Đầu xuân, hàn khí còn chưa tan hết, Sơn Hải Tiên Các liền đón một trận tuyết đầu mùa.

Vạn Giai Nham vây quanh ngọn núi, quanh năm tùng bách xanh rì. Tại Kiếm Phong, nhánh cây khẽ lay, tuyết trắng ào ào rơi xuống theo gió.

Mục Tình vung một chiêu kiếm hoa, trường kiếm chế từ hàn ngọc lướt qua trước mặt vị đệ tử áo xanh, lưu lại một đường máu mảnh.

Nàng cầm kiếm trong tay, nhẹ giọng nói, trong lời nói như có sát ý ẩn tàng:

"Cãi lại thì sao?"

"Không dám, không dám."

Đệ tử áo xanh vội vàng lắc đầu, biên độ cực nhỏ, chỉ sợ động tác lớn sẽ khiến lưỡi kiếm đang đặt trên cổ mình chém xuống.

Mục Tình thu kiếm lại.

Đệ tử kia còn chưa kịp thở phào, liền bị nàng đá một cước, bay ra ngoài mười trượng, đâm gãy hai gốc cổ tùng. Hắn phun ra một ngụm máu, ngã xuống bất tỉnh.

"Oa, muội thật tàn nhẫn. Một cước này, hắn ít nhất phải nằm giường một tháng."

Thanh âm nhẹ nhàng mang theo ý cười vang lên.

Mục Tình quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm.

— Từ trong kiếm nàng.

Một đoàn sương mù từ mũi kiếm bay lên, tụ lại thành hình. Một thiếu niên trong suốt bước ra, sau lưng như có sương đêm huyễn ảo quấn quanh, khoác áo đen như màn đêm phủ thân.

Thiếu niên bước trên tuyết mà không lưu lại dấu chân, gió xuyên qua thân thể hắn không chút trở ngại. Hắn, rõ ràng là tồn tại, lại giống như không tồn tại.

"Huynh có phải hiểu sai chữ 'tàn nhẫn' rồi không?"

"A? Vậy sao?"

Thiếu niên nghiêng đầu, gương mặt lộ vẻ ngây thơ nghi hoặc:

"Có lẽ kiếm linh chúng ta và Nhân tộc các muội hiểu khác nhau."

Mục Tình: "... Huynh tỉnh táo lại đi. Huynh không phải kiếm linh, huynh chỉ là đang tạm thời bám lên kiếm của ta thôi."

...

Khi đệ tử Chấp Pháp Phong chạy tới, đập vào mắt là một khung cảnh như tranh vẽ:

Mười một đệ tử áo xanh thương tích đầy mình, người nằm kẻ ngã, hoặc r*n rỉ, hoặc hôn mê. Cây cối xung quanh gãy đổ, tuyết trắng loang lổ máu.

Mà hung thủ, chính là Mục Tình.

Nàng đứng giữa rừng tùng, vừa lau máu trên kiếm bằng khăn trắng, vừa nghiêng đầu... tranh luận với không khí.

"Thủ pháp ta chỗ nào không đủ nhẹ nhàng? Huynh lại không phải kiếm linh, quản ta dùng kiếm của chính mình thế nào?"

Một tân đệ tử kinh ngạc hỏi: "Mục sư tỷ... chẳng lẽ bị rối loạn tâm thần?"

Sư huynh dẫn hắn đến tát nhẹ lên đầu hắn:

"Đừng nói bậy. Đó là cộng sinh linh của sư tỷ – Trích Tinh."

Không chờ tiểu sư đệ hỏi tiếp "cộng sinh linh là gì", vị sư huynh đã bước lên trước:

"Mục sư muội, muội động thủ trong môn, trái với môn quy, theo chúng ta lên Chấp Pháp Phong một chuyến."

Mười một đệ tử kia được đưa về Đan Tâm Phong chữa trị. Nghe nói người nhẹ nhất cũng phải nằm giường nửa tháng, người nặng nhất sợ rằng ba năm không thể tu luyện lại.

Còn Mục Tình, bị mang lên Chấp Pháp Phong.

Sơn Hải Tiên Các – đệ nhất tiên môn của Tu chân giới, tọa lạc nơi tiên sơn phương Đông, có Đông Hải che chắn, tránh xa ma khí quấy nhiễu. Linh khí nơi đây thuần hậu sung túc, linh dược linh thú khắp nơi, là nơi sản sinh ra những tu sĩ mạnh mẽ nhất Tu chân giới.

Một môn phái như thế, quy củ tự nhiên nghiêm ngặt.

Chấp Pháp Phong, là nội phong chuyên chấp hành môn quy.

Mục Tình quỳ trong đại điện Chấp Pháp Phong.

Lão phong chủ Nghiêm Chấn vuốt râu, lạnh giọng hỏi: "Mục Tình, con còn nhớ điều thứ 42 trong môn quy là gì không?"

Mục Tình: "..."

Là gì nhỉ?

Nàng nhìn về phía thiếu niên trong suốt ngồi cạnh phong chủ.

Trích Tinh – cộng sinh linh của nàng – đang ngồi bên cạnh lão phong chủ, vừa ăn anh đào vừa đón ánh mắt cầu cứu của nàng.

"A, ta nhớ rõ."

Hắn dùng tay dính nước quả, viết chữ giữa không trung.

Khi nhàm chán, hắn từng lật đọc toàn bộ thư tịch trong Sơn Hải Tiên Các, kể cả thoại bản khiến người đỏ mặt, lẫn bí tịch cấm thuật trong mật thất.

