“Vạn tuế gia vừa mới thay y phục, hiện đang xem tấu chương. Chút nữa đến Đông Noãn các, cô cô cứ theo sau nô tài mà vào, chưa cần mở miệng thỉnh an. Nếu vạn tuế gia có hỏi, ngài hẵng trả lời cũng không muộn…” Lưu Hỉ nghiêng người, khẽ giọng dặn dò liên tục.
Vốn dĩ Thượng Doanh Doanh còn thản nhiên điềm tĩnh, nhưng bị mọi người thay phiên quan tâm dặn dò, lúc này vừa thấy rèm trúc xanh bên ngoài Đông Noãn các, nàng thật sự như bị niệm đến lo sợ trong lòng.
Chưa thấy Lai Thọ trước cửa, Thượng Doanh Doanh thuận miệng hỏi: “Hôm nay Đại tổng quản không có mặt ư?”
“Sư phụ mang đồ đến cho chủ tử nương nương rồi,” Lưu Hỉ hạ giọng đáp, “Cô cô yên tâm, nô tài sẽ chăm lo chu đáo cho người.”
Thấy sau rèm thứ hai có ánh sáng lung linh phản chiếu, Lưu Hỉ đúng lúc ngưng lời, dẫn Thượng Doanh Doanh bước vào Đông Noãn các.
Trong các, trên tấm chắn lửa của lò xông Bác Sơn bằng vàng ròng, đang đốt mấy nhánh tùng bách. Vài làn khói thanh nhẹ uốn lượn bay lên, xé tan oi nóng tích tụ, lại quấn lấy sương trắng thoát ra, cùng núi băng đang tan chậm rãi toả ra khí lạnh.
Không cần lo lớp phấn trang điểm sẽ bị nóng chảy, Thượng Doanh Doanh khẽ điều chỉnh hơi thở, đầu mũi chân khẽ điểm lên nền đá, nhẹ nhàng như mèo đi trên tuyết.
Ngẩng mặt nhìn quân vương là đại bất kính, Thượng Doanh Doanh hiểu rõ quy củ, luôn giữ hàng mi rũ xuống.
Khi đã tới gần, nàng mới thấy trong khoé mắt có bóng người — y vận long bào lụa thêu hoa văn nền tím, đoan chính ngồi sau ngự án, tay cầm bút chấm mực.
Chốc lát sau, chén sứ men xanh đã được dâng tới bên cạnh tay hoàng đế, chẳng nghe một tiếng động. Chỉ thấy nửa vạt tay áo màu lục sẫm vô thanh vô tức tiến vào tầm mắt hắn, rồi lại lặng lẽ rút về.
Yến Tự Lễ bị phân tâm, cổ tay bỗng khựng lại cách mặt giấy ba tấc.
Ngón cái vô thức vuốt nhẹ chiếc nhẫn ngọc, Yến Tự Lễ không hề ngẩng mắt nhìn, chỉ tự tay bưng chén trà lên, đưa tới chóp mũi.
Hương trà Kính Đình Lục Tuyết quyện cùng mùi thanh của tùng bách lan toả, Yến Tự Lễ nếm thử thấy khá vừa miệng, chỉ nhàn nhạt nói:
“Lúc nấu nước, chờ thêm ba hơi.”
“Dạ, nô tỳ đã ghi nhớ.”
Thấy trà có thể đưa tới miệng chủ tử, trong lòng Thượng Doanh Doanh khẽ thở phào. Lúc khom mình đáp lời, thanh âm của nàng thanh nhuận, mềm mại, rất dễ lọt tai.
Lúc nấu nước pha trà dùng đỉnh và vạc, chia làm ba độ: nhất phôi, nhị phôi, tam phôi. Nước càng nhẹ, vị trà càng ngọt.
Kính Đình Lục Tuyết có mầm lá mềm mại, lúc pha Thượng Doanh Doanh quen dùng nước ở độ nhất phôi. Thế mà vạn tuế gia lại bảo nàng chờ đến lúc nước vừa qua nhất phôi, gần tới nhị phôi, hẳn là ngài ưa vị trà đậm hơn chăng?
