Bác sĩ Nhậm trên mạng đúng là không khác gì ngoài đời: nói năng ngắn gọn, tiết kiệm từng chữ. Tin nhắn chưa nhắn được mấy câu, cuộc trò chuyện đã gần như chấm dứt.

Trì Khê: Anh ngủ ngon nhé, nhớ đi ngủ sớm một chút.
Nhậm Dữ Chu: Ngủ ngon.

Trì Khê vốn định nhắn thêm đôi câu, nhưng đối mặt với anh, cô vẫn phải giữ chút "tự trọng", nên đành phối hợp theo phong cách lạnh lùng của anh, chỉ nhẹ nhàng chúc ngủ ngon.

Hơn nữa, khi gặp nhau chiều nay, cô đã để ý trong mắt anh có vệt tơ máu, chắc dạo gần đây công việc bận rộn. Nghĩ vậy, Trì Khê càng thêm săn sóc, quyết định không quấy rầy anh nghỉ ngơi.

Nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ được ăn tối cùng Nhậm Dữ Chu, được tận hưởng một buổi tối riêng tư đầy lãng mạn, cô liền thấy không nhắn tin thêm cũng chẳng sao. Ngược lại, đi ngủ sớm để dưỡng sức, chuẩn bị trạng thái tốt nhất mới là quan trọng hơn cả.

Cô muốn ngày mai phải để lại trong lòng anh một ấn tượng thật sâu sắc, khó quên.

Đắp mặt nạ xong, Trì Khê nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cô không ngờ, vào giờ phút cô ngủ ngon lành nhất, thì vị bác sĩ Nhậm mà cô luôn tưởng là lãnh đạm ấy, lại đang trăn trở mãi không ngủ được.

Ở một góc khác của thành phố, Nhậm Dữ Chu khoác áo mỏng, đứng trên ban công đón gió. Cả người anh chìm trong bóng đêm tĩnh mịch, như mang theo rất nhiều tâm sự.

Trong tay anh là chiếc điện thoại vẫn còn sáng màn hình, hiển thị một cái tên quen thuộc - Trì Khê.

Cái tên này, năm xưa từng vô số lần được nhắc đến trong ký túc xá nam sinh. Trong phòng anh lúc đó, tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhậm Dữ Chu không thể không thừa nhận, thời đi học cô thật sự rất nổi tiếng. Không chỉ trong lớp, trong khối, mà gần như cả trường đều biết đến cô.

Bởi vì… cô xinh đẹp, nổi bật, là tiêu điểm.

Trong hàng dài những chàng trai từng thích thầm hoặc công khai theo đuổi cô, Nhậm Dữ Chu cũng không biết bản thân mình đứng ở vị trí nào.

Hồi tưởng lại những rung động mơ hồ thuở học sinh, anh vô thức siết chặt điện thoại.

Tưởng chừng những cảm xúc non nớt đó đã bị thời gian vùi lấp, tưởng mình đã trưởng thành, đã sớm dứt bỏ. Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là giả vờ. Chỉ cần gặp lại cô, mọi ký ức xưa cũ lập tức ùa về, rõ ràng và sống động như mới hôm qua.

Hôm nay, thật sự là anh đã đổi ca với bác sĩ Lý.

Lịch trình vốn đã định là đưa cha mẹ về nhà cũ nghỉ ngơi, còn anh sẽ ở lại qua đêm. Nhưng anh vô tình lướt điện thoại, bắt gặp tấm ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp được gửi trong nhóm công tác.

Không cần nhìn kỹ, phần bình luận phía dưới đã nhanh chóng tiết lộ: "Đại minh tinh Trì Khê đến bệnh viện thị sát."

Chỉ cần đọc đến cái tên ấy, ngón tay anh thoáng khựng lại, rồi không nghĩ ngợi gì thêm, anh lập tức đứng dậy thay quần áo, không kịp giải thích gì với cha mẹ, chỉ vội vã cầm chìa khóa, rời khỏi nhà cũ, quay về bệnh viện.

May mắn là nhà ở vùng ngoại ô, lại không trúng giờ cao điểm, nên anh không mất quá nhiều thời gian.

Và rồi… họ đã gặp nhau.

Trên đời này lấy đâu ra nhiều trùng hợp như vậy? Phần lớn chẳng qua là vì… trong lòng vẫn còn nhung nhớ.

Nhậm Dữ Chu ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, ánh sao lấp lánh, đèn đường xa xa tỏa sáng.

Trong đầu anh bất chợt hiện lại khoảnh khắc chia tay Trì Khê ở bệnh viện: nụ cười rạng rỡ của cô, cái vẫy tay nhẹ nhàng.

Giây phút đó, những áp lực anh gồng gánh suốt bao năm qua, bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Phía xa, trời đêm dần chuyển động, trăng sáng mênh mông trải rộng.

Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Từ góc ban công này, anh chỉ có thể nhìn thấy một phần rất nhỏ của bầu trời, nhưng anh biết, đêm nay không u ám, phía Đông Nam còn có vài ngôi sao sáng treo lơ lửng xa xa.

Anh nghĩ, ngày mai chắc sẽ là một ngày có thời tiết đẹp. Mà thời tiết đẹp… thì rất thích hợp để gặp lại cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play