Trì Khê lại liếc mắt nhìn tấm ảnh cũ trên bàn, trong lòng không nhịn được thầm mắng. Cho dù bác sĩ Nhậm không thích “bàn tiệc ngồn ngộn”, nhưng nếu có người dâng đến tận miệng, ai dám chắc anh sẽ từ chối?
Vừa nghĩ đến đó, cô bỗng giật mình nhận ra: mình đang lên kế hoạch gì thế này?
Chỉ vì bị Chu Đàm dội cho gáo nước lạnh, cô liền nổi hứng muốn "thử câu dẫn", để chứng minh sức hút của bản thân?
Rõ ràng biết kiểu hành động này có phần ấu trĩ và ngớ ngẩn, nhưng không hiểu sao, Trì Khê lại bị một nguồn năng lượng kỳ lạ nào đó thôi thúc.
Cô đột nhiên nghĩ: Hay là… thử thật xem sao?
Trì Khê chống cằm suy nghĩ, rồi môi đỏ khẽ cong lên, bắt đầu mở điện thoại, cẩn thận đăng nhập vào tài khoản Weibo chính.
Thực ra, bước "dùng tài khoản lớn" này từng khiến cô gặp chấn thương tâm lý. Trước kia từng có lần cô định dùng tài khoản phụ để hóng hớt, nhưng tay run lỡ đăng nhập bằng tài khoản chính. May mà khi đó cô chỉ thả tim mấy bài review đồ ăn, nếu không thì không biết sẽ tạo ra bao nhiêu sóng gió. Vì chuyện đó, Chu Đàm còn cấm cô dùng Weibo nửa tháng.
Nhưng lần này, cô không định giấu giếm gì. Tìm kiếm -> thả tim -> nhấn theo dõi.
Chuỗi thao tác hoàn thành, Trì Khê nhếch môi cười đầy đắc ý, cảm thấy như mình vừa thực hiện một "kế gian" thành công. Người ta đã vì mình mà lên tiếng giữa tâm bão, mình theo dõi lại một cái cũng đâu quá đáng.
Đúng như dự đoán, cô vừa thao tác xong, điện thoại đã reo - là Chu Đàm gọi đến.
Đối phương không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
“Trì Khê, cậu đừng có giở trò sau lưng tớ. Nếu để anh tớ biết, tớ thật sự không biết phải giải thích ra sao đâu…”
Nhắc đến Chu Quyết, Trì Khê vẫn có chút sợ. Cô “ừ” một tiếng, giọng không hẳn là đùa nhưng cũng không hoàn toàn nghiêm túc:
“Chỉ là… tớ thấy bác sĩ Nhậm có khí chất cấm dục, đặc biệt hấp dẫn. Nhất là cái dáng vẻ chính trực xen lẫn nghiêm nghị ấy, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy rất vừa mắt.”
Chu Đàm trợn trắng mắt:
“Nói tiếng người được không? Rõ ràng là mê trai còn giả vờ cao siêu.”
Trì Khê mạnh miệng: “Cậu thật nông cạn.”
Chu Đàm tiếp lời:
“Vì anh ta đăng bài đính chính giúp cậu? Tớ nhớ cậu đâu phải loại pha lê dễ vỡ, mấy lời đồn trên mạng cậu toàn lơ đi mà?”
“Ừ thì… tớ cũng không rõ. Nhưng nói thế nào thì người ta đã giúp tớ, tớ theo dõi lại cũng hợp lý mà.” Trì Khê nhún vai.
Chu Đàm thở dài:
“Vậy dừng ở đó đi. Tháng sau phim mới quay rồi, lại còn hợp tác với Ảnh đế Ôn Diên, cơ hội hiếm hoi đấy. Cậu đừng có mà suy nghĩ lung tung.”
“Với lại, cậu còn chưa gặp mặt người ta, nhỡ đâu gặp rồi lại thấy không có gì đặc biệt thì sao. Dù gì hai người không thuộc cùng một thế giới, đại mỹ nữ như cậu làm ơn tỉnh táo chút, đừng có giở trò với học thần nhà người ta.”
Những lời này không khiến Trì Khê chùn bước, trái lại càng làm cô hăng máu. Cô suýt chút nữa muốn kéo ngay Nhậm Dữ Chu tới khoe cho Chu Đàm sáng mắt.
Nhưng lời Chu Đàm cũng không sai, muốn biết “mỹ nhân kế” có tác dụng không, thì trước tiên phải gặp mặt đã.
Trì Khê thật sự cũng muốn biết, sau khi gặp trực tiếp, liệu cảm xúc của cô có còn mãnh liệt như bây giờ? Liệu trái tim cô có thực sự bị người ta cuốn hút đến mức không thể khống chế?