Thượng Doanh Doanh âm thầm suy đoán sở thích của hoàng đế, nào hay người kia đã liếc nhìn nàng.
Thấy làn da xỉn màu, vàng vọt của nữ tử, Yến Tự Lễ cau mày ngoảnh đi, cơn tức trong lòng lại nổi lên.
Tựa lưng vào long y Yến Tự Lễ bất chợt gõ ngón tay lên án, ra lệnh:
“Tiến lại gần.”
“Cốc cốc” hai tiếng trầm đục, tựa như mưa đêm gõ quan tài, không hiểu sao lại mang theo khí thế uy hiếp.
Trong lòng không chắc chắn, Thượng Doanh Doanh lén liếc về phía Lưu Hỉ. Lưu Hỉ đứng cách ba bước, vừa thấy liền mím môi ra hiệu — vạn tuế gia gọi là gọi người đó, mau qua đi!
Đâu có đạo lý để chủ tử phải ngẩng đầu gọi người, Thượng Doanh Doanh vội vàng đi tới bên cạnh hoàng đế, thu váy quỳ xuống. Vừa trông rõ đôi mắt rồng tròn xoe rực sáng trên long bào, liền có vật lạnh ngắt chạm vào dưới cằm.
Yến Tự Lễ khẽ nâng cổ tay, dùng cán bút ngọc xanh khẩy nhẹ cằm nàng lên, không cho phân trần mà lôi nàng lại gần cửa sổ, đưa vào ánh sáng rồi nheo mắt ngắm nhìn kỹ một hồi.
Hương trầm trầm thuỷ trên người ý kiến 😂😂😂😂 phả thẳng vào mặt, có lẽ còn pha lẫn băng phiến, bạch đàn, nhưng Thượng Doanh Doanh đã không còn đủ tỉnh táo để phân biệt. Nàng chỉ biết mình suýt nữa xúc phạm thiên nhan, vội vàng nín thở tránh né, tim đập như thỏ nhảy.
Phát hiện Ngọc Phù né tránh, sắc mặt Yến Tự Lễ lạnh hẳn, liền trầm giọng quát:
“Lưu Hỉ, mang nước tới.”
Khi thu bút lại, ngòi bút thấm đầy chu sa vô tình quệt qua cổ họng Thượng Doanh Doanh, như để lại một vết máu chưa đông.
Loại mực dùng để viết ngự thư hôm nay vừa mới đổi từ chàm sang chu sa. Không ai ngờ được, chỉ dụ đầu tiên của tân đế còn chưa nhuộm sắc đỏ, thì chu sa đã rơi trước lên cổ một cung nữ.
Mà cơn giận ngấm ngầm của hoàng đế, lại như luồng khí lạnh thấm ra từng đợt, khiến người ta không thở nổi. Một dự cảm bất thường tức thì bao trùm khắp người Thượng Doanh Doanh.
Thấy Yến Tự Lễ vừa nhấc tay, Lưu Hỉ lập tức dùng mũi chân đẩy ghế đẩu tới, đặt chậu nước bằng vàng lên. Mặt nước lay động ánh sáng lấp lánh, rồi lại dần trở nên phẳng lặng.
Thoáng nhìn gương mặt mình phản chiếu trong nước, Thượng Doanh Doanh âm thầm bấu chặt lòng bàn tay, tự nhủ không có sơ hở gì, không được tự rối loạn. Nhưng sau gáy đã đổ mồ hôi lạnh, ướt cả cổ áo cứng đơ.
“Ngươi, rửa mặt.”
Yến Tự Lễ ra lệnh lạnh như băng, dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong lòng Thượng Doanh Doanh.
Tới nước này, quả thực kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay.
“Dạ…”
Thượng Doanh Doanh nhắm mắt lại, khi vốc nước lên, hai tay không kiềm được mà run rẩy, như vớ lấy cọng rơm cứu mạng.
Nước rơi lộp bộp trở lại chậu, lớp phấn vàng cũng dần bị rửa sạch, cuối cùng lộ ra làn da trắng mịn như ngọc thô chưa mài.
