Từ sáng sớm, Trì Khê đã giữ tinh thần phấn chấn. Hôm nay cô có một buổi chụp ảnh bìa tạp chí, đến hơn ba giờ chiều, công việc cơ bản đã hoàn thành. Cô nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn khá dư dả.

Về đến nhà, Trì Khê ngâm mình trong bồn tắm, cảm giác mệt mỏi lập tức tan biến. Sau đó, cô mặc áo choàng tắm dài, ngồi trước bàn trang điểm, lấy ra bộ sản phẩm dưỡng da được đóng gói tinh xảo, chính thức bắt đầu chuẩn bị cho “màn diễn lớn” tối nay.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, hơi nóng còn chưa tan hết, khiến hai má cô ửng hồng, gương mặt cũng vì thế mà thêm vài phần kiều mị. Không cần tô vẽ nhiều, đã mang nét đẹp tự nhiên đầy quyến rũ.

Trì Khê nhanh chóng trang điểm nhẹ, đến lúc chọn son môi, cô hơi do dự. Cuối cùng, cô chọn màu sữa hồng dịu dàng mà thường ngày ít dùng.

Dù diện mạo của cô hợp nhất với màu son đỏ nổi bật, vì nó tôn lên vẻ sắc sảo, nhưng nghĩ đến khí chất trầm lặng của bác sĩ Nhậm, Trì Khê cho rằng có lẽ anh sẽ thích phong cách nhẹ nhàng, nhã nhặn hơn.

6 giờ tối.

Trì Khê lái xe đến bãi đỗ dưới tầng hầm của bệnh viện, nhìn điện thoại: cô đến sớm hơn cuộc hẹn khoảng 15 phút.

Trong lòng rộn ràng không yên, cô vội mở WeChat, nhắn cho Nhậm Dữ Chu:

Trì Khê: Bác sĩ Nhậm, em đang ở bãi đỗ xe của bệnh viện anh, biển số xe là *06, đậu ngay lối vào thang máy, anh xuống là sẽ thấy em liền nhé.

Anh phản hồi rất nhanh:

Nhậm Dữ Chu: Chờ anh một lát.
Trì Khê: Vâng ~

Mỗi lần nhắn tin với anh, Trì Khê đều cố ý thêm vài “chi tiết nhỏ” như kết câu bằng ngữ khí nhẹ nhàng, hay gắn kèm biểu tượng cảm xúc đầy ẩn ý. Dù bác sĩ Nhậm có hiểu hay không, cô vẫn muốn khéo léo truyền tín hiệu.

Thấy anh còn đang trên đường xuống, cô tranh thủ chỉnh lại dáng ngồi qua gương chiếu hậu, khéo léo kéo phần vai áo lệch xuống vừa đủ, khoe khéo ưu thế vóc dáng. Rồi cô lại cúi xuống soi kỹ lớp trang điểm.

Cộc cộc cộc.

Tiếng gõ cửa sổ xe vang lên đúng lúc Trì Khê đang tô lại son môi. Cô ngoảnh lại, đập vào mắt là gương mặt điển trai, trầm tĩnh của Nhậm Dữ Chu.

Anh khom người nhìn vào, ánh mắt nhẹ nhàng. Trì Khê vội mở khóa xe, ngượng ngùng chào: “Bác sĩ Nhậm, anh lên xe trước đi.”

“Ừ, hôm nay không có ca mổ.” Anh đáp.

Lần trước gặp nhau, anh mặc blouse trắng của bác sĩ. Còn hôm nay, là một bộ vest đen đơn giản mà tinh tế. Trì Khê phát hiện mình cứ dán mắt vào anh hơi lâu, nhưng… lại không nỡ dời ánh nhìn.

Dù là phong cách nghiêm túc cấm dục hay thường phục nhàn nhã, anh đều gõ đúng vào gu thẩm mỹ của cô.

Cô chợt nhớ đến bình luận của fan thường ví cô như “giá áo di động”, giờ đây nhìn Nhậm Dữ Chu, cô mới thấy câu đó không hề phù phiếm. Anh không chỉ mặc đồ đẹp, mà còn giống như một tác phẩm nghệ thuật có thể khiến người ta ngắm mãi không chán.

Anh ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn xong, vẫn giữ thái độ lịch sự quen thuộc: “Em đợi lâu chưa?”

Lúc này Trì Khê mới thu ánh nhìn, nhẹ nhàng đáp: “Không sao, em cũng mới đến thôi.”

