đáp lại:
“Ừm, không có gì.”
“Tôi không có chỗ để về.”
Sở Chiêu đột nhiên nói một câu như thế.
Trĩ Ngư không kịp theo được dòng suy nghĩ của hắn, đôi mắt xanh mờ mịt nhìn đối phương.
Gương mặt trắng trẻo của cậu, máu đã lau sạch, nhưng vết đỏ vẫn còn in nguyên, tạm thời không thể tan đi.
Ánh mắt Sở Chiêu đảo qua gương mặt Trĩ Ngư, rồi nhìn tới đống đồ ăn vặt trên tay cậu — trên cùng là một con cá nhỏ nhồi bông mắt xanh mập mạp, chính là do nữ cảnh sát Beta tặng vì cảm thán: “Này, nhìn y như em ấy mà!”
Khi đó, Sở Chiêu cũng nhìn thấy cảnh tượng ấy từ phòng bên cạnh.
Hắn đột nhiên cười khẽ. Một nụ cười rất nhạt, tựa như sao băng lướt ngang bầu trời rồi biến mất. Sau đó hắn lại nói: “Tôi có thể ở nhờ nhà em không?”
Trĩ Ngư lúc này mới hiểu ý của đối phương.
“Đương nhiên là không thể.” Trĩ Ngư từ chối thẳng thừng: “Nếu anh không có chỗ ở thì có thể đi khách sạn mà.”
Cậu nuôi sống bản thân còn khó khăn, sao có dư tiền mà cưu mang thêm một Alpha — nhìn qua đã thấy có khả năng ăn người như hắn?
Huống hồ, cậu còn phải livestream, sao có thể sống cùng người khác?
Trĩ Ngư nói xong liền ôm đồ định đi tiếp.
Không ngờ khi đi ngang qua Sở Chiêu, đối phương lại mở miệng thêm một lần nữa.
“20 vạn, tiền thuê một tháng.” Alpha cụp mắt nói, vừa dứt lời, tiểu quỷ nghèo như Trĩ Ngư lập tức khựng lại. Hắn lại bổ sung: “Chỉ cần em đồng ý, về đến nhà là tôi chuyển khoản ngay.”
…
Trĩ Ngư không hề muốn chứa chấp Alpha.
Cậu nghĩ vậy trong lòng.
Nhưng mà, số tiền đối phương đưa ra thật sự rất nhiều.
20 vạn! Nếu có từng ấy tiền, cậu có thể lập tức cắt đứt quan hệ với đám kim chủ võng luyến hiện tại, toàn tâm toàn ý đi lấy lòng vai chính thế giới này – chính là Sở Chiêu – hoàn thành nhiệm vụ "liếm cẩu".
Ngay cả lọ nước hoa hôm nay bị vỡ, cũng có thể đặt làm lại loại còn cao cấp hơn!
Nhưng… làm gì có chuyện từ trên trời rơi xuống miếng bánh ngon lành như vậy?
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, đến cả Trĩ Ngư – người thường phản ứng chậm – cũng thấy có gì đó không đúng.
Ngay lúc cậu còn đang mím môi do dự, thì…
“Đinh tinh tinh ——”
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ cắt ngang suy nghĩ của cậu.
Trĩ Ngư chớp mắt. Vì ôm quá nhiều đồ, cậu không thể rút điện thoại trong túi ra.
Cuối cùng vẫn là Sở Chiêu bên cạnh chủ động giúp cậu một tay.
Một đống đồ lớn như vậy, bị beta gầy yếu như Trĩ Ngư ôm chặt vào ngực trông như sắp bị đè bẹp, vậy mà Alpha chỉ cần dùng một tay là giữ được cả đống.
Trĩ Ngư vất vả lắm mới lấy được điện thoại ra, đang định cảm ơn, thì vừa nhìn thấy tên người gọi đến, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn liền “xoạt” một tiếng trắng bệch.
Cậu không dám tin vào trạng thái hiển thị cuộc gọi, lại nhìn thời gian hiện tại một lần nữa — sắc mặt càng lúc càng tái đi.
Làm sao bây giờ?
Tiêu đời rồi!
Sở Chiêu ở bên cạnh vẫn đang xem như đang thưởng thức cảnh tượng thú vị — tiểu gia hỏa này vừa rồi bị đám lưu manh túm áo, bị hắn đè ngửi cổ cũng không sợ hãi đến mức này.
Trĩ Ngư hít sâu một hơi, mặt mày đầy quyết tâm, chuẩn bị tinh thần nghe.
Quả nhiên, một tiếng gào chói tai từ đầu dây bên kia bùng nổ:
“Tiểu tổ tông! Cậu làm sao vậy hả? Tự dưng biến mất là sao?!”
Người đại diện của Trĩ Ngư thật sự tức đến dậm chân, giọng hét đủ lớn khiến cả hai người đều nghe thấy rõ ràng: “Cậu nhìn xem mấy giờ rồi! Không phải đã hứa hôm nay làm livestream cảm ơn mười vạn fan à? Mà giờ còn chưa thèm lên sóng! Các ca ca kim chủ của cậu sắp xới tung phòng phát sóng lên rồi đó!”