Ánh mắt hoàng đế nặng như thực chất, giữa tiếng tí tách rơi của đồng hồ nước bảy báu, không ngừng kéo dài.
Lưng Thượng Doanh Doanh căng lại như chông, không kìm được mà khom lưng thấp xuống, tự dối mình mà úp mặt.
“Tuỳ tiện.” Yến Tự Lễ bỗng lạnh lùng khinh miệt.
Hiểu rõ không thể chọc giận hoàng đế, Thượng Doanh Doanh gắng gượng quỳ thẳng, rụt rè nhận tội:
“Chủ tử gia dạy bảo rất đúng. Nô tỳ lỏng lẻo quy củ, sẽ xuống lĩnh phạt với Kim Tổng quản, mong người bớt giận.”
Chỉ đứng bên cạnh nghe thôi mà lòng dạ của Lưu Hỉ cũng toát mồ hôi, lại không nén nổi tò mò có chuyện gì, bèn len lén nhìn về phía Ngọc Phù.
Vừa thấy rõ mặt nàng, đầu óc Lưu Hỉ như ong ong, bị đánh một quyền, rãnh nhân trung nóng rực như có máu chảy qua.
Chẳng trách vạn tuế gia bắt cô cô rửa mặt, rửa xong quả là lớn chuyện! Khuôn mặt ấy không nói nhiều, chỉ bốn chữ: Trời ghét người đố kỵ.
Có điều phong tình rực rỡ như vậy, lại chẳng hợp với tính tình ôn hoà kia. Người ta nói tâm sinh tướng, nhưng ai biết đâu mới là bản tính thật sự của nàng?
Lúc này rõ ràng đang là tiết Tam Phục nắng nóng, nhưng móng tay của Thượng Doanh Doanh đã tím bầm, hiển nhiên là huyết mạch trong người nàng đã gần như lạnh buốt.
Yến Tự Lễ cụp mắt nhìn, cuối cùng cũng mở miệng sai Lưu Hỉ mang nước lui xuống, chỉ để lại Thượng Doanh Doanh một mình trong phòng.
Tùy tay ném bút lông sói vào bát rửa bút men lam, Yến Tự Lễ lạnh giọng hỏi:
“Ngươi coi lời của trẫm như gió thoảng bên tai?”
Thượng Doanh Doanh nào dám như vậy, đang định mở miệng biện bạch thì lại không biết nên luận cái tội này từ đâu.
Thấy nàng sững người, Yến Tự Lễ nhắc nhở:
“Kim Bảo không nói với ngươi?”
Có lẽ là bản năng cầu sinh thôi thúc, suy nghĩ của Thượng Doanh Doanh xoay chuyển rất nhanh, chợt hiểu ra, lập tức cúi đầu đáp:
“Chủ tử gia minh giám, Kim Tổng quản chỉ nói đến y phục cùng tóc tai, không hề đề cập việc khác…”
Yến Tự Lễ nghe vậy, tức đến cười lạnh: “Ngươi còn dám cãi lời?”
Cung nữ này chẳng lẽ là cóc? Không chọc thì không nhảy, chọc một cái liền bật lên. Hắn không nói cấm đánh phấn, nàng liền giả ngốc làm như không biết?
“Nô tỳ không dám.”
Thấy Thượng Doanh Doanh định dập đầu nhận tội, Yến Tự Lễ lập tức quát ngăn:
“Đủ rồi.”
“Lời lẽ xảo ngôn, ra vẻ đáng thương. Một tội trái ý còn chưa đủ cho ngươi chịu, lại muốn trẫm định thêm tội khi quân hay sao?” Yến Tự Lễ không chút nương tay mà giáo huấn.
Từng chứng kiến Ngọc Phù vi phạm giới nghiêm để cứu chủ, Yến Tự Lễ hiểu rõ trong lòng, nàng tuyệt không phải hạng người mềm yếu, phạt nặng mấy câu cũng không sao.
“Chủ tử gia thứ tội, nô tỳ tuyệt không có ý khi quân!”
