Mục Tình sống hai đời, cộng lại cũng hơn bốn mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến một kiểu “báo ân” kỳ quặc như thế.
Cái này tính là gì?
Ân cứu mạng, trả bằng thân thể?
Cô đơ mặt từ chối:
“...Ta tu vô tình đạo.”
Tu sĩ kia lại chẳng hề để bụng, vừa cười vừa nói:
“Không sao, ngươi cứ thử một lần xem. Ngươi từ chối, là bởi vì ngươi chưa biết được trong đó có gì thú vị thôi...”
“Đã từng hưởng qua mùi vị hợp hoan, đến có thành quỷ cũng phong lưu đấy.”
“…”
Không cần thử, cũng không muốn thử, càng chẳng có hứng làm phong lưu quỷ — ngươi mau cút dùm cái!
Cuối cùng, thấy khuyên không được Mục Tình, tên tu sĩ Hợp Hoan Phái kia vội vã trở về môn phái, nhưng vẫn cố nhét lại một quyển sách:
“Tiên tử, đây là công pháp nhập môn của Hợp Hoan Phái bọn ta. Nếu ngươi tu vô tình đạo đã lâu, hẳn là rất cô đơn, có thể thử xem một chút. Công pháp của bọn ta tuyệt đối không thua kém Vấn Tâm Kiếm của Sơn Hải Tiên Các đâu nha!”
Mục Tình – người đang tu Vấn Tâm Kiếm – “…”
“Mấy người này là ai vậy trời?”
Trích Tinh ôm cuốn công pháp, tấm tắc xuýt xoa.
Mục Tình tức giận:
“...Ngươi mau bỏ sách xuống! Không được đọc mấy thứ này, Trích Tinh!”
“Có sao đâu?”
Trích Tinh lơ lửng giữa không trung, vừa lắc cuốn sách vừa đắc ý nói:
“Mục Tình, muội ngây thơ thật đấy. Muội có biết không, trong Tàng Thư Các của môn phái các muội còn giấu cả đống sách còn ‘lợi hại’ gấp mười lần chỗ này, đa dạng cũng nhiều gấp mười lần!”
“…”
Câm miệng!
Đừng có phá hủy hình tượng của Sơn Hải Tiên Các!
Sau vài ngày hành tẩu ở Tây Châu, cuối cùng Mục Tình cũng đến được Ổ Thành.
Thành này chỉ cách Thương Di Kiếm Trủng một con sông nhỏ, là thành trì duy nhất gần Kiếm Trủng.
Hiện tại nơi này vô cùng náo nhiệt.
Kiếm Trủng sắp mở, đúng lúc Thiên Cơ Các lại tung ra tiên đoán mới, vì thế từ khắp năm châu bốn biển, những ai muốn đoạt kiếm, muốn xem náo nhiệt, hoặc có mục đích riêng... tất cả đều đổ dồn về Ổ Thành.
Mục Tình cũng quyết định vào thành.
Ổ Thành nằm trong thế lực của Hợp Hoan Phái.
Họ cử đệ tử canh giữ ngay cổng thành, yêu cầu mọi tu sĩ ra vào đều phải đăng ký, sau khi xong còn phát thêm phiếu trà, có thể đổi lấy một bình bạch trà trong thành.
Bề ngoài thì có vẻ hiếu khách, nhưng thực chất là biện pháp quản lý — ghi danh những người vào thành, phòng ngừa kẻ xấu trà trộn gây chuyện.
Mục Tình vừa đăng ký xong, liền hỏi:
“Sơn Hải Tiên Các, Tần Vô Tướng đã tới chưa?”
Đệ tử Hợp Hoan Phái lật danh sách, đáp:
“Chưa đến. Mục tiên tử có thể để lại lời nhắn, khi sư huynh của ngươi đến, bọn ta sẽ thông báo.”
Mục Tình lấy từ túi Càn Khôn ra hai khối ngọc bài màu trắng, trong đó một khối kèm theo ít bạc trắng, giao cho tiểu đệ tử canh cổng.
“Đợi sư huynh ta đến, phiền tiểu huynh đệ chuyển giúp khối ngọc bài này cho huynh ấy.”
