Trì Khê theo sát Nhậm Dữ Chu vào văn phòng của anh.

Căn phòng khá rộng, bài trí lại đơn giản. Các tài liệu y học được sắp xếp gọn gàng trên giá sách, bàn làm việc sạch sẽ, chỉ đặt một chiếc máy tính để bàn, vài cuốn sổ và cây bút, ngoài ra không có bất kỳ đồ vật thừa nào.

Môi trường làm việc kiểu này vừa nghiêm túc, vừa ngăn nắp, rất hợp với hình ảnh ít nói và cẩn trọng của bác sĩ Nhậm.

Ánh nắng buổi chiều chiếu qua khung cửa sổ, rọi xuống khiến đường nét trên khuôn mặt anh trở nên dịu dàng, dễ chịu hơn hẳn. Trì Khê nhìn đến ngẩn người.

Nhưng từ đầu đến cuối, Nhậm Dữ Chu vẫn điềm nhiên như không, hoàn toàn không liếc cô lấy một cái.

Trì Khê xấu hổ thu lại ánh mắt, thầm trách bản thân quá dễ bị sắc đẹp cám dỗ. Cô không biết rằng, người trong góc tối kia vừa âm thầm thả lỏng bàn tay đang siết chặt, toàn thân vốn căng thẳng giờ mới nhẹ nhõm được phần nào.

“Ngồi đi.” Nhậm Dữ Chu nhẹ nhàng nói, sau đó lặng lẽ đứng dậy.

Anh đến bên máy lọc nước, pha một ly trà, rồi đặt xuống trước mặt cô.

Nhìn ly trà nóng được đưa đến, Trì Khê có chút vui thầm. Dù sao thì không phải bệnh nhân nào cũng được đích thân bác sĩ pha trà, đúng không?

Cô nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ. Vị trà đắng nhẹ nhưng cô vẫn mỉm cười xã giao:
“Trà ngon lắm.”

Thực ra cô không phân biệt được vị gì. Nhậm Dữ Chu liếc nhìn cô, chậm rãi lên tiếng:
“Trà hoa cúc có tác dụng thải độc gan sáng mắt. Con gái uống thường xuyên có thể điều hòa khí huyết, giảm nhiệt.”

Thì ra không phải rảnh rỗi muốn cùng cô uống trà, mà là thực sự nghiêm túc xem cô là bệnh nhân cần điều trị. Anh cho rằng cô nóng trong người nên mới chọn trà hoa cúc?

Trì Khê đành uống thêm một ngụm nữa, cười khổ:
“Thật ra tôi không có bị nóng trong đâu.”

“Là bởi để tâm mấy tin đồn trên mạng sao?" Anh hỏi tiếp.

Trì Khê sững người. Hóa ra anh tưởng cô đau đầu vì bị tin đồn bôi nhọ trên mạng làm ảnh hưởng đến tâm trạng, nên mới chọn trà hoa cúc để “hạ hỏa” cho cô.

Thật ra cô đã quen với những chuyện thế này. Làm người nổi tiếng nhiều năm, bị ghét, bị bôi xấu đã thành chuyện thường. Mắng chửi kiểu gì cô cũng nghe đủ rồi, sớm đã miễn dịch.

Nhưng hiển nhiên bác sĩ Nhậm không hiểu điều đó. Nghĩ vậy, Trì Khê bất chợt nảy sinh lòng thương cảm.

Cô nhanh chóng đổi sắc mặt thành vẻ ấm ức:
“Thật ra bị mọi người công kích như thế, tôi cũng rất khó chịu. Nhưng không sao, chỉ cần vẫn có người tin tôi, sẵn lòng đứng ra bênh vực cho tôi là đủ rồi."

Vừa nói, cô vừa cúi đầu, giọng nhỏ dần, tạo nên hình ảnh mềm mại đáng thương. Ánh mắt rưng rưng, trong suốt như sắp khóc.

Nhậm Dữ Chu vốn luôn lạnh nhạt, giờ phút này cũng hơi nhíu mày. Anh do dự một chút, rồi lấy khăn giấy đưa cho cô.

“Đừng khóc. Nếu sau này còn gặp rắc rối, tôi có thể tiếp tục đứng ra đính chính.”

Giọng anh nghiêm túc đến mức khiến Trì Khê cảm thấy áy náy. Người ta thật lòng như thế, vậy mà cô lại đang... diễn.

Cô vội vàng nhận khăn giấy, ra vẻ tự nhiên lau khóe mắt, nhân cơ hội lén nhìn anh một cái.