Nghiêm Chấn thấy nàng mãi không trả lời, giận dữ quát: "Con quên rồi?"

"Không có, con nhớ."

Mục Tình nhìn vào không trung, trịnh trọng tụng đọc:

"Cấm đệ tử ẩu đả. Nếu vi phạm, tùy mức độ mà xử phạt. Nhẹ thì trục xuất môn phái, nặng thì phế tu vi, hủy gân mạch, vĩnh biệt tiên đạo."

Nghiêm Chấn càng thêm tức: "Con nhớ rõ mà vẫn vi phạm?"

"Mười một người kia lời nói nhục mạ tam sư huynh của con. Sư huynh lòng rộng không so đo. Nhưng con không làm được. Con lòng dạ hẹp hòi, tai lại ưa sạch, không chịu được một chữ tục."

Tam sư huynh nàng – Tần Vô Tướng – là huyết mạch nhân yêu.

Trong môn có kẻ tâm xấu, luôn lấy điều đó ra giễu cợt.

Hôm nay sư huynh xuất du, nàng đưa tiễn thì gặp mấy người kia, muốn ra tay bị ngăn lại. Chờ sư huynh rời núi, nàng quay lại – bọn họ còn đang nói lời bẩn thỉu.

Dưới sự xúi giục của Trích Tinh, nàng liền rút kiếm.

"Con còn nhớ rõ một điều nữa."

Mục Tình ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn:

"Môn quy có ghi, đồng môn phải hỗ trợ, thấy sai thì giúp sửa."

Nghiêm Chấn tức giận: "Ngụy biện!"

"Nếu Nghiêm sư bá thấy con ngụy biện, xin cứ trục xuất con khỏi Tiên Các."

Đối diện một phong chủ đang giận dữ, nàng vẫn bình thản, mắt còn ánh lên ý cười.

Nghiêm Chấn: "Con—"

Mục Tình nhẹ nhàng nói tiếp:

"Phế tu vi, hủy gân mạch, cứ theo môn quy mà làm. Không cần nương tay."

Nghiêm Chấn quăng ly:

"Con đến sau núi diện bích! Chờ sư phụ con xuất quan, hắn tự xử lý con!"

Mục Tình ngoan ngoãn đến sau núi.

Nàng khoanh chân ngồi, không khác gì nghỉ ngơi.

Trích Tinh treo trên kiếm nàng, làu bàu:

"Lão Nghiêm kia tính tình thật tệ, trách gì nhanh già. Nhìn sư phụ muội Tần Hoài đi, cùng tuổi mà vẫn trẻ trung. Tính tình tốt mới trẻ lâu đó."

"Là tu vi khác nhau, chẳng liên quan gì tính tình."

Mục Tình vỗ chuôi kiếm:

"Trích Tinh, đừng bám lên kiếm nữa, không khéo lại gãy."

"Gãy thì đổi kiếm khác."

Trích Tinh là cộng sinh linh, sinh ra cùng Mục Tình, tự xưng là có nhân duyên thiên định.

Nhưng trong mắt nàng, hắn chính là một "bằng hữu ngu ngốc người khác không thấy được".

Không biết dây thần kinh nào sai lệch, hắn luôn tưởng mình là kiếm linh, cứ muốn nhập vào kiếm nàng.

Nàng bắt đầu cầm kiếm từ năm bảy tuổi, nay hai mươi, mười ba năm hắn đã phá hỏng mười lăm thanh kiếm.

May mà nàng nhà giàu.

Nếu đổi là người khác, chắc đã phát điên.

"Trích Tinh, kiếm tu cả đời chỉ có một thanh kiếm. Cứ thay hoài sẽ khiến ta mang tiếng lộn xộn."

Kỳ thật, danh tiếng nàng đã loạn rồi.

Đại sư huynh Thù Thức Chu – người si mê kiếm như mạng – đã lâu không nói chuyện với nàng. Mỗi lần gặp đều nhìn nàng như nhìn cặn bã.

Trích Tinh lắc đầu thở dài:

"Ta không ngờ muội cổ hủ vậy. Muội tu tiên bao năm, còn không bằng phú quý lão gia nhân gian – người ta còn biết nạp thiếp!"

Mục Tình: "...?"

So sánh gì kỳ cục vậy?

Tu tiên với nạp thiếp thì có liên quan gì chứ?

Trích Tinh huynh đọc thoại bản bao nhiêu rồi đấy?

Đừng đọc nữa, hại đầu óc không sáng suốt!

Trích Tinh lải nhải không ngừng, cho đến khi một bóng người xa xa xuất hiện, hắn mới ngừng.

"Mục Tình, Tần Hoài đến."

Mục Tình bật dậy, vội làm bộ diện bích nghiêm túc.

Người tới mặc bạch y, tương tự nàng nhưng tinh tế hơn. Diện mạo tuấn tú, tóc dài buông xõa sau lưng.

Dáng vẻ hắn trẻ trung, tóc đen không sợi bạc, nhưng khí chất lại như từng trải qua nghìn năm tang thương, nhu hòa mà sâu xa.

Đó là sư phụ nàng – Tần Hoài.

Phong chủ Vấn Kiếm Phong, đệ nhất kiếm tu thiên hạ, đại năng tuyệt thế, chỉ còn một bước là phi thăng.

Người mà Trích Tinh gọi là "tính tình tốt", bước từng bước tới gần, mỉm cười ôn hòa:

“A Tình, con đang nghĩ gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play