Tội danh này mà rơi xuống, nàng chỉ có con đường chết. Thượng Doanh Doanh nghiến răng, liều mạng giải thích:
“Nô tỳ chỉ là hiểu đạo lý hoài bích kỳ tội*, sợ rằng dung mạo này sẽ chiêu mộ thị phi, làm mất mặt chủ tử gia về sau…”
*Hoài bích kỳ tội: Xuất phát từ "thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội" (匹夫无罪,怀璧其罪), có nghĩa là "Kẻ thường dân không có tội, chỉ vì mang ngọc bích mà thành tội", thành ngữ này gắn với câu chuyện Biện Hòa 3 lần dâng ngọc cho vua, sau đó bị vu oan, cho rằng là dâng đá bình thường và phải chịu hình phạt. Sau khi được giải oan, viên đá có tên Hòa thị bích (Ngọc nhà họ Hòa). Ý nói rằng người bình thường không có tội, nhưng nếu có thứ gì đó quý giá, như tài năng, địa vị, hoặc của cải, thì dễ bị người khác ganh ghét, hãm hại.
“Hoài bích kỳ tội?”
Yến Tự Lễ bắt lấy lời, lặp lại với vẻ đùa cợt, chiếc nhẫn ngọc xoay quanh tay phát ra ánh sáng u lam:
“Ngươi là đang tự ví mình với Hòa thị bích, coi trẫm là Tần Chiêu Vương?”
Suy nghĩ bị ngắt ngang không thương tiếc, Thượng Doanh Doanh lập tức cứng họng, đành nghĩ cách khác để ứng phó.
Mà Yến Tự Lễ vừa nói ra câu đó, trong lòng liền hơi hối hận. Dù Ngọc Phù có thông minh hơn người khác, rốt cuộc cũng chỉ là cung nữ, chắc gì đã hiểu điển cố châu về Hợp Phố*.
*Châu về Hợp Phố: Ngày xưa, ở Hợp Phố có nhiều ngọc trai quý. Khi một viên quan tham nhũng được cử đến cai trị, thì ngọc trai bỗng nhiên biến mất. Về sau, một vị quan thanh liêm đến nhậm chức, ngọc trai lại trở về. Từ đó có câu "châu về Hợp Phố", để chỉ việc của quý quay trở lại nơi xứng đáng, hoặc người tốt/tài năng trở về chốn cũ.
Ai ngờ giây sau, Thượng Doanh Doanh lại mở miệng tiếp lời: “Chủ tử gia anh minh thánh triết, há có thể đoạt vật người khác ưa thích?”
Thượng Doanh Doanh cúi rạp thấp hơn nữa, Yến Tự Lễ chỉ có thể thấy búi tóc đen bóng của nàng, trên đó cài hai đóa hoa nhung mà cung nữ nào cũng có.
“Hơn nữa nô tỳ có bản tính quê kệch, chẳng đáng làm ngọc quý. Chỉ cầu được làm một hòn đá cứng, kê dưới long túc của chủ tử gia, để người bước đi vững vàng là đủ.”
Lời này nghe xuôi tai hơn nhiều. Yến Tự Lễ khẽ động đôi mày, miệng vẫn cay nghiệt:
“Đá thì không đi bôi bùn lên mặt.”
“Kẻ nô tài giấu đầu hở đuôi như ngươi, Càn Minh cung cũng không dung nổi.”
Thấy Ngọc Phù còn chưa bị dọa đến sợ vỡ mật, Yến Tự Lễ dứt khoát tiếp tục áp chế, muốn thử xem giới hạn của nàng đến đâu.
Ba chữ “không dung nổi” vừa thốt ra, tựa như đao phủ đã kề lên cổ.
Thế nhưng Thượng Doanh Doanh không muốn chết. Dây thần kinh trong lòng nàng gần như căng đứt, cổ họng nghẹn ứ mà vẫn nói:
“Nô tỳ ngu độn, trước kia chỉ cho rằng trung với quân nằm ở tâm, không ở ngoại hình…”
Sợ Yến Tự Lễ mắng nàng ngụy biện, Thượng Doanh Doanh chỉ phân bua một câu, lập tức xoay chuyển, thành khẩn nhận tội:
“Nhưng hôm nay may được chủ tử gia dạy bảo, nô tỳ đã vô cùng hối hận, từ nay không dám vọng tưởng vượt bổn phận. Khẩn cầu chủ tử gia khai ân, giữ lại mạng hèn của nô tỳ, cho phép lấy công chuộc tội.”
