Kế hoạch "theo đuổi học thần" của Trì Khê còn chưa hình thành rõ ràng, thì công việc đã bất ngờ kéo cô trở về với hiện thực tàn khốc.

“Trì đại tiểu thư, tớ nhắc trước nhé, dạo này cậu có lịch quay chương trình, sau khi vào tổ còn phải ở ẩn đấy, tự sắp xếp cho ổn đi.”

Dạo này cô nhàn rỗi là vì bộ phim truyền hình vừa đóng máy, công ty thương tình cho nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng sau đó, cô sẽ phải quay lại lịch trình dày đặc với các hoạt động quảng bá.

Chuyện theo đuổi bác sĩ Nhậm đành phải tạm gác lại. Trì Khê thở dài, có phần bất lực.

Giữa sắc đẹp và kiếm ăn, cô vẫn cắn răng chọn kiếm ăn. Trong điện thoại, Chu Đàm vẫn đang dặn dò:
“Lần này quay chương trình, cậu phải chuẩn bị cho kỹ, nghe nói Dương Tinh Tinh cũng tham gia. Vì vụ bình chọn ‘tình đầu quốc dân’ mà có khi lại đắc tội với người ta rồi.”

Trì Khê thờ ơ:
“Biết rồi, tớ đâu phải gà mới vào nghề, cũng không đến mức dễ bị người khác bắt nạt.”

Chu Đàm vẫn không yên tâm:
“Dù vậy tớ vẫn quyết định sắp xếp cho Lương Tranh đi cùng, tiện thể hỗ trợ cậu.”

“Là tân binh mới ký hợp đồng đúng không?” Trì Khê nhướn mày hỏi.

Chu Đàm đổi giọng dịu dàng như gió xuân:
“Đúng đó, xem tớ đối xử tốt với cậu chưa, đặc biệt chọn một tiểu thịt tươi cực phẩm để làm hộ vệ cho cậu.”

Trì Khê không thèm khách sáo:
“Chẳng phải công ty muốn đẩy tân binh đi theo tớ quay chương trình để lộ mặt à? Nói chuyện nghe hay lắm.”

Chu Đàm cười hì hì:
“Biết ngay không giấu được mà. Tiểu thịt tươi cầu được đại tỷ dẫn dắt nè ~"

“Không chịu nổi cậu luôn đấy…”

Chương trình mà Trì Khê tham gia lần này có tên [Thoát khỏi trạm kiểm soát], nội dung kiểm tra cả trí lực lẫn thể lực, khách mời phải tìm đủ manh mối trong thời gian quy định để thoát khỏi "căn phòng tối".

Đây là một trong những chương trình nổi tiếng nhất của nhà đài hiện nay. Đội ngũ quản lý muốn nhân lúc cô rảnh rỗi thì tranh thủ xuất hiện, cũng là cách tốt để giữ nhiệt độ tên tuổi.

Công ty cử xe đưa Trì Khê và Lương Tranh đến phim trường. Hai người lần đầu gặp mặt, chỉ lễ phép chào hỏi rồi ai nấy im lặng.

Trì Khê không để tâm, nhưng cô nhận ra Lương Tranh hơi rụt rè.

“Lần đầu cậu quay show à?” Cô hỏi, giọng điệu như tiền bối trong công ty.

Lương Tranh hơi sửng sốt, dường như không ngờ Trì Khê sẽ chủ động bắt chuyện. Cậu lúng túng đáp:
“Đúng là lần đầu… nên hơi hồi hộp.”

Nhìn dáng vẻ ngây ngô của cậu ta, Trì Khê chợt nhớ đến lúc mình mới vào nghề. Nhờ có Chu Đàm, cô tránh được không ít đường vòng, cô luôn biết ơn người đã chỉ lối. Bây giờ, cô cũng sẵn lòng truyền lại chút kinh nghiệm.

“Đừng căng thẳng, cứ thả lỏng đi. Hôm nay có tôi che cho cậu, cứ yên tâm chơi, nhưng quay hình cũng đừng thả trôi quá đấy.” Trì Khê cười khẽ.

Câu nói nửa đùa nửa thật này đúng là có hiệu quả, Lương Tranh vội gật đầu:
“Cảm ơn chị Trì Khê!”

“Chút lòng thành thôi.” Cô phẩy tay.

Tại phim trường.

Trước khi ghi hình, mọi khách mời đều thay trang phục do tổ chương trình chuẩn bị. Vì các hoạt động có cường độ cao nên quần áo đều thiết kế ôm sát, tiện cho di chuyển.

Khi thay đồ, Trì Khê bất ngờ chạm mặt Dương Tinh Tinh.

Đối phương bước tới, ánh mắt dò xét lướt qua người cô, khiến Trì Khê cảm thấy hơi khó chịu.

“Quả nhiên không ngoài lời đồn, bộ đồ này mặc lên người cô thật đủ gợi cảm, khiến người ta không nỡ rời mắt.” Dương Tinh Tinh cười nhẹ, rồi bổ sung, “Không hổ danh là mối tình đầu quốc dân được bầu chọn.”