Đây là pháp khí do Tần Hoài luyện chế.
Hai khối ngọc bài này khi ở trong phạm vi nhất định có thể cảm ứng vị trí của nhau, cũng có thể truyền đi một số tin tức đơn giản.
Tiểu đệ tử Hợp Hoan Phái vừa thấy bạc đã tươi cười hớn hở:
“Ta nhất định sẽ giao tận tay Tần tiên trưởng, Mục tiên tử cứ yên tâm!”
Mục Tình gật đầu, cất bước vào thành.
Trích Tinh bay lơ lửng theo sau, hỏi:
“Tần Vô Tướng không thích ở chung với người khác, Ổ Thành lại quá náo nhiệt, ngươi chắc hắn sẽ vào thành à?”
“Hay là ngươi cứ đến bên kia Kiếm Trủng chờ hắn đi?”
Tần Vô Tướng là Tam sư huynh của Mục Tình.
Mấy tháng trước, hắn rời Sơn Hải Tiên Các đi du lịch, hành tung bí ẩn, gần như chỉ giữ liên lạc với sư môn qua linh bồ câu. Tin Kiếm Trủng sắp mở, Phong Thiên Lan hẳn đã báo cho hắn rồi.
Hắn vẫn chưa tìm được bản mệnh kiếm của mình, nên lần này chắc chắn sẽ vào Kiếm Trủng tìm kiếm.
Mục Tình định hội ngộ với hắn trước khi vào bí cảnh.
Nhưng đúng như Trích Tinh nói.
Chờ Tần Vô Tướng ở Ổ Thành... không hẳn là lựa chọn đáng tin cậy.
Tần Vô Tướng là hỗn huyết giữa Nhân tộc và Yêu tộc.
So với Thanh Tuân, hắn còn bi thảm hơn — hắn trời sinh có một đôi tai hồ ly, lại chẳng thể dùng pháp thuật để che giấu. Ai nhìn vào cũng biết hắn mang huyết thống Yêu tộc.
Vừa sinh ra chưa được bao lâu, hắn đã mất đi cha mẹ.
Năm đó, Tần Hoài trong lúc du ngoạn bên ngoài đã thấy hắn bị một thôn dân ôm tới bờ sông, chuẩn bị ném xuống dìm chết. Tần Hoài không đành lòng, cứu hắn về Tiên Các, đặt tên là Tần Vô Tướng.
Nhưng dù về đến Sơn Hải Tiên Các, cuộc sống của hắn cũng chẳng dễ chịu hơn là bao.
Đệ tử trong Tiên Các không thể chấp nhận việc hắn mang huyết mạch Yêu tộc, lại ghen ghét vì hắn được Tần Hoài thu làm đệ tử — một cơ duyên “hảo mệnh” mà ai cũng thèm muốn — thế là đủ mọi lời ra tiếng vào.
Tuy rằng không ai dám động thủ vì sợ uy của Tần Hoài, nhưng những ánh mắt khinh thường, những lời châm chọc... chưa bao giờ thiếu.
Tần Vô Tướng lớn lên trong môi trường như thế.
Tự ti đến cực điểm, cả ngày dùng áo đen và nón cói che kín người. Chán ghét tiếp xúc với người khác, thấy ai là trốn.
Giống như Trích Tinh nói.
Ổ Thành quá ồn ào, Tần Vô Tướng rất có thể sẽ không vào thành, mà đi thẳng tới Kiếm Trủng. Chờ hắn ở Kiếm Trủng mới là lựa chọn an toàn hơn, tránh bị hụt.
Mục Tình lại lắc đầu:
“Không, huynh ấy nhất định sẽ đến.”
Trích Tinh khó hiểu:
“Muội lấy gì mà chắc chắn thế?”
“…”
Vì ta nắm kịch bản mà.
Trong nguyên tác 《Vấn Đỉnh Tiên Đồ》, Tần Vô Tướng chính là vai phản diện nổi tiếng nhất.
Huynh ấy mang huyết thống hỗn huyết, lớn lên trong sự cô lập và khinh rẻ của Nhân tộc. Ở trong môi trường như thế dày vò từng ngày, sư huynh dần dần triệt để tuyệt vọng với Nhân tộc và thế giới này.
