Việc được Nhậm Dữ Chu nhận lời quả thật là niềm vui bất ngờ đối với Trì Khê.
Trợ lý Tiểu Vãn đưa cô về nhà, thấy tâm trạng cô rất tốt, bèn tò mò hỏi:
“Chị Khê có chuyện gì vui mà hớn hở vậy?”Trì Khê quay đầu lại với dáng vẻ tinh nghịch, đôi môi đỏ khẽ cong lên, cười giảo hoạt:
“Kiểm tra vấn đáp đột xuất: châm ngôn của chị là gì?”
Tiểu Vãn lập tức đáp lời, giọng đầy tự tin:
“Không cao ngạo, không nóng vội, luôn giữ thái độ khiêm tốn!”
Trì Khê lắc đầu:
“Từ hôm nay đổi lại. Tôn chỉ mới là: nằm gai nếm mật, liều lĩnh tiến lên, bắt lấy mỹ sắc, chuẩn bị xuất phát!”
Tiểu Vãn đờ người suy nghĩ, cảm thấy khả năng sử dụng thành ngữ của chị Khê hình như có chút tiến bộ?
Vừa bước vào nhà, Trì Khê hào hứng lao thẳng vào phòng thay đồ, bắt đầu lựa quần áo để mặc cho ngày mai. Dù sao cũng là buổi ăn tối đầu tiên với bác sĩ Nhậm, nhất định phải để lại ấn tượng thật sâu sắc.
Cô mở tủ quần áo ra, bên trong toàn là những món đồ thời trang xuân hè mới nhất đến từ các thương hiệu lớn. Bản thân Trì Khê cũng là đại diện cho một thương hiệu nổi tiếng, lại thêm nhà tài trợ ưu ái, mỗi dịp lễ tết là cả xe hàng được gửi tới cho cô thoải mái lựa chọn.
Phòng thay đồ của một nữ minh tinh đúng nghĩa là “thánh địa” mà mọi cô gái đều ao ước: lấp lánh ánh sáng, sang trọng và rực rỡ.
Trì Khê chọn đi chọn lại, đầu tiên thử một chiếc váy dài tua rua phong cách Bohemian. Sau khi xoay hai vòng trước gương, cô lại cảm thấy màu sắc có phần rực rỡ, không phù hợp với phong cách điềm đạm của bác sĩ Nhậm.
Loại bỏ phương án đầu, cô nghiêm túc chọn sơ mi trắng kết hợp váy lụa màu nhạt. Trông thì nhẹ nhàng thanh lịch, nhưng lại không đủ thu hút, mị lực của cô còn chưa phát huy được một nửa, đành từ bỏ.
Cô nhíu mày suy nghĩ, không đoán được bác sĩ Nhậm thích phong cách gì, nhưng chắc chắn không nên quá nổi bật.
Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng cô chọn một chiếc váy ngắn trễ vai in hoa, tông màu mát dịu, vừa tinh tế lại vừa có chút gợi cảm kín đáo.
Trì Khê vẫn luôn tự tin về vóc dáng của mình, đặc biệt là vòng một, đúng chuẩn quyến rũ vừa đủ. Cái gọi là "hấp dẫn có chừng mực" - cô đã nắm rất rõ cách thể hiện.
Cô cố tình tạo dáng trước gương, chụp một tấm hình rồi gửi ngay cho Chu Đàm.
Trì Khê: hình ảnh.jpg
Trì Khê: Thần thiếp có đẹp không? (biểu cảm câu dẫn)
Không cần mở ảnh lớn, chỉ nhìn ảnh nhỏ là Chu Đàm đã thấy “đau đầu”, giống như hồ ly tinh đã chọn trúng con mồi định mệnh.
Chu Đàm: Cậu mặc thế này là định đi gặp ai? Người bình thường chắc không chịu nổi đâu...
Trì Khê nhếch môi cười, cố ý trêu chọc.
Trì Khê: Đoán xem?
Chu Đàm: Nghe Lương Tranh nói hôm nay cậu đi thị sát bệnh viện cùng người ta, rồi ở lại luôn. Là bệnh viện hàng đầu đấy, có “tình huống” rồi hả?
Trì Khê bĩu môi, gõ chữ nhanh.
Trì Khê: Tìm được “hộ vệ” rồi mà còn bị bán đứng, đúng là không có nghĩa khí gì cả.
Chu Đàm: Là thành thật, không phải bán đứng.
Trì Khê cũng không định giấu diếm.
Trì Khê: Hôm nay tớ gặp được bác sĩ Nhậm.
Chu Đàm: ??
Trì Khê: Hơn nữa, anh ấy đồng ý đi hẹn hò với tớ rồi.
Chu Đàm: ?!!!
Thật ra chỉ là một bữa ăn thôi, “hẹn hò” là cô nói quá lên một chút cho vui.
