“Nhìn tớ giống kiểu con gái có tâm cơ lắm sao?” Trì Khê lướt bình luận, bất đắc dĩ hỏi.
Chu Đàm đáp ngay: “Không giống.”
“Vậy là được.” Trì Khê thẳng lưng, như thể muốn đòi lại công bằng cho bản thân.
Chu Đàm thuận miệng bổ sung một câu:
“Người đẹp như cậu không cần dùng tâm cơ. Gương mặt này đủ khiến bao người ghen tỵ rồi, còn cần đắc tội với ai?”
“……”
Trêu bạn thân xong, Chu Đàm bận rộn đi xử lý công việc, Trì Khê nằm một mình trên sofa buồn chán.
Cô lười biếng mở bình luận lên xem tiếp, gọi Tiểu Vãn đem cho mình ly nước chanh. Cơm hộp được giao tới, cô vừa ăn vừa lơ đãng hồi tưởng lại mấy bạn học cấp ba.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, ấn tượng về ai cũng mờ nhạt, huống hồ lại không có ký ức “gây thù chuốc oán” gì.
“Khoan đã! Cái gì thế này?!”
Tiếng la thất thanh của Tiểu Vãn khiến Trì Khê suýt sặc nước. Chu Đàm nghe thế, vội vàng nhận điện thoại Tiểu Vãn đưa, vừa xem liền ngẩn người.
Thấy bọn họ mặt mày biến sắc nhìn chằm chằm vào màn hình, Trì Khê vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ đoán chắc mình lại bị khui thêm phốt nào đó.
Cũng may cô vốn là người có "trái tim sắt đá", đã quen với việc bị cư dân mạng đánh giá, khen chê đủ kiểu, nên mặt vẫn bình thản:
“Có chuyện gì thì nói luôn đi. Tớ chịu được.”
Chu Đàm nhìn cô một lúc, chậm rãi hỏi:
“Cậu còn nhớ Nhậm Dữ Chu không? Hồi cấp ba, học chung khóa với tụi mình.”
Trì Khê ngơ ngác, lưỡng lự một chút rồi thẳng thắn:
“Không quen.”
Chu Đàm lập tức kích động:
“Cậu không nhớ Nhậm Dữ Chu? Hồi đó Nhậm Dữ Chu là truyền kỳ khối tự nhiên đấy! Liên tục đứng nhất toàn trường, thi đại học còn phá kỷ lục điểm số của Tân Nhất Trung. Cậu không có chút ấn tượng nào sao?”
Lần đầu thấy Chu Đàm phản ứng như thế, Trì Khê cũng hơi ngượng, đành cười trừ tìm đại lý do:
“Có lẽ lúc đó tớ lo ôn thi nghệ thuật nên không quan tâm tới. Chỉ mơ hồ nhớ có một nam sinh nổi bật.”
Chu Đàm hậm hực:
“Nhậm Dữ Chu cũng thuộc hàng hot boy của trường đấy, chỉ là tính tình kiệm lời, không ham nổi danh. Nhưng mấy cái này không quan trọng. Quan trọng là anh ấy vừa lên Weibo xác minh thân phận, đứng ra bênh vực cậu!”
Trì Khê sững người, vội mở điện thoại, tìm ngay bài viết đang nằm ở hot search.
@NhậmDữChu
“Tôi và Trì Khê là bạn học cấp ba. Với danh dự cá nhân, tôi khẳng định những thông tin lan truyền trên mạng về Trì Khê thời trung học là bịa đặt. Người trong sạch ắt sẽ được minh oan, nhưng tôi không đành lòng nhìn mọi thứ tiếp tục bị bóp méo. Tôi tình nguyện đứng ra làm rõ, nếu cần sẽ chịu trách nhiệm pháp lý cho lời nói của mình.”
Dòng chữ xác minh phía dưới ghi rõ: Phó giáo sư, Khoa Ngoại Tổng hợp, Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Tân.
Một phát ngôn chính diện, từ tài khoản xác thực, càng có sức thuyết phục hơn hàng nghìn lời phân bua từ người bình thường.
Trong thời đại ai ai cũng dùng tài khoản ẩn danh để giấu thân phận, thì hành động công khai lên tiếng của bác sĩ Nhậm thực sự khiến người ta nể phục.
Ngay sau đó, cư dân mạng bắt đầu bình luận rôm rả:
Lầu 1: Vị bác sĩ này tôi biết! Chính là người từng được đưa tin sau vụ nổ khách sạn 925 ở Phú Thành. Anh ấy cũng bị kẹt nhưng vẫn cứu được mấy người. Trông rất đẹp trai, lại là người thành phố Tân, vậy nên tôi có ấn tượng sâu sắc lắm!
