Trì Khê nghe xong, không khỏi sững người: rất nhiều người tham gia cuộc thi là vì mình?

Cô mơ hồ nhớ lại, trước kia từng nghe Chu Đàm đùa về chuyện này. Vì cuộc thi ca hát được tổ chức trước, việc cô giành giải nhất đã sớm lan rộng khắp trường. Sau đó, không biết từ đâu rộ lên tin đồn rằng hai người đạt giải nhất sẽ chụp ảnh chung làm đại sứ tuyên truyền. Kết quả, số người đăng ký tham gia cuộc thi kiến thức bỗng nhiên tăng vọt một cách bất thường.

Chỉ là sau khi thi xong, Trì Khê lập tức ra ngoài tập huấn biểu diễn. Chu Đàm cũng không còn quan tâm đến cuộc thi kiến thức nữa, nên họ không hay biết gì thêm. Không ngờ, người đạt giải nhất bên kia lại chính là Nhậm Dữ Chu.

Vậy lúc đó anh tham gia cuộc thi là vì điều gì?

Ánh mắt Trì Khê lướt qua gương mặt điềm tĩnh của anh, trong lòng khẽ trầm xuống. Dù cô có tự luyến đến đâu cũng không dám nghĩ rằng, một người như Nhậm Dữ Chu lại vì cô mà tham gia cuộc thi chỉ để chụp ảnh chung.

Ý nghĩ ấy đúng là quá mức hoang đường.

Thật ra cô muốn hỏi thêm, nhưng thái độ lãnh đạm của anh lúc này rõ ràng không muốn tiếp tục bàn sâu về chủ đề đó.

Vì vậy Trì Khê đành giả vờ như không có gì, lặng lẽ gắp đồ ăn, cũng không dám mở lời tiếp.

Chẳng mấy chốc, bữa tối kết thúc. Nghĩ đến công việc bận rộn thường nhật của Nhậm Dữ Chu, lại nhớ tới việc tháng sau mình sẽ gia nhập đoàn phim, Trì Khê không khỏi buồn bã: không biết lần sau gặp mặt sẽ là khi nào.

Nhậm Dữ Chu hỏi:
“Em sao vậy?”

Biểu cảm u sầu của cô có lẽ quá rõ ràng. Trì Khê miễn cưỡng kéo môi, cười khổ:
“Tháng sau em sẽ vào đoàn quay phim rồi.”

Có lẽ sẽ không gặp được anh nữa.

“Có vất vả không?”

Trì Khê hơi ngạc nhiên. Thì ra anh tưởng cô buồn là vì sợ cực khổ.

Cô vội lắc đầu giải thích:
“Cũng không đến nỗi. Kịch bản này do Chu Đàm - quản lý của em, cũng là bạn học cũ cùng lớp ở Nhất Trung giúp em chọn.”

Cô dừng lại quan sát phản ứng của anh, thấy anh không có biểu cảm gì, có vẻ không nhớ rõ Chu Đàm.

Trì Khê thầm cười, rồi tiếp tục kể:
“Phim lần này có liên quan đến nghề của anh đó. Là phim đề tài y khoa, nói về những người làm trong ngành y. Em đóng vai nữ chính - một bác sĩ ngoại khoa giỏi giang. Anh có muốn nghe nội dung không...”

Nói đến nội dung phim, Trì Khê bắt đầu thao thao bất tuyệt, rồi lại sực nghĩ: Nhậm Dữ Chu hiếm khi có dịp thư giãn, mình cứ nói chuyện bệnh viện có khi lại khiến anh thấy nhàm chán.

“Hay là thôi...” Cô chưa kịp nói hết thì nghe anh trả lời:

“Ừ, em nói đi.”

Anh tựa lưng vào ghế, lặng lẽ lắng nghe cô kể chuyện.

Trì Khê mải mê kể, không nhận ra ánh mắt Nhậm Dữ Chu nhìn cô lúc này dịu dàng đến thế nào.

Khi cô kể xong, Nhậm Dữ Chu khẽ cười:
“Xem ra em thật sự rất thích diễn xuất.”

“Đúng vậy.” Trì Khê cười tươi, uống một ngụm nước trái cây trên bàn.