Ra là vậy, đối phương vẫn để bụng danh hiệu đó. Trì Khê bật cười, cố ý giả ngu:
“Cư dân mạng bầu chọn thì cũng chỉ để giải trí thôi. Giới này thay đổi nhanh lắm, hôm nay là tình đầu, mai đã thành chị đại quốc dân cũng nên.”

Dương Tinh Tinh mỉm cười:
“Chị Khê khiêm tốn quá.”

Trì Khê xua tay:
“Thôi đừng. Chúng ta cùng tuổi mà, nói ra sinh nhật cô còn trước tôi đấy. Tôi mới là người nên gọi cô là ‘chị Tinh’ mới đúng.”

Vấn đề tuổi tác luôn là điểm nhạy cảm của nữ nghệ sĩ. Chênh lệch dù chỉ một ngày cũng không thể đùa được.

Dương Tinh Tinh sững người, rồi cười gượng. Cô ta không biết mặc dù Trì Khê ra mắt sớm, nhưng thực ra còn nhỏ tuổi hơn mình. Vốn định dùng tuổi tác làm áp lực, không ngờ lại tự tát vào mặt mình.

Trì Khê nhìn ra tâm tư đó nhưng không nói gì thêm, chỉ coi như là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng.

Thấy Dương Tinh Tinh rời đi với sắc mặt khó coi, Trì Khê nhún vai cười nhạt.

Sau khi mọi người thay đồ xong, đạo diễn dẫn cả đoàn vào ghi hình. Trường quay có ít ánh sáng, đạo cụ kỳ quái khắp nơi, không khí u ám. Xem ra hôm nay tổ chương trình định quay tập có phong cách kinh dị.

Lương Tranh và Trì Khê được chia cùng một đội. Hai người phối hợp tìm manh mối, nhưng từ lúc thay đồ xong, cậu ta cứ tránh ánh mắt cô, nói chuyện cũng ấp úng, ảnh hưởng không nhỏ đến tốc độ giải mật mã.

Trì Khê nghi ngờ hỏi:
“Cậu không sao đấy chứ?”

Lương Tranh vội vàng xua tay:
“Không… không sao. Em đang cố tìm manh mối.”

Nghe vậy cô yên tâm hơn, tưởng cậu ta chỉ đang căng thẳng. Cô đưa mắt nhìn sang nhóm của Dương Tinh Tinh, họ đã vào tới căn phòng thứ ba.

Cô liền giục:
“Chúng ta phải nhanh lên, đội kia dẫn trước nhiều quá rồi.”

Lương Tranh gật đầu, chỉnh lại dáng đứng, hô một tiếng: “Rõ!”

Phải nói rằng một trong những ưu điểm nổi bật nhất của Trì Khê chính là tính hiếu thắng. Bị người khác khiêu khích, cô nhất định phải thắng.

Lời nhắc nhở của cô cũng khiến Lương Tranh tăng tốc, tìm manh mối không bỏ sót góc nào. Cậu rất nghiêm túc, khiến Trì Khê cũng cảm thấy tổ của họ hoàn toàn có khả năng thắng.

“Á!”

Khi cô đang lật một quyển sách cũ, chợt nghe thấy tiếng Lương Tranh rên đau. Cô vội quay sang, thấy cậu ôm tay, máu chảy không ngừng từ đầu ngón tay. Hóa ra trong lúc tìm manh mối, cậu không cẩn thận đụng phải mảnh kính vỡ, thậm chí có hai mảnh găm thẳng vào thịt, trông rất đáng sợ.

Trì Khê cau mày, lập tức gọi nhân viên đến hỗ trợ.

Chương trình tạm dừng ghi hình. Đạo diễn và trợ lý đều có mặt, thấy vết thương không nhẹ, cuối cùng quyết định đưa người đến bệnh viện.

Lương Tranh áy náy nói:
“Chị Khê, có phải em đã kéo lùi tiến độ của mọi người không?”

“Đừng nghĩ nhiều, quan trọng là chữa trị vết thương cho ổn đã. Tôi sẽ đi cùng cậu, yên tâm.”

Trì Khê nói rồi vỗ nhẹ vai cậu, trong lòng không khỏi có chút áy náy, nếu không phải cô hối thúc, có lẽ đã không xảy ra chuyện.

Lương Tranh đỏ mặt:
“Như vậy… làm phiền chị quá.”

“Không sao. Chương trình cũng tạm hoãn rồi, tôi rảnh mà.”

Ngoài Trì Khê, còn có trợ lý Tiểu Vãn và một nhân viên chương trình cùng đi.

Đạo diễn đã gọi sẵn xe, trước khi đi còn dặn kỹ:
“Đã liên hệ trước rồi, cứ đến Bệnh viện Nhân dân số 1 gần nhất.”

Nghe đến đây, Trì Khê giật mình. Hôm qua, hình như Chu Đàm từng nói: Nhậm Dữ Chu đang làm bác sĩ ngoại khoa tại bệnh viện này.

Nhưng hiện tại…

Nhìn vết thương nghiêm trọng của Lương Tranh, Trì Khê chỉ đành thở dài. Chuyện gặp mặt… đành tạm gác lại vậy.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play