Cả nhóm nhanh chóng đến Bệnh viện Nhân dân số 1. Bây giờ là ba giờ chiều, đã qua khung giờ cao điểm khám bệnh nên bệnh viện khá vắng vẻ.

Ai nấy đều ăn mặc kín đáo, đi thẳng một mạch, người qua đường cũng chỉ tưởng họ là bệnh nhân bình thường.

Nhân viên chương trình - Tiểu Trương, nhanh nhẹn đi đăng ký khám ngoại khoa khẩn cấp. Trong khi đó, Trì Khê dìu Lương Tranh lên tầng 3 khu B của khoa ngoại để chờ khám. Đúng như dự đoán, thời điểm này bệnh nhân không quá đông nên bọn họ nhanh chóng vào được hàng chờ.

Họ được phân khám với một bác sĩ họ Lý. Nhìn cái tên xa lạ, Trì Khê có chút hụt hẫng nho nhỏ. Nhưng cũng không để tâm lâu, bởi vì bác sĩ Lý làm việc rất chuyên nghiệp, xử lý vết thương cho Lương Tranh gọn gàng, sạch sẽ rồi băng bó lại cẩn thận.

Trì Khê đứng bên cạnh hỏi:
“Bác sĩ, vết thương của cậu ấy có nghiêm trọng lắm không?”

Bác sĩ Lý bình tĩnh đáp:
“Đã được xử lý sạch sẽ. Trong thời gian tới cần nghỉ ngơi hợp lý, tránh để vết thương dính nước, nhớ uống thuốc kháng viêm đúng giờ để ngăn nhiễm trùng. Làm theo lời tôi dặn thì sẽ không có vấn đề gì.”

Lương Tranh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cảm ơn.

Trì Khê cũng yên tâm. Thấy Lương Tranh đã được băng bó xong, cô đứng dậy nói:
“Các cậu ở đây đợi nhé, tôi xuống lấy thuốc.”

Tiểu Vãn lập tức ngăn lại:
“Chị Khê, chuyện nhỏ này để em làm là được.”

Trì Khê đã bước ra khỏi cửa:
“Không sao, tôi ngồi lâu cũng muốn đi lại cho giãn người.”

Lấy thuốc xong, Trì Khê quay lại khu khám bệnh. Cô đảo mắt nhìn quanh, mẫn cảm nhận ra mùi thuốc sát trùng đặc trưng, nhưng không hề khó chịu. Cô thầm nghĩ, thì ra đây là nơi Nhậm Dữ Chu làm việc hằng ngày: sạch sẽ, thanh tịnh - hai từ đầu tiên hiện lên trong đầu cô.

Như có gì đó thôi thúc, Trì Khê không đi theo đường cũ trở về mà rẽ hướng đến quầy tiếp đón ở sảnh chính. Khi cô tới gần, một y tá phía sau bàn dường như nhận ra cô, vội vàng chỉnh lại áo blouse và đứng nghiêm túc.

Dù đang đeo khẩu trang, nhưng Trì Khê vẫn nhận ra ánh mắt của y tá kia ẩn chứa sự vui mừng và có chút kích động.

Y tá lễ phép hỏi:
“Xin chào, cô cần hỗ trợ gì?”

Trì Khê hơi do dự một chút, rồi vẫn mở miệng:
“Cho hỏi, khoa ngoại của các chị thường có bao nhiêu bác sĩ trực trong ngày?”

Y tá mỉm cười đáp:
“Việc đó còn tùy theo ca sáng hay chiều. Cô muốn tìm bác sĩ chuyên khoa sao?”

Bị nói trúng tim đen, Trì Khê hơi lúng túng đẩy nhẹ gọng kính râm, nói nhanh:
“Không có, tôi chỉ tiện hỏi chút thôi.”

Y tá lại tiếp lời:
“Vừa nãy tôi để ý thấy các anh chị đăng ký khám với bác sĩ Lý. Thật ra, khung giờ này lẽ ra là bác sĩ Nhậm trực, nhưng hôm nay anh ấy có việc gia đình nên đổi ca với người khác.”

Bác sĩ Nhậm? Đổi ca?

Nếu không biết thì thôi, giờ nghe xong câu này, lòng Trì Khê như bị ai khuấy động, cảm xúc khó tả. Chỉ là… trùng hợp thôi sao?

Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển hướng dẫn của khu khám bệnh B, trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẫng khó tả.

Không biết y tá có phải thật sự nhận ra cô không mà còn cố tình nhắc tới “bác sĩ Nhậm”. Dù sao mấy ngày trước trên Weibo cũng từng náo động, chuyện Nhậm Dữ Chu từng là bạn học cấp ba với Trì Khê có khi cũng đã lan truyền trong nội bộ bệnh viện.

Nhưng hiện tại, cô thật sự không còn tâm trí bận tâm.

“Cảm ơn.”

Nói xong, Trì Khê xoay người định rời đi. Nhưng thấy y tá có vẻ muốn nói gì lại thôi, cô khựng lại, quay đầu hỏi:
“Còn chuyện gì nữa sao?”

Quả nhiên, y tá kia nhỏ giọng mở lời, ngập ngừng:
“Xin hỏi… có phải cô là diễn viên Trì Khê không? Xin lỗi, nếu tôi mạo muội… Thật ra một đồng nghiệp trong nhóm nội bộ có chia sẻ tấm ảnh chụp cô, nên tôi mới nhận ra. Nếu cô thấy phiền, tôi sẽ nhắc mọi người ngừng truyền tay nhau…”

Trì Khê mỉm cười thoải mái:
“Không sao, chỉ cần ảnh đẹp là tôi không ngại.”

Với người của công chúng, mấy chuyện thế này là không tránh khỏi. Chỉ cần không chụp lúc xấu xí, cô cũng không để tâm.

Chỉ là… Nếu ảnh được chia sẻ trong nhóm nội bộ… vậy thì anh ấy có nhìn thấy không? Cô thoáng nghĩ.

Y tá vội vàng nói thêm:
“Không đâu, với khí chất xuất sắc như chị, ảnh nào chụp cũng đẹp cả.”

Chẳng mấy khi được khen đẹp trong lúc hụt hẫng, Trì Khê cũng hơi vui lên. Cô gật đầu, đang định quay lên tầng tìm Lương Tranh thì...
Sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng gần. Giống như bị tiếng động kéo theo bản năng, cô vô thức quay đầu lại.

Một bóng người cao lớn, vóc dáng thẳng tắp, từng bước đi về phía cô. Người kia mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, nhưng khí chất trầm tĩnh cùng dáng người quen thuộc khiến Trì Khê không thể rời mắt.

Khoảnh khắc ấy, gương mặt hiện tại của anh như trùng khớp với hình ảnh nam sinh trẻ trung, rạng rỡ trong trí nhớ cô.

Cô ngây người tại chỗ, quên cả lý do vì sao mình đứng đây.

Giọng y tá vang lên bên cạnh, như kéo cô về hiện tại:
“Bác sĩ Nhậm? Anh quay lại rồi à? Không phải hôm nay đã đổi ca sao?”

Giọng nói trầm thấp vang lên:
“Tôi quên đồ.”

Anh đang trả lời y tá, nhưng ánh mắt lại dừng thẳng trên người Trì Khê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play