Cho nên, sau khi biết được thân thế thật sự của mình, hắn không chút do dự quay về Bắc Hải – lãnh địa của Yêu tộc. Rồi vì bất đồng chính kiến, hắn giết cha đoạt vị, trở thành tân nhiệm Yêu Hoàng.
Tần Vô Tướng trên cương vị Yêu Hoàng, vì căm hận Nhân tộc, đã nhiều lần khơi mào chiến tranh, đem quân xâm lấn các nơi của Nhân tộc và chính đạo, khiến toàn bộ Tu chân giới chìm trong khói lửa và máu tanh suốt một thời gian dài.
Mãi đến khi nam chính Phương Du xuất hiện, đánh bại và giết chết hắn, đại họa Yêu tộc ấy mới chính thức kết thúc.
Mục Tình: “…”
Tại sao tất cả các sư huynh của ta, từng người từng người đều là vật hy sinh trên con đường thăng cấp của nam chính vậy?
Môn phái của ta là nợ tiền tác giả chắc?
Mục Tình nhớ rất rõ.
Trong nguyên tác, Tần Vô Tướng chính là gặp phải người Yêu tộc nằm vùng trong lần Kiếm Trủng đầu tiên mở ra.
Người nằm vùng kia vừa thấy Tần Vô Tướng liền nhận ra hắn có huyết thống Yêu tộc, hơn nữa còn đến từ dòng dõi Yêu Hoàng. Hắn liền mời Tần Vô Tướng trở về Yêu tộc. Chính là sự kiện đó dẫn đến chuỗi cốt truyện sau này: giết cha, đoạt vị, khai chiến toàn Tu chân giới.
Mục Tình: “…”
Cô là sư muội thân truyền của Tần Vô Tướng, là đệ tử đệ nhất của chính đạo, tuyệt đối không thể để cái cốt truyện ma quỷ kia xảy ra!
Cho nên, phải tóm được tên nằm vùng Yêu tộc kia ngay ở Ổ Thành, xử lý luôn kịch bản, cứu vớt Tam sư huynh nhà mình!
Tại một trà lâu trong thành, mấy tu sĩ đang tụ tập quanh bàn nói chuyện rất hăng:
“Sơn Hải Tiên Các lần này đến hai người, đều là đệ tử thân truyền của Tần Hoài. Các đại kiếm phái cũng có người tới, lần mở Kiếm Trủng này đúng là anh tài hội tụ.”
“Hai đệ tử đó là ai?”
“Tam đệ tử Tần Vô Tướng, tứ đệ tử Mục Tình. Đều là kiếm tu xuất sắc. Ta thấy đấy, cái vị ‘Thần Kiếm Chi Chủ’ mà Thiên Cơ Các nói tới, tám phần là một trong hai người này.”
“Nói đùa. Mục Tình thì còn có khả năng, chứ Tần Vô Tướng ấy à, hắn là người chẳng có duyên gì với thần kiếm đâu.”
“Sao lại không?”
“Tần Vô Tướng là hỗn huyết Nhân – Yêu, tuy được Tần Hoài nhặt về dạy dỗ, tu chính đạo, nhưng hắn mang theo yêu khí trời sinh. Mà thần kiếm là thần vật, sao có thể nhận Yêu làm chủ?”
“Ta chưa từng nghe nói thần kiếm lại có kiểu chọn chủ như vậy. Chẳng phải ngươi đang tự tưởng tượng ra thôi à?”
“Ý ngươi là ta nói bậy?”
Mấy người uống hơi nhiều, bàn chuyện ngày càng lớn tiếng, giọng điệu cũng dần chọc tức nhau, chuẩn bị đánh lộn tới nơi.
Ngay lúc bầu không khí sắp nổ tung, một thiếu niên áo xanh đeo kiếm ở hông lặng lẽ bước tới, kéo ghế ngồi xuống, rót cho mình một chén rượu.
Cả bàn quay lại nhìn hắn, ánh mắt đều là: Ngươi là ai? Tự nhiên tới uống rượu của bọn ta?
