Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hai người chỉ cách chừng hai, ba bước.

Trì Khê nhìn Nhậm Dữ Chu mặc blouse trắng, dáng đứng thẳng tắp, xuất hiện ngay trước mặt mình. Cô không khỏi hơi giật mình: so với trong ảnh, ngoài đời trông anh càng có khí chất nho nhã, điềm đạm hơn.

Chỉ là, cô còn chưa kịp mở miệng thì ánh mắt anh đã dửng dưng rời khỏi người cô. Vẻ mặt bình thản như thể chỉ đang đối diện với một người lạ, không hề có chút dao động hay ngạc nhiên.

Trì Khê vội tự trấn an, nghĩ có lẽ vì mình đeo khẩu trang và kính râm, nên trông không dễ nhận ra.

Lúc này, cô thấy y tá đứng cạnh liên tục đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người họ, ánh mắt như đang thắc mắc vì sao từng là bạn học cũ mà lại không thèm chào hỏi lấy một câu.

Bị ánh mắt đó soi đến khó chịu, Trì Khê thấy hụt hẫng. Ngay cả cô y tá kia còn nhận ra cô, mà bác sĩ Nhậm lại dửng dưng như vậy. Chẳng lẽ đúng như Chu Đàm từng nói, cô thực sự không hợp gu anh?

Cô còn đang do dự có nên chủ động nhắc nhở thân phận không, thì Nhậm Dữ Chu đã xoay người định rời đi. Chỉ một giây nữa thôi là sẽ lướt qua nhau...

“Bác sĩ Nhậm!”

Trong cơn cấp bách, Trì Khê buột miệng gọi anh lại. Nhưng vừa dứt lời liền thấy hơi hối hận vì có phần đường đột.

Nhậm Dữ Chu dừng bước, từ tốn xoay người. Vẻ mặt anh vẫn không biểu cảm, chỉ đơn giản nhìn cô một cái, giống như đang đối diện với bất kỳ bệnh nhân nào khác trong bệnh viện.

“Có chuyện gì?”

Trì Khê mím môi hạ quyết tâm, dù sao cũng không thể chịu thua dễ như vậy. Cô không tin là anh thật sự không có phản ứng gì.

Dưới ánh mắt của cả Nhậm Dữ Chu lẫn cô y tá kia, cô chậm rãi tháo kính râm và khẩu trang. Giây tiếp theo, gương mặt xinh đẹp hiện rõ cùng nụ cười nhẹ, đôi lúm đồng tiền lộ ra duyên dáng, tinh tế.

Cô cố tình tiết chế đúng mực, từng động tác đều vừa đủ khéo léo, vừa đủ hút mắt. Đây là ưu thế nghề nghiệp của cô, Trì Khê rất rõ ràng phải làm thế nào để thể hiện trọn vẹn sức quyến rũ của bản thân.

Cô bước lên gần hơn hai bước, mỉm cười dịu dàng:
“Chào bác sĩ Nhậm, tôi là Trì Khê.”

Cách chào hỏi này, vừa có chút tinh nghịch lại vẫn đủ lễ phép, không chạm vào ranh giới nào cả.

Đến cả y tá bên cạnh cũng sững người, rõ ràng bị khí chất và thần thái của cô thu hút. Hiệu quả xem ra không tệ.

Nhưng tiếc là, gương mặt Nhậm Dữ Chu lại chẳng chút thay đổi. Không ngạc nhiên, không bối rối, cũng không xao động, vẫn điềm đạm như cũ.

Trì Khê hơi thất vọng. Mỹ nhân kế... không lẽ vô dụng với anh?

Cô còn nhận ra, khi cô tiến lại gần, Nhậm Dữ Chu thậm chí còn lịch sự lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn.

Cô nào phải mãnh thú hung hãn gì, có cần thiết né xa như vậy không...

Trì Khê ngước nhìn anh đầy ấm ức, lại thấy Nhậm Dữ Chu dường như cũng hơi lúng túng, khẽ liếc sang hướng khác. Dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt kia đã hiện lên chút cảm xúc lạ lẫm.

Cuối cùng, anh cũng lịch sự đáp lại:
“Chào cô, Trì tiểu thư.”

Chỉ một câu, không thêm gì khác. Lịch sự, khách sáo, không chút thân mật.

Có lẽ do đã quen với môi trường showbiz, nơi ai cũng niềm nở, nói cười xã giao, nên sự lạnh nhạt này khiến Trì Khê thấy hơi khó chịu. Dù trong giới người ta có giả tạo, thì ít ra vẻ ngoài vẫn dễ chịu.

