Trì Khê có chút chột dạ, cố ý nhìn sang hướng khác:
“Hồi đó em là học sinh trung bình, cách biệt hoàn toàn với học bá như anh. Nhưng nếu khi đó em biết anh, nhất định sẽ muốn kết bạn.”

Nghe vậy, Nhậm Dữ Chu chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Phản ứng đó khiến Trì Khê khó mà đoán được cảm xúc của anh. Cả hai vẫn sóng bước như trước, nhưng từ lúc ấy, anh trầm mặc hẳn đi.

Đến khi không nhịn được nữa, Trì Khê lén liếc sang, không ngờ bắt gặp Nhậm Dữ Chu cũng đang nhìn mình. Ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, im lặng mà mãnh liệt.

Nhậm Dữ Chu khẽ mím môi:
“Không sao.”

Trì Khê khựng lại. Không biết có phải cô ảo giác không: ánh mắt của Nhậm Dữ Chu lúc này có chút đau thương. Bị cái nhìn ấy bao trùm, cô bỗng thấy tim đập mạnh, theo bản năng nắm chặt góc áo.

Một cảm giác áp lực len lỏi, thậm chí cô thoáng nghĩ mình giống như người đã phụ lòng anh vậy.

Nhưng rồi cô lại lắc đầu. Mới gặp nhau chưa bao lâu, làm gì có chuyện “phụ bạc"?

Gió biển về đêm lạnh buốt. Vì muốn mình trông đẹp mà Trì Khê mặc khá phong phanh. Lúc nãy ăn xong còn thấy nóng người, giờ bị gió biển lùa qua, quả thật thấy lạnh run.

Cô bất giác ôm lấy cánh tay, nhưng vẫn cố gắng bước tiếp. Nhậm Dữ Chu nhanh chóng nhận ra, bèn dừng bước rồi nắm lấy cổ tay cô, ra hiệu dừng lại.

Anh nói:
“Đi đến đây được rồi.”

Cảm giác ở cổ tay quá rõ ràng khiến Trì Khê giật mình nhìn xuống, trong lòng hơi dao động. Nhậm Dữ Chu như bị điện giật lập tức buông tay, tránh ánh mắt cô:
“Xin lỗi.”

Trì Khê lắc đầu nói không sao. Nhưng đúng lúc ấy, một cơn gió mạnh lại thổi đến như cố tình trêu ngươi. Trì Khê nắm lấy cơ hội, giả vờ hắt hơi một cái.

Quả nhiên Nhậm Dữ Chu do dự, cuối cùng vẫn cởi áo khoác xuống, khoác lên vai cô một cách rất lịch thiệp. Anh quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng, gương mặt thoáng đỏ.

Trì Khê theo phản xạ cúi đầu nhìn vào cổ áo, chợt hiểu vì sao lúc nãy ánh mắt của anh lại khác thường đến thế…

“Cảm ơn anh.”

Cô nhẹ nhàng kéo áo sát người, mùi hương dịu nhẹ trên vải áo len lỏi, thanh mát, là mùi hương thuộc về anh.

“Không có gì.” Giọng anh bình thản, hai người vẫn giữ sự khách khí vừa phải.

Nói xong, Nhậm Dữ Chu xoay người đi trước, bước chân hơi nhanh. Lần này Trì Khê tinh ý phát hiện, bác sĩ Nhậm trấn định kia lại đang đỏ tai.

Cô bật cười, nhanh chóng bước theo. Trong lòng lâng lâng, bước chân nhẹ nhõm, cùng anh sóng vai đi tiếp. Khi cô lại gần, Nhậm Dữ Chu cũng tự nhiên mà chậm bước lại.

Lúc chia tay.

Trì Khê hạ cửa kính xe, mỉm cười tạm biệt, nhưng vẫn không kìm được hỏi:

“Anh... chắc là chưa có bạn gái đúng không?”

Lần trước cô nhìn qua WeChat của anh, không thấy có người bạn nữ thân thiết nào được ghim trên đầu, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng.

Biểu cảm của Nhậm Dữ Chu hiện rõ sự ngạc nhiên, như không ngờ cô sẽ hỏi thẳng vấn đề này. Anh nhìn cô chăm chú, suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Đang suy nghĩ.”

