Trĩ Ngư không ngờ ở nơi vùng ven hoang vắng thế này, cách xa nội thành, lại có cả Alpha tồn tại.
Chỉ là người này ngửi hương nước hoa trong lòng cậu mà nhầm tưởng là pheromone thật, xem ra cũng chẳng phải Alpha cấp cao gì.
Trĩ Ngư suy nghĩ đến đây liền quên cả giãy giụa. Nam sinh gầy yếu đáng thương bị bọn lưu manh ép ngửi sau cổ, vì hoảng sợ mà đứng yên tại chỗ không dám động đậy.
Tên cầm đầu được đà lấn tới, vừa cười vừa đưa tay kéo áo choàng Trĩ Ngư:
“Ha? Một Omega mà cũng dám một mình lang thang ở chỗ thế này? Không lẽ là thiếu gia nội thành chạy ra ngoài tìm cảm giác kích thích sống thử à?”
Giọng nói đó rõ ràng đầy ác ý.
Bởi lẽ, những Alpha tầng đáy như hắn vẫn luôn căm ghét dân nội thành. Vừa vặn hôm nay chặn được một con dê béo nhìn qua là biết xuất thân không tồi, cảm thấy vận may tới rồi, nào ngờ trời còn cho thêm phần quà khuyến mãi.
Da dẻ như đậu hũ, trắng nõn mịn màng, còn che mặt không cho ai thấy — chẳng lẽ là quá đẹp?
Tên cầm đầu trong lòng ngứa ngáy, định gỡ bỏ cái áo choàng vướng víu kia, muốn xem thử Omega nhỏ này rốt cuộc trông như thế nào mà thơm như vậy.
Đám lưu manh đều dán mắt vào Trĩ Ngư, không ai để ý, không biết từ lúc nào, cái người bọn họ xem là dê béo lại đứng thẳng dậy, phủi sạch bụi bẩn trên người. Đôi mắt lạnh như băng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nam sinh đang bị vây quanh.
Sở Chiêu mặt mày tối sầm, siết chặt nắm tay, chuẩn bị xuất kích.
Mà Trĩ Ngư – người bị vây bắt, vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường.
Cậu còn đang dừng ở khúc tên đầu sỏ nghi ngờ thân phận cậu là thiếu gia nội thành, liền vội vàng phủ nhận:
“Tôi không phải… Ưm!”
Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, tiếp theo là âm thanh vải bị xé rách.
Trĩ Ngư giật mình, vội ôm chặt mấy lọ nước hoa quý giá trong ngực.
Cậu nhắm mắt theo bản năng, áo choàng bị kéo rách lỏng lẻo rơi khỏi vai, để lộ toàn bộ gương mặt thanh tú trước ánh nhìn của mọi người.
Xung quanh lập tức vang lên hàng loạt tiếng hít khí lạnh. Đám lưu manh đang cười đùa không đứng đắn, giống như bị ai đó đè đầu xuống, im bặt ngay tức thì.
“?”
Trĩ Ngư nghi hoặc mở mắt ra.
Hàng mi đen dày run lên, lộ ra một đôi mắt xanh thẳm trong suốt.
Đôi mắt ấy sạch sẽ và thuần khiết đến mức khiến người ta không dám chạm vào, tựa như viên bảo thạch có độ tinh khiết cực cao, được khảm giữa hàng mi dài mềm mại. Mỗi cái chớp mắt khẽ khàng của nam sinh đều như lưu giữ tia sáng hỗn hợp giữa đêm đen và ánh mặt trời nhàn nhạt, ánh sáng ấy xuyên qua từng sợi mi tựa như lông vũ quạ, rồi từ đầu đuôi hàng mi — từng giọt, từng giọt — lặng lẽ nhỏ xuống.
Từng giọt ấy, rơi thẳng vào lòng mọi người đang đứng xung quanh.
Tí tách.
Tên cầm đầu bọn lưu manh — kẻ đứng gần Trĩ Ngư nhất — hô hấp lập tức rối loạn, cả gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai!
Khốn kiếp!
Tay hắn run run, đầu óc trống rỗng nghĩ:
Hóa ra… Omega đều đẹp như vậy sao?
