Một câu bất ngờ của Xảo Lăng lại khiến Thượng Doanh Doanh á khẩu không trả lời được.

Lúc sinh thời, Phan tài nhân không con không sủng, thường ngày đến cả các vị nương nương chủ vị còn chẳng kết giao nổi, huống chi là có liên hệ gì với Đông Cung.

Thượng Doanh Doanh chỉ biết mẫu thân của Thánh thượng mất sớm, may mà có Quý phi, nghĩa mẫu nâng đỡ, hắn mới giành được vị trí Thái tử. Đã là đế vương lăn lộn từ giữa đám hoàng tử mà lên, tất tính tình ắt chẳng hiền hòa gì cho cam.

Chủ tử mà nghiêm khắc, người dưới đều phải treo đầu mà làm việc, chung quy chẳng dễ sống. Thượng Doanh Doanh có phần lo lắng, vừa mới nhíu mày thì đã nghe Xảo Lăng lẩm bẩm bên cạnh:

“…Không biết chủ tử có tuấn tú không? Thân hình có cao lớn không nhỉ?”

Tiểu nha đầu dù sao cũng còn tinh nghịch, chưa học được cách nói năng kín kẽ, luôn miệng thổ lộ tâm tư với người khác. Thượng Doanh Doanh bất đắc dĩ mím môi cười, giơ tay khẽ gõ lên trán Xảo Lăng, nửa trách mắng:

“Thân làm nô tài chỉ cần chuyên tâm hầu hạ chủ tử, nghĩ mấy chuyện linh tinh ấy làm gì?”

Xảo Lăng cười trừ, vội mím chặt miệng, không dám lên tiếng nữa.

Hai người chưa đi được mấy bước, chợt thấy bên cạnh đình đồng chóp nhọn bốn góc phía trước có một thái giám quen mặt đang đứng che tay làm bóng nhìn về phía này.

Tiểu An Tử vừa thấy rõ người đến, trong lòng mừng rỡ, lập tức bước nhanh đến nghênh đón:

“Ôi chao, tỷ tỷ tốt của ta! Rốt cuộc nô tài cũng đợi được người rồi!”

Thấy Tiểu An Tử ra đón, Thượng Doanh Doanh bèn khẽ gật đầu ra hiệu cho Xảo Lăng không cần tiễn nữa, mau trở về tránh nắng.

Vì đợi nàng đã lâu mà chẳng thấy đến, Tiểu An Tử lo đến vã cả mồ hôi. Nay vừa trông thấy người, không khỏi lải nhải:

“Lệnh đường đã đợi ở Lợi Trinh môn rồi, tỷ tỷ mau theo nô tài qua đó. Nếu lỡ dịp hôm nay, lần sau muốn gặp lại cũng chưa biết là đến khi nào đâu…”

Tuy trong lòng Thượng Doanh Doanh có nhiều điều muốn nói, nhưng nàng không ngắt lời, chỉ lặng lẽ bước đi trong bóng râm.

“Là ta ra trễ, để ngươi phải vất vả rồi.”

Nghe Tiểu An Tử lải nhải hồi lâu, Thượng Doanh Doanh mới mỉm cười, khẽ đáp lại.

Tiểu An Tử có chút áy náy vì mình nói nhiều, vội xua tay nói không dám, rồi đón lấy tay nải gấm đỏ trong tay nàng, nghiêng người gác lên vai.

Do cùng nhận một vị lão thái giám làm nghĩa phụ, Thượng Doanh Doanh và Tiểu An Tử vẫn thường qua lại, lúc này cũng chẳng khách sáo, để hắn nhận lấy đồ.

Đế giày đen của Tiểu An Tử nghiến lên vỏ ve khô nằm giữa khe gạch xanh, kêu “rắc rắc” khiến tai người đau nhức. Trong lòng Thượng Doanh Doanh vẫn rối như tơ vò, bèn chủ động hỏi:

“Lâu rồi ta chưa đến thỉnh an nghĩa phụ, gần đây người có khỏe không?”

Nàng có thể ở trong cung làm việc bảy năm mà vẫn được gặp thân nhân, đều là nhờ Khương nghĩa phụ âm thầm làm cầu nối.

“Tỷ tỷ cứ yên tâm, nghĩa phụ là người được sủng ái nhất bên cạnh Quý Thái phi. Nay vạn tuế gia đã yên vị trên ngai vàng, lại càng trọng đãi nghĩa mẫu là Quý phi. Hai cha con nô tài cùng hầu hạ Quý Thái phi, há có thể không tốt?”