Thiếu niên kiếm tu áo xanh từ tay áo móc ra mấy đồng bạc vụn, đặt lên bàn:
“Cho xin một bàn tiền thưởng.”
Không khí lập tức dịu xuống.
“Được rồi, tiểu huynh đệ muốn biết gì?”
“Vừa nãy nghe các vị nói đến Tần Vô Tướng. Ta muốn nghe rõ hơn một chút về hắn.”
Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên:
“Hắn là đệ tử Tần Hoài, lại mang huyết thống hỗn huyết, danh tiếng chẳng phải rất vang rồi sao, ngươi lại chưa từng nghe qua?”
Thiếu niên áo xanh lắc đầu:
“Ta tên Giang Liên, là tán tu từ Bắc Hải đến. Bắc Hải là đất của Yêu tộc, tự lập một cõi, rất ít liên hệ với bên ngoài, tin tức rất bế tắc.”
Mấy người nghe xong cũng không để tâm nữa. Dù sao rượu đã vào, lại có bạc, mà “Giang Liên” cũng chẳng hỏi gì ngoài Tần Vô Tướng, không đả động tới Mục Tình – người có khả năng đoạt thần kiếm cao hơn.
Thế là bọn họ cầm bầu rượu lên, tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Tần Vô Tướng với Bắc Hải đúng là có duyên. Nghe nói Tần Hoài năm đó chính là ở một thôn Nhân tộc trong Bắc Hải nhặt được hắn về…”
Trong khi Mục Tình vẫn còn đang truy tìm tung tích nằm vùng Yêu tộc…
Thì một tin dữ đã đến trước, trực tiếp thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
“Hai đệ tử thân truyền của Thương Ngô Kiếm Phái – Hà Hằng và Hà Viên – đã bị Ma Quân Trọng Diễm phục kích ở dãy núi phía tây Thiên Thành, đều đã tử trận!”
“Phía tây Thiên Thành? Chẳng phải nơi đó gần Thiên Cơ Các sao? Ma Quân muốn chính diện đối đầu với Thiên Cơ Tử à?”
Mục Tình: “…”
Trích Tinh hiếu kỳ:
“Ngươi sờ cổ làm gì vậy?”
Mục Tình âm thầm nghĩ: Ta thấy sợ thôi.
Hai người kia xuất phát chỉ sớm hơn cô có nửa ngày, mà đi cũng cùng hướng. Tức là nếu cô đi chậm hơn một chút… thì hôm nay cũng có thể là ngày giỗ của chính mình.
“Thái Huyền Tông có người bị Ma tu tập kích, kinh mạch tay phải đứt lìa, đời này chắc chẳng cầm kiếm nổi nữa.”
“Thanh Phong Kiếm Phái cũng thế, thiếu chưởng môn bị Ma tu đào Kim Đan, cả người bị lửa ma thiêu đốt, giờ chỉ còn là phế nhân.”
…
Có người đập bàn đứng phắt dậy:
“Ma Tông rốt cuộc muốn làm gì? Sao dám ngang nhiên khiêu khích chính đạo như thế? Tần Hoài còn chưa phi thăng cơ mà!”
“Bọn chúng là đang sợ. Mấy trăm năm ngủ đông, cuối cùng cũng tới ngày Tần Hoài sắp phi thăng, giờ lại thêm lời tiên đoán thần kiếm chi chủ xuất thế. Ma Tông đương nhiên sẽ tìm mọi cách để ngăn kiếm tu – chặn từ trong trứng.”
“Nhưng ngăn kiểu này cũng quá lố! Người đến lấy kiếm, mạnh lắm cũng mới Nguyên Anh kỳ. Dù có lấy được thần kiếm thì cũng chẳng thể nhảy vọt lên Hóa Thần kỳ đâu, sao địch lại được Ma Quân?”
Mục Tình: “…”
Các người đánh giá thấp thần kiếm rồi.
Trong nguyên tác, nam chính Phương Du sau khi lấy được thần kiếm thì lập tức đột phá từ Nguyên Anh lên Hóa Thần, vác lôi đình trời đánh bầm dập Trọng Diễm, rồi còn phong ấn hắn vào Kiếm Trủng luôn ấy.