Suy nghĩ? Là đang cân nhắc ai? Chẳng lẽ đã có người phù hợp?

Trì Khê lập tức cảm thấy bất an. Nghĩ đến việc mình sắp gia nhập đoàn phim, lại phải xa anh một thời gian, nếu giữa lúc đó có người khác chen vào…

“Không... không được suy nghĩ!”

Cô đột ngột lên tiếng, đầy bá đạo nhưng vô lý, nói xong lại hoảng hốt khởi động xe bỏ đi luôn, vô tình mang theo cả áo khoác của anh.

Nhìn theo bóng xe rời xa, Nhậm Dữ Chu bất lực lắc đầu.

“Không được suy nghĩ”? Giọng điệu mạnh mẽ là thế, nhưng bỏ chạy cũng thật nhanh.

Anh đứng nguyên tại chỗ, nhớ lại bữa tối, cuộc trò chuyện và buổi dạo biển vừa rồi. Mọi thứ vẫn khiến anh cảm thấy như không thật, nhưng rõ ràng: chúng đều đã xảy ra.

Đây có được xem là một buổi hẹn hò? Có lẽ là một buổi hẹn không chính thức.

Tất cả bắt đầu từ một cuộc tranh cãi trên mạng, để rồi họ lại một lần nữa có cơ hội gặp nhau. Đột nhiên, anh không biết nên cảm ơn ai, hay nên cảm ơn chính mình, vì đã can đảm bước ra một bước.

Những năm qua, anh đã chủ động rất nhiều lần, nhưng lần này, cuối cùng cũng nhận được sự hồi đáp.

Mà hồi đáp ấy, đến đúng vào thời điểm cô đang rực rỡ nhất, chói sáng nhất. Cũng là vào lúc anh nghĩ mình đã không còn cơ hội.

Có lẽ giữa họ, thật sự còn duyên phận.

Tối hôm đó trở về nhà, Nhậm Dữ Chu đứng trước cửa sổ sát đất, suy nghĩ miên man về mọi chuyện xảy ra trong ngày.

Hình ảnh Trì Khê đứng trong gara bệnh viện chờ anh hiện rõ trong đầu. Lần này, cô hoàn toàn là vì anh mà đến. Dù bề ngoài anh tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng thì ngổn ngang không thôi.

Anh nhìn ra được, cô đã trang điểm rất tỉ mỉ. Chính điều đó lại khiến anh càng bối rối. Những tổn thương và băn khoăn thời niên thiếu, bỗng chốc được xoa dịu. Những nỗi buồn ngày ấy, giờ đây lại trở thành những điều quý giá.

Nhậm Dữ Chu đứng chân trần trên thảm, ngoài cửa sổ là ánh đèn vàng rơi rớt. Đêm đã khuya, nhưng anh không hề thấy buồn ngủ.

Sau một hồi im lặng, anh như nhớ ra điều gì, liền xoay người đi vào thư phòng.

Anh mở máy tính, ấn hộp thư, tìm đến email viện trưởng đã gửi cho mình nửa tháng trước.

Đó là một thư mời từ đoàn phim gửi đến bệnh viện, muốn mời một bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp làm cố vấn y khoa cho đoàn. Khi ấy, viện trưởng dự định giao cho anh, nhưng vì không mấy hứng thú với những việc này nên anh đã từ chối, để bác sĩ Lý thay thế.

Vậy mà hôm nay, khi nghe Trì Khê nhắc đến tên bộ phim là “Xin chào, bác sĩ”, anh mới sực nhớ: hóa ra là dự án này.

Trách sao cái tên nghe quen đến vậy.

Nhậm Dữ Chu khẽ thở dài. Anh bắt đầu thấy hối hận vì lúc trước đã từ chối quá dứt khoát.

Giờ đây, có lẽ phải bỏ cả thể diện để đến nhờ vả bác sĩ Lý. Anh gần như tưởng tượng ra cảnh mình bị các đồng nghiệp trêu chọc khi mở lời, nhưng lúc này anh không quan tâm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play