Tiểu An Tử cúi người đáp, cười đến mức không thấy mắt, rõ ràng sống rất thoải mái.

Hai vị Hoàng hậu của tiên đế đều yểu mệnh, từ khi Hoàng hậu kế vị bệnh mất cách đây hơn mười năm, ngôi trung cung vẫn bỏ trống. Quý Thái phi Ô thị, vốn là Quý phi nắm giữ hậu cung năm xưa, cũng là nghĩa mẫu của Thánh thượng hiện tại.

Thấy Tiểu An Tử thích nói mấy chuyện này, Thượng Doanh Doanh cũng thuận miệng hỏi: “Nhưng ta nghe nói Quý Thái phi không định chuyển đến Từ Khánh cung?”

Từ Khánh cung là nơi ở của Thái hậu triều này, việc Quý Thái phi chuyển cung hay không không chỉ là chuyện chỗ ở, mà còn liên quan đến danh phận đích thứ, thậm chí là việc phụ hưởng thái miếu.

“Phải đó.”

Biết Thượng Doanh Doanh kín miệng, Tiểu An Tử liền yên tâm mở lòng kể chuyện bên trong cho nàng nghe:

“Ô chủ tử khiêm nhường, tự cho rằng mình không phải chính thê của tiên đế, cũng chẳng phải sinh mẫu của Thánh thượng, thật không tiện nhận tôn hiệu Thái hậu. Hơn nữa tuổi của Thái hoàng thái hậu đã cao, nếu chuyển ra chuyển vào từ Từ Khánh cung thì e sẽ quá vất vả. Quý Thái phi vốn có lòng hiếu thảo, lo lắng cho việc an dưỡng của lão tổ tông, nên không chịu dọn qua Từ Khánh cung, chỉ ở cùng mấy vị Thái phi tại Thọ An cung.”

Thượng Doanh Doanh khẽ gật đầu, trong lòng lại rõ ràng, mấy lời khách sáo này chỉ để nói cho hay mà thôi.

Chữ “Thái hậu” và “Thái phi” chỉ khác nhau một nét, nhưng đằng sau lại là cả một trời tính toán. Tuy nhiên, những chuyện ấy là việc chủ tử phải cân nhắc, chẳng liên quan gì đến người dưới.

Tiểu An Tử đảo mắt một cái, bỗng hạ giọng thần thần bí bí: “Nhưng nô tài nghe nghĩa phụ nói bóng nói gió, vạn tuế gia rất nhớ ân dưỡng của Quý Thái phi, sau này e là sẽ phong tôn hiệu Hoàng Quý Thái phi đấy.”

Thượng Doanh Doanh không bình luận gì, chỉ cúi mắt mỉm cười: “Quý Thái phi là một chủ tử tốt, kẻ dưới không lo thiếu thưởng vào dịp lễ tết. Ngươi lại có nghĩa phụ nhắc nhở bên cạnh, quả thật là người có phúc.”

“Nghe tỷ tỷ nói vậy…” Tiểu An Tử cười hề hề hai tiếng, lại không nhịn được mà khuyên nhủ, “Tỷ chỉ cần hé miệng với nghĩa phụ, người liếc mắt một cái là có thể đưa tỷ đến đó. Nếu không phải tỷ không chịu, thì phúc khí ấy lẽ ra đã sớm được hưởng rồi.”

“Tiểu An công công, ngươi biết rõ khuôn mặt ta ra sao,” Thượng Doanh Doanh dừng một chút, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt dần, “Nếu đến nơi mà ai cũng dòm ngó, chỉ sợ là rước họa vào thân.”

Nhưng điều đáng sợ nhất là: càng muốn tránh gì, lại càng ập đến. Nơi ngự tiền kia, nào chỉ tám trăm cặp mắt dòm vào? Nàng thà cắn răng chạy sang chỗ Quý Thái phi hầu hạ, ít nhất còn có nghĩa phụ lo lắng giúp.

Tiểu An Tử cuối cùng cũng nhớ ra việc chính: “Hôm qua linh cữu của tiên đế đã khởi giá, bên trên cũng nên rảnh tay phân bổ công việc, chỗ ở của tỷ đã định chưa?”

“Trước giờ ngọ thì nhận được tin rồi, chỉ là có chút trục trặc.” Thượng Doanh Doanh thở dài.

