Sáng hôm sau, khi Trì Khê vẫn còn đang say giấc, thì bị điện thoại của mẹ đánh thức một cách vô tình.
Cũng tại cô quên không tắt chuông. Cô uể oải gãi đầu, với tay tìm điện thoại mãi mới thấy, miễn cưỡng nhấn nút nghe máy:
“Mẹ…”
“Khê Khê, dạo này công việc của con có bận lắm không? Có thời gian thì về nhà một chuyến nhé?”
Gần đây ba cô đi du lịch với mấy ông bạn, bỏ lại mẹ cô - bà Triệu, ở nhà một mình. Trì Khê nghĩ chắc bà ở nhà buồn quá nên gọi mình về.
Cô dụi mắt, giọng còn ngái ngủ:
“Tháng sau con mới quay phim, tháng này cũng không quá bận, chỉ có vài hoạt động quảng bá thôi. Ba không ở nhà nên mẹ thấy buồn à?”
Bà Triệu hừ một tiếng:
“Người già một mình ra ngoài chơi là tốt. Cái kho chứa bị ông ấy chất đồ lung tung, nhân lúc ông ấy không ở nhà, mẹ đang dọn bớt. Trong góc còn có mấy cái rương lớn của con, con về xem còn giữ cái nào, mẹ không dám tự tiện vứt.”
Ba không cho mẹ đi cùng, giờ mẹ "trả đũa" bằng cách dọn đồ của ông. Trì Khê bật cười:
“Được rồi, hôm nay con về phụ mẹ dọn dẹp luôn.”
Tối đến, Trì Khê lái xe về nhà. Vừa vào cửa đã thấy mẹ cô tay chân lanh lẹ, gần như dọn xong hết mọi thứ.
“Bộ cần câu của ba…”
“Ném rồi.”
Trì Khê đứng tại chỗ, yên lặng mặc niệm ba giây. Thôi thì lúc nào đến sinh nhật ông, cô sẽ tặng lại một bộ mới.
Bà Triệu nói:
“Mẹ để nguyên mấy cái rương của con đấy, con vào xem còn giữ thứ gì không.”
Trì Khê đưa mắt nhìn qua. Rương đã cũ, bên ngoài phủ bụi, bên trong là đồ thời đi học.
Cô mở ra xem, đa phần là sách vở cũ kỹ, không còn tác dụng gì. Cô chuẩn bị đóng lại thì bất ngờ nhìn thấy một cuốn sổ bìa xanh lục bị đè bên dưới, chỉ lộ ra một góc nhỏ.
Trì Khê giật mình. Một ý nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu, cô liền kéo nó ra, dùng khăn giấy lau sạch bụi.
Bà Triệu nghe thấy động liền ghé vào:
“Cái đó là sổ tốt nghiệp cấp ba à? Đồ có ý nghĩa kỷ niệm như vậy thì không nên vứt.”
Trì Khê gật đầu, không nên vứt thật.
Cô đem cuốn sổ cất cẩn thận vào túi, ăn tối xong cùng mẹ liền mang theo về nhà.
Về tới nhà, Trì Khê lên thẳng thư phòng trên tầng hai, lấy sổ tốt nghiệp ra đặt lên bàn. Đây là phiên bản trường phát hành để lưu niệm, có đủ ảnh tốt nghiệp của cả niên khóa.
Ngoài ảnh tốt nghiệp, còn có mấy tấm hình chụp khi cô học cấp ba, cả ảnh tập thể lớp.
Cô giở từng trang, mắt lần lượt lướt qua từng gương mặt quen thuộc. Nếu anh ấy thực sự nổi bật như thế, thì chắc sẽ dễ nhận thấy.
Thật ra hỏi Chu Đàm là biết ngay Nhậm Dữ Chu học lớp nào. Nhưng cô không muốn hỏi. Trong lòng bỗng có một ý nghĩ kỳ lạ: cô muốn tự mình tìm ra anh.
Ý nghĩ đó đến chính cô cũng thấy khó hiểu. Có lẽ vì vừa được một “cực phẩm” đẹp trai ra mặt bảo vệ, lại không hề mang động cơ lợi ích, nên dù là cô - cũng khó tránh khỏi có chút dao động.