Mắt to, môi nhỏ, gương mặt mềm mại… Thơm đến nỗi làm người ta phát điên.
Tay hắn đang cầm mép áo choàng, dưới lòng bàn tay dường như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực truyền tới theo từng nhịp thở.
Đương nhiên, tên lưu manh không hề biết mùi hương thơm ngát kia phát ra từ một đống lọ nước hoa trong lòng Trĩ Ngư.
Hắn bị gương mặt Omega này làm cho choáng váng, trong lòng lại dâng lên cảm giác vừa sợ vừa kính nể – giống như nói chuyện với người đẹp là một kiểu xúc phạm.
Trĩ Ngư xác nhận lọ nước hoa còn nguyên, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc hoàn hồn, cậu mới nhận ra xung quanh đám lưu manh đều đang nhìn chằm chằm mình như lang sói đói khát.
Cậu theo bản năng lùi hai bước, lòng cảnh báo điên cuồng reo vang:
— Không phải thấy mình yếu đuối dễ bắt nạt, nên muốn kéo cả mình xuống chứ?
Gót giày chạm vào vách tường, phát ra âm thanh nhỏ.
Cậu không thể lùi nữa.
Đám người kia vẫn không buông tha, chăm chăm quan sát.
Trên người cậu, thứ giá trị nhất chính là lọ nước hoa tin tức tố. Trĩ Ngư lập tức dùng áo choàng bọc lại, che kín mấy lọ thủy tinh, lưng khom xuống, giống như một con thú nhỏ đang phòng vệ, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn quanh.
Hình ảnh nam sinh xinh đẹp co ro hung dữ như thế, khiến đám lưu manh mặt đỏ tai hồng.
Trời đã bắt đầu tối hẳn, trong không khí vẫn còn mùi ẩm ướt sau cơn mưa.
Trĩ Ngư căng thẳng ôm chặt mấy lọ nước hoa, cổ tay lộ ra dưới tay áo, trắng nõn như sứ, vì căng thẳng mà đổ mồ hôi lạnh, toát ra một mùi hương ngọt ngào lẩn khuất.
Cổ tay tinh xảo còn hằn dấu vết vừa bị túm lấy, hơi ửng đỏ dưới làn hơi nước.
“Ách…” Tên đầu sỏ nhìn thấy, cả người bỗng không được tự nhiên.
Hắn vô thức xoa xoa tay, như thể vẫn còn cảm giác mềm mại khi nãy.
Hắn bước tới gần hai bước, định mở miệng nói xin lỗi.
Nhưng Trĩ Ngư hiểu lầm hành động ấy, cau mày, lưng ép chặt vào tường, giọng nhỏ mềm như bông: “Tôi thật sự không phải Omega nội thành…”
Trĩ Ngư tăng âm lượng.
Ý là – bắt cậu cũng không có tiền đâu.
Vì thiết lập nhân vật “Streamer” nên dù là beta, thanh tuyến của Trĩ Ngư cũng có buff đặc biệt, lúc này vì hoảng hốt, không còn giữ được giọng nói ngụy trang, để lộ âm thanh run rẩy.
Nghe như chú chim nhỏ bị dọa sợ đang lí nhí kêu rên trong tay người khác.
Tên cầm đầu chỉ cảm thấy như được rót rượu mạnh, đầu váng mắt hoa.
Bản năng Alpha thúc đẩy hắn tiến tới, ôm lấy sinh vật nhỏ xinh này, an ủi hoặc dụ dỗ đối phương.
Hoặc... làm chuyện quá phận?
— Làm cậu khóc lên, giọng nói kia có thể sẽ càng đáng thương và run rẩy hơn không?
Con người khi đứng trước vẻ đẹp quá mức thường sẽ nảy sinh dục vọng hủy diệt.
Alpha vươn tay, đầu ngón tay sắp chạm vào Trĩ Ngư…
Một lực mạnh từ sau sườn đánh tới, trực tiếp đập hắn bay ra xa!
“Shh!” Tên cầm đầu tỉnh táo lại từ cơn mê, ngã bịch xuống đất. Cú đập khiến đầu hắn ong lên, mắt nổ đom đóm.
Nam nhân r*n rỉ một tiếng, còn chưa kịp cảm thấy đau thì đã cảm thấy nhục.