Đúng lúc ấy, Nhậm Dữ Chu cũng nhìn sang. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, cả hai đều sững lại một chút.

Trì Khê nhìn anh, ánh mắt long lanh. Cô không ngờ, người lảng tránh đầu tiên là anh, bác sĩ Nhậm luôn luôn bình tĩnh, lúc này lại vội vàng dời mắt đi.

“Không phải nói bị đau đầu sao? Bây giờ thế nào rồi?”
Anh đột ngột lên tiếng, kéo Trì Khê trở về thực tại. Vừa nãy chỉ là viện cớ, giờ bị hỏi thật, cô đành cười gượng:
“Vẫn còn hơi nhức, bác sĩ Nhậm có thể giúp tôi xem thử không?”

“Bình thường cô cũng nói chuyện kiểu này?”
Giọng anh không chút cảm xúc hỏi lại.

Câu này đúng kiểu "thẳng nam" điển hình. Không lẽ anh không nhận ra cô đang làm nũng?

Trì Khê lúng túng cười cười:
“Có thể do tôi không khỏe nên nói năng hơi yếu ớt.”

“Thật ra nếu bị đau đầu, thì nên đến khoa thần kinh sẽ phù hợp hơn.”

Anh vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp nghiêm túc, khiến Trì Khê đành bất lực. Cô đâu muốn coi anh như bác sĩ bình thường.

“Nhưng tôi không quen ai ở khoa đó. Anh cũng biết tính chất công việc của tôi, tìm người quen sẽ dễ nói chuyện hơn. Anh không thấy phiền chứ?”

Nói rồi, cô nhìn anh đầy mong chờ, như thể nếu anh từ chối thì chính là không có trách nhiệm.

Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn nhẹ giọng đáp:
“Không đâu.”

Vừa nghe được câu trả lời, Trì Khê lập tức dũng cảm tiến thêm một bước:

“Em thấy giờ đỡ nhiều rồi, nhưng sợ lát nữa lại đau đầu tiếp. Bác sĩ Nhậm, anh có thể cho em thêm WeChat không? Để tiện hỏi thăm sau này.”

Cô cố tình nói nhẹ nhàng, nhưng ý tứ rõ ràng. Thật ra cũng chỉ là muốn thử xem anh có từ chối không. Nhìn anh do dự vài giây, Trì Khê cứ nghĩ sẽ bị khước từ, định nói “Không sao, nếu anh thấy phiền thì thôi”, nhưng đúng lúc đó...

Anh rút điện thoại, mở khóa, đặt lên bàn:

“Được.”

Trì Khê hơi ngẩn ra: đây là đồng ý rồi?

Nhìn anh tự nhiên đặt điện thoại lên bàn rồi dựa lưng vào ghế, cô ngập ngừng: không lẽ muốn cô tự thao tác?

Chẳng phải con trai thường không để ai chạm vào điện thoại mình, trừ khi là bạn gái.

Dù nghĩ vậy nhưng Trì Khê vẫn quyết định hành động trước đã. Cô lấy điện thoại của anh, quét mã thêm bạn, thuận tiện lướt qua giao diện trò chuyện của anh. Trên đầu đều là nhóm công việc của bệnh viện, chỉ thế thôi mà tâm trạng cô vui hẳn lên.

“Bác sĩ Nhậm, mai anh có rảnh không?”
Trì Khê vừa hỏi vừa đưa điện thoại trả lại.

Nhậm Dữ Chu ngẩng đầu:
“Sao vậy?”

“Em muốn mời anh ăn bữa cơm, coi như cảm ơn. Anh đã giúp em nhiều như vậy, không thể không bày tỏ chút thành ý.”

“Từ nãy đến giờ em đã nói cảm ơn bốn lần rồi.”

Nhiều vậy sao? Cô cũng không nhớ rõ, nhưng nghe anh nói thế, Trì Khê lại thấy buồn cười. Không ngờ anh để ý từng lời cô nói.

Nhưng anh vẫn chưa trả lời rõ ràng, Trì Khê liền nhẹ giọng hỏi tiếp:
“Vậy anh có đồng ý không?”

Dứt lời, chỉ thấy anh ngước mắt lên nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm, như bị phủ một lớp sương mỏng khiến cô không đoán ra được điều gì.

Có lẽ yêu cầu này thật sự hơi mạo muội. Cô bắt đầu thấy hối hận.

“Được.”

Giọng anh trầm thấp vang lên, rồi anh cúi đầu lật tài liệu trên bàn, như thể câu trả lời vừa rồi chỉ thuận miệng nói ra.

Trì Khê ngẩn người: anh thật sự đồng ý rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play