Trì Khê sững sờ.
Vụ nổ đó cô cũng biết, ban đầu cô có cảnh quay tại khách sạn 925, nhưng vì diễn viên đóng vai nam chính lỡ chuyến bay nên bị hủy. Nhờ vậy cô mới thoát nạn. Khi đó cả đoàn phim đều gọi diễn viên nam kia là "bùa hộ mệnh".
Cô tiếp tục đọc:
Lầu 2: Đúng rồi, tôi cũng vừa tra lại. Người cứu hộ trong vụ đó đúng là bác sĩ Nhậm này.
Lầu 3: Vậy thì phát ngôn của anh ấy đáng tin rồi, chứ không phải mấy tài khoản ảo nửa vời.
Lầu 4: Tin đồn về Trì Khê đúng là không logic. Bài đăng kia cố tình viết mập mờ, rõ ràng có ai đó đang bôi xấu.
Lầu 5: Mạng là ảo, đừng để bản thân thành công cụ công kích của người khác.
Dư luận xoay chiều trong tích tắc. Cư dân mạng vừa ăn dưa xong lập tức "quay xe", bắt đầu nghi ngờ ngược lại người tung tin, chuyển phe nhẹ nhàng như chưa từng công kích ai.
Chu Đàm chớp thời cơ, lập tức yêu cầu đội ngũ đẩy tin xác minh của bác sĩ Nhậm lên top Weibo, cảm ơn công khai, còn ghim bài viết lên đầu trang.
Chưa đến một tiếng sau, tài khoản tung tin xấu không chịu nổi áp lực dư luận, phải xóa bài, lặng lẽ biến mất.
Sự việc được giải quyết nhanh chóng như vậy, phần lớn là nhờ bác sĩ Nhậm ra tay tương trợ.
Mọi người trong công ty thở phào nhẹ nhõm, riêng Chu Đàm vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, biểu cảm như không tin nổi.
Thấy vậy, Trì Khê đi đến, cúi người sát lại làm Chu Đàm giật bắn, cô bật cười:
“Cậu để ý người ta như thế, chẳng lẽ từng đơn phương bác sĩ Nhậm hồi cấp ba?”
Chu Đàm trừng mắt nhìn cô:
“Cậu không ở trường thường xuyên nên không hiểu đâu. Hồi đó bác sĩ Nhậm đúng chuẩn ‘cao lãnh’, ai cũng không dám lại gần. Giờ anh ấy chủ động đứng ra giúp cậu giải vây, tớ sắp rớt cằm rồi đây!”
Nói rồi còn kéo Trì Khê lại, tránh xa nhóm nhân viên, nhỏ giọng hỏi:
“Hai người thật sự không liên lạc riêng?”
Trì Khê bật cười:
“Có ai làm người đại diện như cậu, tự ghép scandal cho nghệ sĩ nhà mình?”
Chu Đàm vẫn chưa thôi nghi ngờ:
“Tốt nhất là không có thật. Bây giờ cậu phải tập trung cho sự nghiệp, đây chính là điều anh trai tớ căn dặn trước khi đi.”
“Biết rồi mà."
Nghe nhắc đến Chu Quyết, Trì Khê ngoan ngoãn gật đầu.
Về đến nhà, Trì Khê quấn khăn trắng đi ra từ phòng tắm, vừa đắp mặt nạ vừa... ngứa tay mở Weibo bác sĩ Nhậm bằng tài khoản phụ.
Vừa vào trang chủ, cô khựng lại một giây, rồi tiếp tục kéo xuống xem. Không hiểu sao lại muốn lướt thêm một chút, trang cá nhân của bác sĩ Nhậm toàn là chia sẻ về kiến thức y khoa và các bài luận chuyên ngành.
Kéo xuống nữa, cuối cùng cô thấy vài hình ảnh đời thường hiếm hoi: một bữa cơm công tác đơn giản, khung cảnh hoàng hôn, và một bức ảnh thẻ công chức - chính là ảnh chứng nhận thân phận anh từng đăng.
Cô nhấn mở ảnh, zoom lớn. Ánh mắt lập tức sáng lên.
Lần này Chu Đàm không nói quá, bác sĩ Nhậm đúng là… rất đẹp trai.
Trì Khê tắt điện thoại, đi ra phòng khách tập thể dục, nhưng suốt cả buổi cũng không hiểu nổi: tại sao mình lại “vô thức” lưu bức ảnh kia về máy.