Đúng lúc đó, mắt cô dừng lại trên một tấm ảnh. Cô khẽ nhíu mày, vội vàng rút nó ra, nhìn kỹ lại, càng nhìn càng ngạc nhiên. Trong ảnh là một nam sinh tuấn tú, mặc đồng phục xanh lam, gương mặt sáng sủa, đứng bên cạnh… chính là cô.
Vì để học sinh tập trung học nên trường cấp 3 không có nhiều hoạt động. Nhưng năm cô học lớp 11, trường tổ chức hai cuộc thi nội bộ: một là thi hát, hai là thi vật lý.
Nhờ có năng khiếu nghệ thuật nên cô giành giải nhất trong cuộc thi ca hát.
Vì vậy cô và nam sinh giành giải nhất cuộc thi vật lý được chọn làm “đại sứ hình ảnh” của trường. Chỉ là, cô không biết đối phương là ai.
Ban đầu trường định cho hai người chụp ảnh lưu niệm tại cổng trường để in vào sổ tay tuyên truyền, nhưng lúc đó cô bận luyện thi nghệ thuật, không thể có mặt.
Không biết ai nghĩ ra cách: để nhiếp ảnh gia chụp riêng nam sinh, bên cạnh cố ý chừa khoảng trống, rồi sau đó photoshop Trì Khê vào.
Cô nhận được tấm ảnh đó, lúc ấy bận rộn thi cử nên chỉ liếc qua rồi kẹp vào sổ tốt nghiệp.
Giờ nhìn kỹ lại, nam sinh đứng cạnh cô trong ảnh chính là Nhậm Dữ Chu.
Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng. Trì Khê ngồi im thật lâu, rồi không nhịn được lập tức nhắn tin cho Chu Đàm.
Trì Khê: Mau xem! Cậu từng thấy ảnh này chưa?
Trì Khê: [Ảnh]
Chu Đàm gửi ngay ba biểu cảm "ngạc nhiên chấn động", rồi hỏi dồn:
Chu Đàm: Cái này chụp khi nào vậy?! Hai người thật sự có quen biết à?!
Trì Khê ôm đầu, đành chỉ ra trọng điểm:
Trì Khê: Cậu không nhận ra sao? Nhìn ảnh thấy gì lạ không…
Chu Đàm vừa kinh ngạc vừa tò mò. Trì Khê đành kể lại đầu đuôi chuyện đại sứ hình ảnh… Mà mấy cuốn sổ tuyên truyền này chỉ phát cho học sinh mới, Chu Đàm không biết cũng không lạ.
Chu Đàm: Trời ơi, trường học nghĩ ra trò photoshop này cũng tài thiệt!
Chu Đàm: Mà khoan, sao cậu lại đi tìm ảnh đó? Bộ tính… ăn thịt Đường Tăng thật à?
Trì Khê bị câu chữ của cô chọc cười, lập tức “phản đòn”:
Trì Khê: Vậy theo ý bệ hạ, thần thiếp có bao nhiêu phần trăm khả năng tà tâm thành hiện thực?
Chu Đàm: Cậu tính làm thật à?! Không thể nào!
Trì Khê: ???
Chu Đàm: Người ta chỉ thấy chuyện bất bình thì lên tiếng thôi. Mà nói thật, cậu nhìn kiểu gì cũng không phải gu của bác sĩ Nhậm đâu. Người ta nhã nhặn như vậy, chắc chỉ thích kiểu dịu dàng, trong sáng. Chứ cậu thì như… bàn tiệc ngồn ngộn!
Trì Khê: “bàn tiệc ngồn ngộn” là ý gì?!
Chu Đàm trả lời tỉnh bơ:
Chu Đàm: Dáng người của cậu quyến rũ như vậy, chẳng phải là ngồn ngộn à?
Trì Khê: ……
Bị nói vậy, Trì Khê theo bản năng cúi đầu nhìn xuống. Thân hình đầy đặn, đường cong lả lướt, đúng là rất thu hút… Nhưng giờ lại bị xem như “hàng khó tiêu hóa”?!
Hơn nữa, ai nói những người như Nhậm Dữ Chu - dịu dàng, lạnh lùng, trí thức, thì không thể thích kiểu quyến rũ? Trì Khê hậm hực nghĩ thầm: biết đâu anh ấy lại thích… "bàn tiệc ngồn ngộn" thì sao?