Qua màn hình điện thoại, Trì Khê cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa buồn cười của Chu Đàm lúc này, chắc chắn rất đặc sắc.
Nhưng đúng là mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi, ngay cả chính cô cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
Cảm giác cứ như… anh ấy đã chờ điều này từ lâu vậy.
Không thể nào.
Trì Khê bật cười lắc đầu. Cô thừa nhận mình hơi tự luyến thật, nhưng không đến mức hoang tưởng như vậy.
Chưa kịp nghĩ nhiều, Chu Đàm bên kia đã không chờ nổi mà nhắn liên tục.
Trì Khê do dự vài giây, nghĩ rằng không thể kể tường tận quá trình xảy ra ở bệnh viện, nếu Chu Đàm biết cô dùng mỹ nhân kế + khổ nhục kế + liên hoàn kế để tiếp cận bác sĩ Nhậm thì chắc cười ngất mất.
Vì thế cô chọn cách lấp lửng:
Trì Khê: Mị lực của tớ chẳng lẽ cậu còn không rõ? Gặp nhau ở bệnh viện, tớ tùy tiện mời một cái là đồng ý ngay.
Chu Đàm: Tùy tiện mời một cái mà đồng ý? Nếu là người khác tớ còn tin…
Chu Đàm như thể nhìn thấu tất cả.
Trì Khê: Tin hay không tùy cậu, đợi tớ thu phục được anh ấy rồi xem!
Trì Khê: À đúng rồi, cậu giúp tớ tìm một nhà hàng ngoài trời lãng mạn một chút, nhưng đừng quá sang chảnh. Hẹn hò lần đầu với bác sĩ Nhậm không thể qua loa được.
Cùng anh ăn tối, nhất định phải để ý đến cảm nhận của anh. Những nơi cô thường lui tới trước kia quá hào nhoáng, sợ anh sẽ thấy không quen.
Hơn nữa, cô cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh, không bị làm phiền.
Chu Đàm: Gần đây có một nhà hàng kiểu Nhật khá thú vị, nằm gần đường Lâm Tân. Tuần trước tớ mới đi, không gian rất ổn.
Do thói quen nghề nghiệp, Chu Đàm lập tức hỗ trợ giải quyết mọi việc. Tìm xong nhà hàng, Chu Đàm mới chợt nhận ra có gì đó sai sai.
Chu Đàm: Khoan đã… Tớ là người đại diện của cậu, tại sao phải hỗ trợ nghệ sĩ nhà mình yêu đương?!
Trì Khê nhanh chóng khoe mẽ:
Trì Khê: Nãy giờ cậu giúp tìm nhà hàng là với tư cách bạn thân, không phải người đại diện
Chu Đàm: ...
Chu Đàm bất lực chấp nhận, Trì Khê thì hài lòng nở nụ cười.
Năm nay cô đã 28 tuổi, dù hoạt động trong giới giải trí nhưng chuyện yêu đương cũng không phải vấn đề gì quá to tát. Ít nhất, fan của cô sẽ không phản ứng gay gắt.
Về phía công ty, Trì Khê hơi cân nhắc một chút, nhưng chắc là ông chủ cũng sẽ không làm khó cô.
Chốt xong địa điểm, Trì Khê cảm thấy nên nhắn tin báo trước với bác sĩ Nhậm một tiếng. Từ lúc thêm WeChat đến giờ, giao diện trò chuyện của hai người vẫn im lìm.
Cô nhấn mở khung hội thoại, tin nhắn đầu tiên vẫn là thông báo hệ thống:
“Tôi đã đồng ý yêu cầu kết bạn của bạn, giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.”
Trì Khê phấn khích gửi tin nhắn đầu tiên:
Trì Khê: bác sĩ Nhậm, em đã chọn được địa điểm rồi. Nghe nói nhà hàng này mới khai trương, không gian rất ổn, anh xem thử nhé.
Trì Khê: hình ảnh.jpg
Anh trả lời rất nhanh:
Nhậm Dữ Chu: Em chọn là được rồi.
Vẫn là phong cách lạnh lùng, không nhiều lời.
Trì Khê không nản, tiếp tục gõ:
Trì Khê: Vậy mai anh tan làm lúc mấy giờ? Em đến bệnh viện đón anh.
Dòng trạng thái hiện “đang nhập…” nhưng mãi vẫn không thấy hồi âm. Trì Khê bắt đầu nghĩ ngợi: chẳng lẽ anh không muốn cô đến đón?
Cuối cùng, điện thoại cũng vang lên tiếng thông báo.
Nhậm Dữ Chu: Nếu không tăng ca, 6 giờ 30.
Trì Khê: Vậy thì tối mai gặp lại ~
Nhậm Dữ Chu: Ừ.