Nếu Yến Tự Lễ muốn tiếp tục ép hỏi, dĩ nhiên vẫn làm được, chỉ là…
Theo ánh chiều dần buông xuống, trong đôi mắt hồ ly của Ngọc Phù cũng âm thầm hiện lên vài giọt lệ đáng thương, như tầng mây ẩm quanh năm chẳng tan ở núi Thanh Khâu.
Đầu ngón tay gõ nhẹ lên đầu rồng bằng vàng ròng, Yến Tự Lễ mãi vẫn chưa lên tiếng, chỉ vô thức nhìn nàng thêm mấy lần. Riêng về dung mạo, nàng quả là mỹ ngọc minh châu.
Cuối cùng không còn tâm trí trêu chọc Ngọc Phù nữa, Yến Tự Lễ như đã mỏi mệt, cụp mắt phẩy tay tha cho:
“Không cần hầu hạ nữa, lui xuống đi.”
Nhưng Thượng Doanh Doanh lại bị dọa quá nặng, trong chốc lát chưa hoàn hồn, cứ tưởng hoàng đế muốn xử tử nàng.
Cung nữ không cần hầu hạ chủ tử nữa, chẳng phải là đã chết rồi sao?
Yến Tự Lễ đợi một hồi, chẳng nghe thấy Ngọc Phù tạ ân, liền nghiêng mắt nhìn sang.
Thấy hồn vía của Ngọc Phù như sắp bay mất, Yến Tự Lễ chau mày, nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cũng hiểu nàng đã nghĩ lệch đi đâu.
Thật muốn nhân cơ hội mà giết nhầm nàng luôn. Yến Tự Lễ âm thầm giận dữ, song cuối cùng vẫn đen mặt, nghiến từng chữ:
“Trẫm bảo ngươi, cút xuống suy xét lỗi lầm.”
“Vừa vào điện đã bị phạt, ngươi định để cô cô như ngươi mất hết mặt mũi hay sao?” Yến Tự Lễ bực bội hỏi.
Tuy khẩu khí vẫn lạnh lùng, nhưng ý tứ trong lời, rõ ràng là tạm thời cho qua.
Thượng Doanh Doanh nghe ra được, vội vàng hồ đồ dập đầu tạ ân, trong lòng lại có suy nghĩ không hợp cảnh: Hoàng thượng còn có tâm tư săn sóc như thế sao? Sau cảnh vừa rồi, nàng nào dám tin…
Vừa lui về phía cửa, quả nhiên nghe trước mặt truyền tới một câu:
“Ngày mai giờ Dần ba khắc, trẫm muốn thấy trà khí ngưng đọng không tan.”
Khó khăn giữ lại được cái mạng, Thượng Doanh Doanh không dám trì hoãn chút nào, lập tức đáp lời:
“Dạ, nô tỳ tuân chỉ.”
—
Trước cửa Noãn các, thấy Ngọc Phù có thể ra ngoài đầy đủ tay chân, Lưu Hỉ phục sát đất, không khỏi giơ ngón cái:
“Ngọc Phù cô cô, người thật sự là như này hả!”
Lời còn chưa dứt, trong Noãn các chợt truyền ra một tiếng: “Cút vào đây.”
Lưu Hỉ rùng mình một cái, khom người với Ngọc Phù, vội vàng lăn vào trong hầu hạ vạn tuế gia.
Nghe tiếng oanh yến ríu rít trước bậc thềm, cuối cùng Thượng Doanh Doanh cũng cảm nhận được một tia sống sót sau tai kiếp. Nhưng cũng chợt phát hiện, thì ra nhịp tim của bản thân đã lớn đến giật mình, thình thịch rung đến cả nút hoa ngọc lan trước ngực cũng run theo.