Còn Nhậm Dữ Chu - anh nghiêm túc, kín đáo, và thật lòng.

Không hiểu sao, càng bị lạnh nhạt Trì Khê lại càng thấy hứng thú. Cô bắt đầu tò mò về thế giới chân thực phía sau vẻ ngoài điềm đạm kia. Cô muốn đến gần, muốn hiểu con người không tô vẽ ấy.

Bây giờ không còn bị kính râm che mắt, cô có thể nhìn rõ hàng chân mày tuấn tú, ánh mắt trầm ổn và những đường nét gương mặt tinh tế kia, cô cảm thấy chuyến đi này không uổng công.

Dù thế nào, từ giờ Nhậm Dữ Chu trong mắt cô không còn là “người trong ảnh cũ”, mà là người thật bằng xương bằng thịt, đang sống trong cùng một thế giới với cô.

Nhìn thẳng vào mắt anh, Trì Khê quyết định cảm ơn nghiêm túc:
“Cảm ơn anh, bác sĩ Nhậm. Cảm ơn vì đã lên tiếng đính chính giúp tôi trên mạng lần trước. Tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn trực tiếp, không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp anh.”

Nhậm Dữ Chu vẫn bình thản:
“Chuyện nhỏ thôi.”

Vẫn là kiểu nói chuyện ngắn gọn, đúng mực, không dư một chữ.

Trì Khê bỗng không biết nên nói gì tiếp. Nếu là trước đây, cô sẽ chẳng ngần ngại tán gẫu vài câu, nhưng đối diện với người như bác sĩ Nhậm - nét mặt nghiêm túc, gia giáo rõ ràng, cô lại e rằng nếu quá chủ động sẽ khiến anh phản cảm.

Thế nên, cô quyết định chậm lại.

“Vậy… anh cứ tiếp tục công việc, tôi xin phép trước.”

Trì Khê thu lại tâm trạng, gật đầu nhẹ, chuẩn bị xoay người về phòng khám tìm Lương Tranh. Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói gọi cô lại.

“Cô bị bệnh sao?”

Là... bác sĩ Nhậm? Chủ động hỏi?

Trì Khê lập tức quay người, trong lòng như nở hoa. Cô vội tận dụng thời cơ, không để lỡ.

Cô nhanh trí hạ giọng, cố tình tỏ ra yếu ớt:
“Ừm... đúng là hơi khó chịu thật.”

Y tá đứng bên cạnh ngẩn người. Không phải cô Trì đi cùng bạn đến khám bệnh? Sao giờ lại thành người bệnh rồi?

Nhậm Dữ Chu không nói gì thêm, chỉ nhìn về túi thuốc trên tay cô.

Bị bắt quả tang, Trì Khê hơi chột dạ, vội giấu túi thuốc ra sau lưng.

“Cô cầm gì trên tay vậy?”

Là thuốc kháng viêm của Lương Tranh. Sắp lộ rồi. Cô vội giấu ra sau, chống chế:
“À, thật ra tôi đi cùng bạn, cậu ấy bị thương ở tay nên tôi lấy thuốc giúp. Nhưng mà... tôi đúng là đang hơi đau đầu.”

Vừa nói, cô vừa giả vờ ấn huyệt thái dương, nhíu mày diễn vai “mỹ nhân bệnh nhẹ”.

Quả nhiên, kỹ thuật diễn không uổng công rèn luyện, cuối cùng cũng có tác dụng.

“Đưa thuốc cho y tá, rồi theo tôi.”

“Vâng!” Trì Khê vui vẻ đáp, đôi mắt gần như phát sáng.

Cô đoán bác sĩ Nhậm ám chỉ y tá bên cạnh, liền lập tức đưa thuốc cho y tá ấy, không quên cảm ơn.

“Cô giúp tôi nói với bạn là tôi đi kiểm tra sức khoẻ một chút, bảo trợ lý ở lại chờ tôi, tôi thấy không khoẻ nên muốn nhờ bác sĩ kiểm tra.”

Dứt lời, cô nhanh chân đuổi theo Nhậm Dữ Chu, người đang chậm rãi rời đi phía trước.

Y tá ngơ ngác nhìn theo bóng hai người một trước một khuất dần. Trong đầu vẫn còn vương chút mơ hồ: Bác sĩ Nhậm làm ở khoa ngoại, từ khi nào bắt đầu khám cả đau đầu?

Y tá nhìn túi thuốc trong tay, nghĩ nghĩ rồi nhanh chóng rảo bước trở lại khu khám bệnh B để giúp Trì Khê chuyển lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play