Trước mặt Omega xinh đẹp mà bị người ta đá đi dễ dàng như vậy sao mà không nhục!
Shh! Đồ đáng chết…
Hắn phẫn nộ bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu như dã thú bị chọc giận, nhìn chằm chằm Sở Chiêu.
Trong ánh sáng lờ mờ, Sở Chiêu lạnh lùng đứng cuối con hẻm, vừa xong ba quyền hai cước đã đánh gục mấy tên tay chân. Nắm đấm vương máu — không biết của hắn hay của kẻ khác.
Ánh mắt Sở Chiêu sâu thẳm u ám, ngón tay vẫn còn rỉ máu, không nói một lời, lạnh lẽo nhìn tên cầm đầu.
Hai Alpha chạm mắt liền lao vào nhau.
Âm thanh va chạm vang dội, nắm đấm mạnh đến ê răng. Trĩ Ngư hoàn toàn không hiểu sự việc sao lại đi đến mức này — nhưng cậu hiểu rõ một chuyện:
— Thanh niên này căn bản không cần cậu giúp.
Đối phương quá mạnh, đánh gục mấy tên chỉ là chuyện nhỏ. Ngay cả tên Alpha hung hăng nhất cũng bị hắn đè ra tẩn, chẳng chút thua thiệt.
Trĩ Ngư thấy thế thì hối hận vì lúc nãy dại dột nhảy ra giúp.
May mắn là mấy lọ nước hoa không hỏng, bản thân cũng không bị thương gì ngoài vài câu trêu ghẹo.
Cậu thở phào, lưng kề sát tường, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, lặng lẽ muốn rút lui.
Nhưng — số cậu có vẻ không may.
Vừa mới đi được vài bước, phía sau bỗng có tiếng xé gió vang lên!
Trĩ Ngư theo bản năng quay đầu lại, hai mắt mở to kinh ngạc — chỉ thấy một vật đen ngòm đang phóng thẳng về phía cậu!
Thì ra tên cầm đầu bị đánh đến phát cuồng, tiện tay vớ được một viên gạch ném về phía Sở Chiêu. Ai ngờ Sở Chiêu tránh được dễ dàng, nhưng viên gạch ấy lại… bay thẳng về phía Trĩ Ngư.
Phản ứng của Trĩ Ngư dĩ nhiên không thể nhanh bằng Alpha. Khi nhận ra thì viên gạch đã đến ngay trước mặt, cậu lập tức nín thở, hoảng loạn tránh sang bên — tuy né được viên gạch, nhưng lại bị vấp ngã bởi đống gạch vỡ dưới đất, cả người đổ sấp xuống!
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Trĩ Ngư ong ong, nhưng vẫn theo bản năng ôm chặt lấy mấy lọ nước hoa, đổi hướng người giữa không trung, để dùng ngực bảo vệ bảo bối trong lòng.
Tư thế này khiến lưng cậu không hề phòng bị, hướng thẳng về phía nền đất, mà vai trái lại đập ngay vào một tảng đá sắc cạnh. Nếu thực sự va trúng, chắc chắn bị thương nghiêm trọng.
Nhưng Trĩ Ngư hoàn toàn không hay biết, chỉ nhắm chặt mắt, chuẩn bị hứng chịu đau đớn.
Ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc —
Một bàn tay to lớn bất ngờ chộp lấy cánh tay mảnh khảnh của cậu, kéo mạnh về phía trước ngực!
Trĩ Ngư kêu khẽ “A!”, cả người bổ nhào vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp, giống như đập vào bức tường rắn chắc.
Vì bất ngờ bị kéo, mấy lọ nước hoa cậu ôm chặt cũng rơi ra khỏi tay!
Trĩ Ngư mở to mắt hoảng hốt nhìn.
Những lọ nước hoa thủy tinh được bọc kỹ bởi áo choàng, giờ đây bay lơ lửng trong không trung theo một đường parabol hoàn hảo, ánh lên ánh sáng long lanh… rồi rơi xuống đất trước mắt cậu.
“Bang —!”
Vỡ vụn.
Tròng mắt Trĩ Ngư co rút, biểu cảm trống rỗng như chính cậu là cái chai bị đập bể.