…Mà thôi, có lẽ các người đánh giá thấp không phải thần kiếm, mà là hào quang nam chính? Dù sao thì mấy trò tìm bảo đột phá, vượt cấp đập người, cũng là kỹ năng cơ bản của nam chính mà.
Cuối cùng, đệ tử Hợp Hoan Phái ra mặt trấn an:
“Các vị tiên trưởng không cần lo lắng. Ổ Thành là địa bàn của Hợp Hoan Phái chúng ta. Chỉ cần chư vị còn ở trong thành, chúng ta tuyệt đối sẽ bảo vệ, không để Ma tu làm loạn!”
“Hợp Hoan Phái thật nghĩa khí!”
“Không hổ là danh môn Tây Châu!”
…
Tiếng tán thưởng vang dội khắp trà lâu.
Trích Tinh lơ lửng bên Mục Tình, nói nhỏ:
“Nhưng vấn đề là… Hợp Hoan Phái có chống nổi Ma Tông không?”
Mục Tình: “……”
Làm ơn câm miệng giùm ta, không cần mò nói sự thật.
Chưa kịp chửi, cô đã phát hiện ra một vầng sáng trắng nhè nhẹ phát ra từ người mình. Nhìn kỹ, hóa ra là chiếc ngọc bài cô để lại cho đệ tử Hợp Hoan Phái, đang phát tín hiệu.
“Tam sư huynh thật sự vào thành rồi?” – Trích Tinh kinh ngạc.
“Mục Tình, chẳng lẽ muội lên Thiên Cơ Các học lén tiên đoán rồi? Được thần côn nhóm đồng hóa luôn rồi?”
Mục Tình: “…”
Không nói được lời hay thì làm ơn im đi.
Mục Tình quay lại cổng thành.
Trong đám người nhộn nhạo, cô dễ dàng tìm ra một “dị loại” ——
Người đó mặc áo đen, đội nón cói, che mặt bằng sa đen. Giữa một đám tu sĩ chính đạo mặc tiên bào nhạt màu, hoặc đệ tử Hợp Hoan Phái ăn mặc sặc sỡ, hắn thực sự quá nổi bật.
Hắn đang làm thủ tục ghi danh, vén sa đen lên để lộ mặt thật.
“Tam sư huynh!”
Thiếu niên đội nón cói ngẩng đầu.
Dưới vành nón là một gương mặt vô cùng tinh xảo, đường nét mềm mại đến mức khiến người khác không dời nổi mắt. Không phải kiểu yêu dị giả tạo, mà là vẻ đẹp quỷ mị thiên thành — mái tóc bạc rủ xuống, đôi tai hồ ly trắng muốt khẽ động.
Đây chính là Tam sư huynh của Mục Tình – Tần Vô Tướng.
Tương lai sẽ vì hận thù mà lầm đường lạc lối, trở thành Bắc Hải Yêu Hoàng, khơi mào đại chiến toàn Tu chân giới.
“Tiểu sư muội.”
Hắn nhìn Mục Tình, mỉm cười nhàn nhạt.
Chỉ bằng gương mặt kia, cho dù biểu cảm có nhạt đến mấy cũng vẫn đủ khiến người đối diện tim đập chân run.
Đệ tử ghi danh của Hợp Hoan Phái bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, lập tức lật mặt:
“Tần tiên trưởng, hay là gia nhập Hợp Hoan Phái đi? Với ngoại hình này, nhất định ngươi sẽ hot lắm!”
Đám nữ đệ tử Hợp Hoan Phái phản ứng còn nhiệt tình hơn:
“Tần tiên trưởng! Nếu ngươi chịu vào Hợp Hoan Phái, ta nguyện tán gia bại sản nuôi ngươi!”
Lại có một nữ tu khác chen lên, hồ hởi nói:
“Tần tiên trưởng, ta có năm đường linh mạch, mười ba mỏ linh thạch, cả đống linh thú, tiên đan, thiên tài địa bảo. Nếu ngươi bằng lòng làm đạo lữ của ta, tất cả đều thuộc về ngươi!”