Cô mỉm cười khởi động xe, khi xe rời khỏi bãi đỗ, cô cảm nhận được ánh mắt của anh lướt qua mình, dừng lại một chút rồi mới rời đi. Nhưng anh không nói gì.

Trì Khê thoáng bối rối, không biết ánh nhìn đó mang hàm ý gì.

Hôm nay cô trang điểm nhẹ, trang phục cũng không quá nổi bật, chỉ là chiếc váy lệch vai mùa hè, khoét cổ tinh tế. Nếu ánh nhìn đó không phải vì bất ngờ thì… chắc là do không quen?

Cô băn khoăn liệu có phải mình chọn đồ quá nổi bật. Với tính cách trầm lặng của anh, có lẽ anh sẽ thích sự kín đáo hơn.

Cả hai đều giữ im lặng, không ai chủ động mở lời. Trì Khê cũng không biết phải nói gì, đành tập trung lái xe.

Không gian nhỏ hẹp trong xe trở nên yên tĩnh lạ thường. Cô không biết rằng, từ lúc ngồi vào, Nhậm Dữ Chu vẫn giữ lưng thẳng, chưa một lần thư giãn. Nhịp tim của anh thậm chí đập nhanh đến mức khiến chính anh cảm thấy ngượng ngùng.

Dù ngoài mặt bình tĩnh, nhưng đôi tai hơi đỏ của anh đã vô tình tố cáo cảm xúc.

Từ nhỏ đến lớn, Nhậm Dữ Chu sống trong gia giáo nghiêm khắc, chịu ảnh hưởng từ người cha cổ hủ. Có lẽ vì thế, thẩm mỹ của anh lại dần ngả về những thứ nổi bật và táo bạo.

Thật ra anh biết rõ, chiếc váy hôm nay Trì Khê mặc là kiểu mà nhiều cô gái chọn vào mùa hè. Nhưng kiểu dáng ấy khi khoác lên người cô lại trở nên đặc biệt. Cổ áo trễ nhẹ, thân váy ôm sát… Tất cả làm dậy lên trong anh một cảm giác vừa ngưỡng mộ, vừa… khó xử.

Anh siết chặt tay, đưa lên miệng ho nhẹ một tiếng, rồi nhanh chóng hạ kính xe xuống, để gió lạnh thổi vào.

Cơn gió tạt qua giúp anh trấn tĩnh lại, xua đi phần nào những cảm xúc mơ hồ đang trỗi dậy.

Thấy vậy, Trì Khê nghiêng đầu hỏi: “Anh sao thế? Có phải trong xe nóng quá không?”

Nhậm Dữ Chu hơi mất tự nhiên, gật đầu, đáp khẽ: “Ừ… Mở thế này dễ chịu hơn.”

Cô cười, không nghĩ nhiều, tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Đã phá vỡ được sự im lặng, cô liền thử bắt chuyện: “Hôm nay bác sĩ Nhậm mặc đồ đẹp thật đấy.”

Vừa nói, cô vừa quan sát biểu cảm của anh qua khóe mắt, mong chờ phản ứng.

Quả nhiên, anh thoáng khựng lại, như có chút ngượng ngùng.

Trì Khê thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên anh được con gái khen ngoài đời?

Cô tưởng anh sẽ chỉ cười nhẹ rồi không nói gì, nhưng lại nghe anh đáp với giọng trầm ổn:

“Em cũng vậy.”

Trì Khê khựng lại một nhịp, không nghĩ anh sẽ đáp lời. Dù biết anh chỉ đang lịch sự, nhưng trong lòng vẫn không giấu được vui sướng.

Cô càng thêm mong đợi về bữa tối sắp tới.

Chỉ là… cô không hề biết rằng, người tỉ mỉ chuẩn bị cho buổi tối hôm nay không chỉ có mình cô.

Sáng nay, Nhậm Dữ Chu với phong thái điềm đạm thường ngày, lại khác lạ đến mức hỏi ý kiến ba đồng nghiệp nam: “Con gái bây giờ thích đàn ông mặc kiểu gì?”

Nhận được ba câu trả lời khác nhau, cuối cùng anh đành tự quyết định. Sau nhiều lần đắn đo, anh chọn bộ vest đen giản dị nhưng thanh lịch này.

Chính anh cũng không ngờ, có một ngày bản thân sẽ đứng trước gương, lặp đi lặp lại việc thử đồ, chỉ vì muốn cùng Trì Khê ăn tối.

Sau bao ngày mong đợi, cuối cùng cũng đến lúc gặp lại. Anh không cho phép bản thân có bất cứ sơ suất nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play