Sở Chiêu vừa kịp kéo người lại, hoàn toàn dựa vào phản xạ của thân thể mạnh mẽ. Hắn còn chưa kịp kiểm tra xem Trĩ Ngư có bị thương hay không, đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào nồng nặc lan tỏa trong không khí —
Là mùi pheromone mô phỏng từ nước hoa.
Nồng đến mức dù biết là giả, nhưng với một Alpha đỉnh cấp như Sở Chiêu cũng bị ảnh hưởng, hô hấp bất giác trở nên dồn dập.
Chỉ là… Trĩ Ngư lại là Beta. Cậu hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí đang trở nên mờ ám và nguy hiểm. Cậu chỉ biết nhìn những mảnh vụn thủy tinh vỡ dưới đất mà đau lòng đến cực điểm.
— Quý như thế cơ mà!
Cậu dù có nhịn ăn cả tháng cũng chẳng đủ tiền mua lại. Nhiệm vụ lần này… coi như hỏng bét!
Tiểu quỷ nghèo tim đau như bị rút máu.
Trĩ Ngư càng nghĩ càng buồn, hàng mi dài bắt đầu run lên.
Cậu theo bản năng muốn đẩy Alpha đang giữ mình ra, định nhào đến nhặt những mảnh vỡ còn sót lại, xem có cứu vãn được gì không.
Sở Chiêu vẫn còn đang bị mùi hương quấy nhiễu, đầu óc choáng váng chưa kịp hiểu gì, đã bị Trĩ Ngư đẩy ra.
Vừa ngẩng đầu, hắn liền thấy nam sinh xinh đẹp mình vừa cứu đang lom khom dưới đất tìm nhặt mảnh thủy tinh, đầu ngón tay trắng trẻo mong manh — chỉ cần chạm nhẹ vào pha lê là có thể đổ máu.
Mí mắt Sở Chiêu giật mạnh. Hắn không rõ là do bị pheromone ảnh hưởng hay nguyên nhân gì khác, chỉ biết là gương mặt càng thêm u ám.
Hắn vươn tay, một lần nữa túm lấy Trĩ Ngư đang ngồi chồm hổm dưới đất.
Thân thể nhỏ nhắn của Trĩ Ngư nào chịu nổi sức kéo mạnh như thế — loạng choạng như tờ giấy mỏng, lảo đảo không đứng vững, đầu gối suýt thì dán lên quần của thanh niên, mới gắng gượng giữ được thăng bằng.
Ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng thấy rõ người vừa kéo mình là ai.
Sở Chiêu đang nhìn chằm chằm cậu.
Ánh mắt sâu thẳm của Alpha như bùng cháy. Hắn vừa trải qua một trận đánh, thân thể vẫn còn dư âm bạo lực, cộng thêm bị hương pheromone giả kích thích, hầu kết lăn lên xuống, toàn thân nóng hừng hực.
Nếu là bình thường, Trĩ Ngư có lẽ đã cảm nhận được nguy cơ từ giác quan thứ sáu, nhưng giờ phút này, toàn bộ tâm trí cậu đều đắm chìm trong… phẫn nộ.
— Trĩ Ngư rất ít khi giận đến thế.
Tên này thật quá đáng! Rõ ràng có thể đánh đám lưu manh dễ dàng, vậy mà còn phải làm ra bộ dạng đáng thương như sắp bị ăn thịt, khiến người khác đầu óc nóng lên lao ra giúp đỡ!
Lại còn túm cậu một cái — hại mấy lọ nước hoa vỡ tan tành!
Sự giận dữ bốc lên như quả bóng bị thổi căng. Chỉ cần chạm nhẹ là có thể “bụp” một cái bay tán loạn. Những gì cậu đang nghĩ đến lúc này, đã hoàn toàn không còn chút lý lẽ nào nữa.
Trĩ Ngư tức đến đỏ mặt, đôi mắt xanh như nước ánh lên lửa giận, môi mím chặt, hơi thở dồn dập, vẻ mặt vừa tủi thân vừa hung dữ.
“Đồ xấu xa!” Trĩ Ngư nín nhịn mãi rốt cuộc cũng nhịn không nổi, mím môi giơ tay đấm vào người Sở Chiêu:
“Thứ đó rất đắt đó!”