Thấy sắc mặt nàng ủ rũ, Tiểu An Tử dù không biết rõ nội tình, cũng đoán được là Trương thái giám lại giở trò, lập tức nhảy dựng lên mắng:

“Cái tên Trương Tỳ Hưu chỉ biết ăn mà không biết làm, ngày thường toàn làm chuyện thất đức! Hôm nay to gan đến vậy? Dám bắt nạt cả tỷ ư—”

“Nhưng mà… lần này có nghĩa phụ đứng sau lưng, ông ta lại dám giở trò? Không thể nào đâu!”

Tiểu An Tử vừa nói vừa nghi hoặc truy hỏi, mong là mình đoán sai.

Thượng Doanh Doanh đang định kể rõ, bỗng nghe trước Lợi Trinh môn vang lên tiếng mõ. Quả nhiên hôm nay nàng ra trễ, thị vệ đã bắt đầu giục mọi người giải tán.

Trông thấy mẫu thân đang ngóng trông nơi xa, nàng đành gác lại chuyện với Tiểu An Tử, nhẹ giọng bảo: “Ngươi đừng vội,” rồi đón lấy tay nải từ tay hắn, vội vàng chạy về phía hàng rào sơn đỏ ở phía tây Lợi Trinh môn.

Tuy nói hôm nay cho phép cung nữ gặp người nhà, nhưng thường dân bên ngoài không thể vào cung, chỉ có thể nói chuyện với nữ nhi qua hàng rào mà thôi. Nhưng ngay cả việc nói chuyện này cũng có điều cấm kỵ, cung nữ tuyệt đối không được tùy tiện truyền ra chuyện trong cung, lại càng không được lộ ra tâm tư khổ sở hay nỗi nhớ nhà.

Ánh mắt Thượng Doanh Doanh đầy lưu luyến, không rời nửa khắc, vẽ từng nét khuôn mặt của mẫu thân vào trong lòng, miệng lại khéo léo nói những lời yên tâm theo thói quen.

Trong bọc đồ là tiền tích góp và ban thưởng của nàng bấy lâu, lúc này được đưa ra qua khe hở hàng rào, rồi lại nhận lấy quần áo và đồ nhà mang đến, đã là cái phúc mà không ít cung nữ cầu còn chẳng được.

Dù trên mặt Thượng Doanh Doanh vẫn mỉm cười, nhưng mẫu thân nàng há có thể không nhìn ra nỗi ưu sầu trong lòng nữ nhi. Nhân lúc chưa đến giờ phải đi, bà liền vội vàng đưa tay vào khe hở hàng rào, khẽ vuốt ve gò má nàng, nhẹ giọng an ủi:

“Doanh Doanh ngoan, còn ba năm nữa là được xuất cung rồi, chẳng phải sao? Đến lúc đó, mẹ con ta về nhà, tha hồ mà quấn quýt bên nhau. Nương sẽ lại nhờ Vương bà bà ở phố Đông Miếu, tìm cho con một nhà tử tế, có của ăn của để. Mà nay ngoài cung, chỉ cần nghe nhà nào có cung nữ được thả về, đám nam nhân ấy ai chẳng tranh nhau cưới…”

Theo quy định của triều đình, cung nữ chưa từng được Hoàng đế sủng hạnh, chỉ cần hầu hạ đủ mười năm là có thể rời cung xuất giá. Thượng Doanh Doanh nhập cung sớm, đến nay đã bảy năm. Nếu không có gì bất trắc, đến năm nàng hai mốt tuổi, sẽ có thể vĩnh viễn rời khỏi hoàng thành này.

Tiếc thay, ông trời luôn thích đùa cợt, đời người lại đầy rẫy những điều ngoài ý muốn.

Nghe mẫu thân tưởng tượng cảnh đoàn viên sau này, cổ họng nàng như bị nghẹn đắng, trong lòng càng không đành, nhưng chỉ có thể nhẹ giọng cắt ngang:

“Nương, ba năm nữa nữ nhi không thể về nhà được rồi.”

Lời vừa buông ra nhẹ nhàng, lại như một cái búa giáng thẳng vào tim. Mẫu thân nàng vốn biết rất ít chuyện trong cung, sao có thể đoán được nguyên do, chỉ nghĩ Thượng Doanh Doanh đã gặp phải chuyện rắc rối gì.