Cô thật sự yêu nghề diễn, vì vậy mới chăm chỉ thi đỗ Học viện Điện ảnh. Một khi đã xác định mục tiêu, cô luôn cố gắng hết sức. Nhưng lúc này, khi đã bắt đầu có cảm tình với một người, cô lại không biết nên nỗ lực từ đâu.

Bữa tối kết thúc cũng là lúc hai người lại phải quay về với quỹ đạo riêng. Hai người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau, rồi sẽ lại sống những ngày không giao nhau như trước kia.

Nghĩ đến điều đó, Trì Khê bỗng thấy hụt hẫng. Sau này, muốn gặp lại cũng không có lý do gì chính đáng.

Ra khỏi nhà hàng, cô do dự một lúc rồi vẫn lên tiếng:
“Bác sĩ Nhậm, để em lái xe đưa anh về.”

Nhậm Dữ Chu khựng lại, nhưng từ chối:
“Không sao, ở đây bắt xe rất tiện.”

Trì Khê đột nhiên thấy hối hận: tại sao mình lại thành thật như vậy? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm? Đó không phải là mục đích ban đầu của cô…

Cô cắn môi, lấy hết can đảm thử thêm một lần:
“Hồi nãy hình như ăn hơi no, em biết ở gần đây có chỗ ngắm cảnh đêm rất đẹp. Hay là... tụi mình đi dạo một chút?”

“Em không sợ bị chụp ảnh à?” Anh im lặng vài giây rồi hỏi.

Trì Khê chớp mắt. Ý anh là... lựa chọn thuộc về cô?

Hiểu được ẩn ý, cô nhanh chóng lấy từ túi ra kính râm, mũ và khẩu trang, trang bị kín mít, rồi đùa:
“Thế này còn nhận ra em được không?”

Nhậm Dữ Chu hơi cúi người, ánh mắt đảo qua đánh giá, khẽ nói:
“Vẫn nhận ra.”

Trì Khê thầm thấy may mắn vì chiếc kính râm đã kịp thời che giấu biểu cảm bối rối của cô.

Khoảnh khắc anh đến gần, cả thế giới như ngưng đọng. Cô không còn nghe thấy tiếng sóng biển hay âm thanh ồn ào xung quanh. Trước mắt chỉ có đôi mắt ánh lên tia sáng nhẹ nhàng của anh và trái tim cô lệch một nhịp rõ ràng.

Cả hai men theo đường Lâm Tân, chậm rãi rời xa đám đông. Càng đi, con đường càng yên tĩnh.

Bãi biển trước mặt chưa được khai phá, đèn đường chưa chiếu tới, khung cảnh khoáng đạt hoang sơ. Những tảng đá ngầm lởm chởm nằm giữa lớp bùn cát, xác vỏ sò nằm rải rác. Đây là bãi biển tự nhiên, không mềm mại như bãi nhân tạo, cũng chẳng thân thiện với kẻ lạ mặt. Nhưng chúng sẵn sàng làm người chứng kiến cho những câu chuyện đang diễn ra.

Gió biển thổi qua mát lạnh, khiến người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Trì Khê yên tâm tháo khẩu trang, sải bước chậm rãi, vừa cảm nhận làn gió, vừa tận hưởng khoảng thời gian nhẹ nhàng cùng người bên cạnh.

Có lẽ nhờ bữa tối vừa rồi, khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp không ít.

Vì vậy, cô lại chủ động bắt chuyện:
“Chu Đàm từng nói, thời đi học anh là học thần chính hiệu, lần nào cũng đứng đầu toàn khối, rất đáng nể.”

“Cũng không hẳn.” Anh đáp thản nhiên. “Năm lớp 11, anh trượt một môn, chỉ đứng thứ ba.”

Trì Khê lập tức cảm thấy bị áp đảo, đột nhiên không muốn nói tiếp nữa.

“Trước đây, em biết anh sao?” Nhậm Dữ Chu bất ngờ hỏi.

Tuy giọng nói của anh vẫn bình thản, nhưng Trì Khê lại cảm nhận được trong đó một tia khẩn thiết.

Cô không biết phải trả lời thế nào. Sự thật là: trước đây cô không biết.

Dù họ từng có cơ hội chạm mặt từ rất sớm, nhưng thời điểm không đúng, cuối cùng vẫn bỏ lỡ nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play