Vừa mới bị mấy tên lưu manh vây quanh chọc ghẹo mà Trĩ Ngư còn chưa mất bình tĩnh như lúc này. Giờ thì đuôi mắt đỏ hoe, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Sở Chiêu — người đang ở trong trạng thái không ổn định — nhìn Trĩ Ngư lúc này, cả người cứng đờ, hô hấp dồn dập.
Beta thân hình nhỏ nhắn, khớp xương tinh tế, cú đấm mềm nhũn chẳng có lực gì, nện lên người Alpha như xoa bóp, ngược lại giống như một loại khen thưởng vậy.
Càng trớ trêu là, chính hắn vừa mới một mình tẩn cả đám người, còn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái phấn khích, lại bị Trĩ Ngư mềm mại “tấn công” như thế… đầu óc càng rối loạn. Mà càng bất ngờ hơn nữa — bị Trĩ Ngư đẩy nhẹ một cái, hắn lại… ngã xuống đất!
Trĩ Ngư cũng theo đà ngã theo.
“A ——!”
Nam sinh kinh hô, may mà phía dưới có thân hình Alpha làm nệm thịt, không đến nỗi ngã đau.
Khi tỉnh táo lại, Trĩ Ngư còn nghĩ: mình thật lợi hại, có thể đánh gục một Alpha!
Tự cảm thấy mình quá lợi hại, Trĩ Ngư quyết định thừa thắng xông lên. Nhân lúc đối phương bị cậu đánh cho ngã rồi còn chưa kịp đứng dậy, liền bổ thêm hai cú nữa, coi như trút hết nỗi tức giận vì mấy lọ nước hoa bị cậu làm vỡ tan tành.
Cậu chống tay bật dậy, hai chân ngồi vắt ngang trên bụng Sở Chiêu. Beta bắp đùi mềm mại lại trắng trẻo, bị cơ bụng rắn chắc của Alpha chèn ép đến đau nhức.
Trĩ Ngư bất mãn cọ cọ, chỉnh lại tư thế ngồi, rồi giơ tay túm lấy cổ áo Sở Chiêu.
Cậu từng thấy người ta đánh nhau đều là kéo áo đối phương trước.
Sở Chiêu bị động tác ấy làm cho nghẹt thở, hầu kết run lên, ánh mắt càng thêm đen sẫm nguy hiểm.
Gương mặt lạnh lùng, đầy tính áp chế của thiếu niên kia giống như một con chó săn lớn bị chủ nhân ghìm chặt dây xích, hung hăng nhìn chằm chằm vào Trĩ Ngư xinh đẹp đang tức đến đỏ cả mặt. Ngực hắn đột nhiên phập phồng dữ dội, như thể đang cố sức đè nén cảm xúc mãnh liệt nào đó.
— Nhìn gì hả? Trừng gì chứ?
Dọa cậu hả?
Trĩ Ngư nhíu mày, cũng trừng lại không kém phần “hung dữ”. Cậu tiếp tục lôi cổ áo, giơ chân đá một phát vào hông Sở Chiêu.
“… Ưm!”
Sở Chiêu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nhíu mày r*n rỉ, âm thanh khàn đặc như bị cảm nặng.
Mùi hương ngọt ngào vẫn vây quanh hắn, nhưng lúc này, điểm phát ra mùi thơm… hình như không phải mấy cái lọ nước hoa vỡ kia nữa… Mà là — cái người đang ngồi trên người hắn, không hề nhận thức được nguy hiểm, vừa mềm vừa thơm, vừa xinh lại vừa giận.
Thái dương của Sở Chiêu khẽ giật giật, hắn cảm giác rất rõ ràng — mình đã sắp mất kiểm soát. Hắn vươn tay định nắm lấy eo nhỏ của đối phương, muốn kéo cậu ra khỏi người mình.
Thế nhưng hành động ấy lại bị Trĩ Ngư hiểu nhầm thành phản công.
Đang lúc nổi nóng, Trĩ Ngư làm gì chịu lép vế?
Cậu liền không chút do dự, nhìn thấy bàn tay kia vừa vươn tới, lập tức cúi đầu, “a ô” một tiếng — há miệng cắn luôn!