“Sao lại thế?” Mẫu thân hoảng hốt không thể kiềm chế, nước mắt tức thì trào ra, “Doanh Doanh, con đã gặp chuyện gì ở trong cung rồi sao?”

Thấy mẫu thân kinh hoảng đẫm lệ, mũi Thượng Doanh Doanh chợt cay xè, vừa mở miệng thì giọng đã run rẩy. Sợ phạm quy củ, nàng vội lấy tay che miệng nhẫn nhịn, chỉ không ngừng lắc đầu, tỏ ý an ủi.

Đợi đến khi cố nuốt nước mắt xuống bụng, Thượng Doanh Doanh mới gắng gượng nở nụ cười nói:

“Nương, người đừng lo, con sống trong cung rất ổn. Chỉ là vừa rồi quản sự bên nội thị giám đến truyền khẩu dụ, nói rằng bắt đầu từ mai, sẽ điều con đến hầu hạ trước ngự tiền. Cung nữ bên ngự tiền không giống nơi khác, đều phải hầu hạ đến hai mươi lăm tuổi, được chủ tử ban ơn mới được xuất cung. Nếu chủ tử dùng thuận tay, không chừng còn bị lưu lại thêm vài năm…”

Chỉ còn ba năm là được xuất cung, giờ lại trở nên xa vời vô định. Nếu bị lưu đến ba mươi mấy tuổi, chẳng phải sẽ thành một ma ma không ai lấy, phải sống cả đời trong cung hay sao?

Trái tim mẫu thân nàng bỗng run lên, đột nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của con gái, trong mắt hiện lên vài phần sợ hãi như hiểu ra điều gì.

“Vậy… con hầu hạ trước ngự tiền, chẳng phải là…” Mẫu thân không biết nghĩ đến chuyện gì, lắp bắp hỏi: “Có… có thường xuyên gặp những vương công quý nhân đó không?”

Thấy phản ứng của mẫu thân có phần kỳ lạ, Thượng Doanh Doanh hơi nhíu mày, khó hiểu đáp: “Nương, nữ nhi là cung nữ, vẫn phải kiêng kị ngoại thần, sao có thể thường xuyên gặp được?”

Tiểu An Tử đứng dựa vào tường bên cạnh, bỗng thấy một thị vệ mang đao đến gần, liền lập tức siết tay ho một tiếng báo hiệu.

Thượng Doanh Doanh liếc qua hắn một cái, kịp thời ngừng lời, chuyển sang từ biệt mẫu thân, dặn dò bà chăm sóc bản thân và muội muội ở nhà.

Mẫu thân nàng liên tục gật đầu, lại không nỡ mà căn dặn thêm: “Nương và muội muội con đều ổn, con ở trong cung cũng phải cẩn thận hầu hạ chủ tử.”

Thượng Doanh Doanh gượng cười, ôm lấy bọc đồ trong nhà gửi vào, xoay người rời khỏi hàng rào. Nàng chưa từng quay đầu lại, không phải vì vô tình, mà là sợ chỉ nhìn thêm một chút, sẽ không nhịn được mà bật khóc.

Vừa rời khỏi Lợi Trinh môn, Tiểu An Tử lập tức đuổi theo, cố nén giọng nhắc nhở:

“Ngọc Phù tỷ tỷ, lời nói phải cẩn thận đấy!”

Người nói vô tâm, chỉ sợ kẻ nghe hữu ý. Nếu có người vu cáo nàng tiết lộ chuyện trong cung, bị lôi đến Cung Chính tư, nhẹ thì cũng phải chịu trận đòn.

Nàng thu lại ánh mắt, bình ổn tâm thần, khẽ gật đầu đáp: “Ta biết rồi, vừa rồi đa tạ ngươi.”

Nói xong, nàng lấy ra mấy đồng tiền còn lại trong tay, định theo lệ đưa cho Khương nghĩa phụ.

Tiểu An Tử lần này lại không nhận, chỉ xua tay nói: “Nghĩa phụ đã dặn, không cho tiểu nhân nhận hiếu kính của tỷ nữa. Sau khi tỷ đến hầu hạ chủ tử mới, còn phải sử dụng khắp nơi. Lão nhân gia lại chẳng thiếu bạc, tỷ cứ giữ lại mà dùng.”

Vừa rồi Tiểu An Tử đứng bên cạnh, đã nghe hết lời Thượng Doanh Doanh nói, lúc này nhân lúc xung quanh không có ai, vội vàng hào hứng hỏi:

“Tỷ thật sự được điều sang Càn Minh cung sao?”

