Rất nhanh, họ đã đến nhà hàng lộ thiên, có mặt sân hướng biển, lan can treo dây đèn nhấp nháy, toả ra ánh sáng mờ ấm. Nhà hàng nằm trên cao, từ đây có thể nhìn thấy rõ bầu trời đêm và mặt biển rộng lớn. Nếu cảm nhận kỹ còn có thể cảm giác được từng cơn gió mặn mà của biển lướt qua, như đang nghênh đón một buổi lễ trong gió.
Hai người được nhân viên dẫn lên khu vực dùng bữa ở tầng hai. Nhờ đặt bàn từ trước mà cả khu sân lộ thiên này được giữ riêng dành cho họ, tạo nên không gian yên tĩnh và bí mật.
Vừa ngồi xuống, Trì Khê liền đưa thực đơn cho Nhậm Dữ Chu, mỉm cười nói:
“Lần này là em mời, anh chọn món đi. Cứ gọi thêm mấy món anh thích.”
Nhậm Dữ Chu không từ chối. Anh nhận lấy thực đơn, lật vài trang xem qua. Trì Khê cũng không rảnh rỗi, nhưng thay vì chọn món, ánh mắt cô lại dính chặt vào những ngón tay thon dài của anh. Đúng là bác sĩ ngoại khoa: có đôi tay danh bất hư truyền.
Cảnh đẹp ý vui, quả xứng với lúc này.
Ánh mắt Trì Khê dần trở nên mơ màng. Cô bắt đầu nghĩ linh tinh, thầm tưởng tượng nếu có thể được nắm tay anh, chắc hẳn sẽ rất ấm áp, đầy cảm giác an toàn…
“Em có thích ăn tôm không?”
Giọng Nhậm Dữ Chu vang lên khiến cô giật mình bừng tỉnh. Cảm thấy ngượng vì mình vừa mộng mơ quá đà, cô vội cười che giấu:
“Em thích lắm.”
Nghe vậy, Nhậm Dữ Chu quay sang nói với nhân viên phục vụ:
“Cho một phần tôm hùm sốt bơ tỏi.”
Sau đó anh đưa thực đơn cho cô. Trì Khê ngạc nhiên hỏi:
“Sao chỉ gọi mỗi món tôm?”
Anh bình thản giải thích:
“Tôm ít mỡ, nhiều đạm, nhiệt lượng thấp. Món này coi như phần anh chọn. Còn lại em gọi thêm mấy món em thích.”
Trì Khê thoáng khựng lại. Ban đầu cô tưởng anh hỏi chuyện ăn tôm chỉ là để xã giao, không ngờ anh đã suy nghĩ kỹ như vậy, cân nhắc cả thói quen ăn uống và việc cô cần giữ dáng. Cô cảm thấy trong lòng ấm áp, mỉm cười dịu dàng, rồi đón lấy thực đơn để tiếp nhận ý tốt của anh.
Thế là cả bàn đồ ăn, ngoài đĩa tôm kia ra, những món còn lại đều do Trì Khê chọn.
Không khí dần trở nên nhẹ nhàng, hai người vừa ăn, vừa trò chuyện thoải mái.
Trì Khê chủ động mở lời:
“Không ngờ anh lại là người tỉ mỉ như vậy. Lần trước gặp ở bệnh viện, em còn tưởng anh là kiểu người rất xa cách, khó gần.”
Nhậm Dữ Chu hơi bất ngờ:
“Dựa vào đâu mà em nghĩ vậy?”
Trì Khê cười:
“Hôm đó ở bệnh viện, em mới vừa bước tới chào hỏi, anh liền lùi về sau một bước. Em tưởng anh ghét bị làm phiền.”
“Không phải vậy.”
Anh lắc đầu, rồi nghiêm túc nhìn cô giải thích:
“Dạo này em đang ở giữa tâm bão dư luận, bệnh viện lại là nơi đông người nhiều chuyện. Nếu có thêm lời đồn không hay, sẽ ảnh hưởng đến em.”
Thì ra không phải vì lạnh nhạt hay xa cách, mà là vì nghĩ cho cô.
Trong giới giải trí, nghệ sĩ quả thật luôn phải cẩn trọng. Trì Khê nhận ra, khi ấy cô đã được anh âm thầm bảo vệ. Dưới ánh mắt chăm chú của anh, gò má cô bắt đầu nóng lên đôi chút.
Cô thuận miệng hỏi tiếp:
“Vậy anh đã từng có ấn tượng gì về em? Nói thật, hôm đó anh chịu giúp em đính chính tin đồn, em đã rất bất ngờ. Cũng may là có người bạn cùng trường như anh, nếu không mọi chuyện không biết còn lan xa đến đâu.”
“Có.”
Anh gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:
“Rất quen thuộc.”
Trì Khê sững người trong giây lát.
“Rất quen thuộc”? Có lẽ anh chỉ muốn nói là quen mặt, do cô thường xuất hiện trên TV hay các bảng quảng cáo lớn.
Dù vậy, câu trả lời ấy cũng khiến cô cảm thấy được khích lệ, thậm chí có chút lâng lâng vui vẻ. Phát giác thời điểm đang thích hợp, Trì Khê liền kể tiếp:
“Anh biết không, thật ra giữa hai chúng ta từng có một lần hiểu nhầm thú vị.”
Thấy Nhậm Dữ Chu có chút ngạc nhiên, cô kể tiếp:
“Hồi còn học ở Nhất Trung, nhà trường muốn làm sổ tay tuyên truyền dành cho tân sinh viên. Họ dự định để hai người đạt giải nhất cuộc thi ca hát và thi vật lý chụp ảnh chung làm đại sứ. Trùng hợp thay, hai người đó là em và anh. Nhưng vì em phải đi tập huấn cho kỳ thi nghệ thuật, nên không thể có mặt hôm đó. Cuối cùng, ban giám hiệu quyết định dùng ảnh ghép để ‘gắn’ em và anh chụp chung. Thật đúng là dở khóc dở cười.”
Cô vừa kể vừa cười, coi như một chuyện hài hước nhẹ nhàng để mở rộng chủ đề. Hiện tại giữa hai người vẫn còn ít điểm chung, nên cô chỉ biết dựa vào những kỷ niệm liên quan để tìm cách hiểu anh nhiều hơn.
Nhưng Nhậm Dữ Chu sau khi nghe xong, vẻ mặt lại hiện lên chút gì đó khó tả, biểu vừa bất ngờ xen lẫn bối rối. Anh hỏi:
“Lúc đó em không đến được là vì đi tập huấn?”
Cô hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu:
“Vâng, lịch huấn luyện khá gấp, em đi cũng rất vội.”
Câu trả lời này dường như ngoài dự đoán của anh. Anh lặng lẽ nhìn cô, mãi vẫn không nói gì thêm.
Trì Khê cảm nhận được có gì đó đang giấu kín trong anh, nhưng cô hoàn toàn không thể đoán được. Rất rõ ràng, hiện tại anh không muốn nói ra.
Cô do dự một chút, rồi thử mở lời:
“Vậy năm đó anh có biết, người được ghép ảnh chung với anh là em không?”
Nghe vậy, dường như anh đang cố nén cảm xúc. Nhưng khi ngẩng đầu lên, gương mặt đã trở lại điềm tĩnh như cũ. Một lúc sau, anh mới chậm rãi nói:
“Năm đó, rất nhiều người đăng ký tham gia thi vật lý là vì em.”
Vì muốn có cơ hội xa xỉ ấy: được chụp ảnh chung với cô.
Rất nhiều người, vì cô mà đến.