Lời cảm tạ của Thượng Doanh Doanh nghẹn ở cổ họng, chỉ thở dài gật đầu, rồi kể lại đầu đuôi sự việc cho Tiểu An Tử nghe.

Dù biết Ngọc Phù tỷ tỷ vẫn luôn không thích xuất đầu lộ diện, nhưng Tiểu An Tử thật sự không kìm nổi niềm vui, cố nén nụ cười, cúi mình khuyên giải:

“Đây thật là chuyện tốt trời ban! Được điều đến Càn Minh cung chính là bước lên mây rồi. Tỷ mà may mắn được dính chút long khí của vạn tuế gia, đừng nói là đám cung nữ thái giám phải tranh nhau lấy lòng, ngay cả các nương nương hậu cung cũng phải nể mặt vài phần. Dù có xuất cung muộn vài năm, nhưng cũng có thể kiếm thêm mấy năm bạc, chẳng phải hay sao?”

Ép trâu uống nước, cung đình này vốn giỏi chuyện ấy. Thượng Doanh Doanh đã sớm tự nhủ phải thuận theo số mệnh, chỉ là…

“Dù Trương công công kia vỗ ngực đảm bảo, nói hôm nay là chuyện tình cờ… Nhưng há lại trùng hợp như vậy, cứ phải đẩy ta sang đó?”

Nói nàng đa nghi cũng được, nhát gan cũng được, Thượng Doanh Doanh vẫn luôn cảm thấy trong chuyện này có điều mờ ám. Bị người tráo đổi, tính kế, còn đáng sợ hơn nhiều so với việc hầu hạ trước ngự tiền.

Tiểu An Tử nghe ra ẩn ý, lập tức đồng ý: “Vâng vâng! Tiểu nhân sẽ về báo nghĩa phụ đi dò hỏi, nếu có chuyện gì sẽ lập tức nói với tỷ. Tỷ đừng lo, núi không xoay thì nước xoay, đường không xoay thì người xoay, chuyện gì cũng sẽ có cách…”

Tiếng nói nhỏ dần khuất xa, hai người đều không hề phát hiện, phía sau tảng núi giả trong Ngự Hoa Viên, đang có một vị quý nhân nghỉ chân.

Nhưng cũng chẳng thể trách họ sơ ý. Lúc này vẫn còn trong kỳ đại hiếu của tiên đế, mãi đến mai mới tới ngày giải phục. Giờ khắp cung đều mặc đồ trắng, đi đến đâu cũng thấy một màu trắng xoá. Nhìn mãi thành quen, cũng không thấy chướng mắt.

“Ngỡ là nâng nàng ấy một bước, lại thành ra khiến nàng ấy chịu ấm ức rồi sao?”

Sau tảng đá, giọng Yến Tự Lễ vang lên lạnh như băng ngọc, làm hai con cá dưới hồ sen sợ hãi tản đi.

Cuối cùng cũng nghe thấy vạn tuế gia lên tiếng, Lai Thọ nhanh nhạy liền lập tức cười hề hề, cúi người tâng bốc:

“Sao có thể chứ? Ngọc Phù cô nương trước giờ chỉ hầu hạ ở hậu cung, giờ vừa nghe phải đến ngự tiền, chẳng phải là sợ đến ngây người sao? Đợi sau này ngẫm lại, còn chẳng biết phải cảm tạ ân đức của chủ tử ra sao…”

Miệng Lai Thọ nói, ánh mắt lại không nhịn được liếc về phía bóng lưng Ngọc Phù.

Chỉ thấy bộ hiếu phục rộng thùng thình kia đã che mất bảy tám phần dáng người thon thả của nàng, còn cả khuôn mặt tiều tụy xám vàng kia…

Chậc! Nhiều nhất chỉ nửa năm không gặp, cô nương từng xinh đẹp như đào mận năm nào, sao lại biến thành dáng vẻ này rồi?

Nhìn cung nữ như thế, thật khiến người ta chướng mắt. Yến Tự Lễ phủ tay áo xoay người, thản nhiên để lại một câu quở trách:

“Càng lúc càng không ra thể thống gì.”

Lai Thọ nghe vậy, vội rụt cổ như chim cút, trong lòng lại âm thầm lẩm bẩm:

Hoàng thượng đây là đang trách ai vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play