“……”
Ngồi bên nghe mà Mục Tình suýt nữa nghẹn thở vì tức.
Đám đệ tử Hợp Hoan Phái này đúng là nắm quá chuẩn điểm yếu của kiếm tu rồi, nhiều tiền như vậy, đến ngay cả cô – người nổi danh là phú bà trong Tu chân giới – cũng phải động lòng.
Hay là... đem Tần Vô Tướng bán lấy tiền luôn nhỉ?
Vừa có thể ngăn hắn quay về Bắc Hải Yêu tộc, lại vừa khiến hắn sống cuộc đời sung sướng đầy nhung lụa, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.
Đúng lúc cô đang quay cuồng trong luồng suy nghĩ này.
Tần Vô Tướng đã buông mảnh hắc sa trên nón cói xuống, lùi về sau một bước, kín đáo né khỏi sự vây quanh của đám đệ tử Hợp Hoan Phái.
Thái độ của hắn vẫn như thường lệ: ôn hòa mà xa cách.
“Đa tạ các vị có lòng, nhưng ta còn có sư phụ, sư huynh và sư muội ở Sơn Hải Tiên Các, ta không thể bỏ họ lại.”
Nữ tu kia – người nhà có cả quặng mỏ – nói:
“Có sao đâu? Ngươi đã tới Hợp Hoan Phái rồi, sư phụ, sư huynh, sư muội của ngươi vẫn cứ là sư phụ, sư huynh, sư muội chứ có gì đổi đâu.”
Tần Vô Tướng hơi bất đắc dĩ.
Một lúc sau, hắn hạ giọng, nhẹ nhàng nói:
“Vẫn có khác biệt.”
“Nếu ta phản bội chính đạo, gia nhập Hợp Hoan Phái, họ sẽ thất vọng lắm.”
Đặc biệt là... sư muội.
Ánh mắt Tần Vô Tướng rơi vào người Mục Tình đang đứng cách đó không xa.
Nàng còn nhỏ tuổi, lại sinh ra trong nhà giàu có, kinh nghiệm xã hội chưa nhiều, chưa từng trải qua biến cố lớn. Với những kẻ phản bội chính đạo, nàng nhất định sẽ cực kỳ bài xích và mâu thuẫn.
Tần Vô Tướng đăng ký xong.
Hắn cầm lấy ngọc bài, đi về phía Mục Tình:
“Sư muội, đi thôi.”
“Hả?”
Mục Tình – người còn đang suy nghĩ xem bán Tần Vô Tướng có thể lời bao nhiêu – đột nhiên bị cắt đứt dòng suy nghĩ, mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.
“A, à... được rồi... Tam sư huynh, phía trước có một quán trà, trông có vẻ khá ổn, tụi mình tới đó ngồi uống chén trà nha?”
Nói xong, Mục Tình quay đầu đi trước.
Tần Vô Tướng: “……?”
Sao lại có cảm giác sư muội có gì đó không bình thường nhỉ?
……
Mục Tình ngồi ở tầng hai trà lâu, gọi một bình rượu, một bình trà, thêm ít điểm tâm và món nhẹ.
Tần Vô Tướng ngồi đối diện, hơi lo lắng:
“Ta nghe nói hôm đó sau khi ta đi, muội có xung đột với mấy đệ tử trong môn... muội...”
Mục Tình chống cằm, giọng nhẹ nhàng:
“À chuyện đó hả... Huynh không cần để trong lòng đâu. Hôm đó vốn có cách giải quyết tốt hơn, nhưng mà muội lại thích đánh nhau, nên mới ra tay. Là lỗi của muội, không liên quan gì tới huynh.”
Tần Vô Tướng còn định nói thêm gì đó.
Mục Tình đã nhanh chóng ngắt lời hắn:
“Nghiêm sư bá không phạt muội, sư phụ không trách muội, tiểu sư thúc cũng không truy cứu. Muội cũng không bị thương hay tổn thất gì vì chuyện này cả. Huynh cần gì phải vì thế mà canh cánh trong lòng, để rồi khổ sở sinh bệnh?”
Tần Vô Tướng cười khổ: “Muội á...”
Đây không phải lần đầu tiểu sư muội vì hắn mà gây chuyện trong Tiên Các.
Tần Vô Tướng vẫn nhớ rõ, khi sư phụ mới mang tiểu sư muội về Tiên Các không bao lâu, cô đã đánh nhau một trận ầm ĩ chỉ vì nghe thấy người ta chế nhạo hắn. Sau này học được chấp kiếm, cô lại bắt đầu đánh nhau thường xuyên, toàn thân đầy thương tích.
Còn có lần, sau khi đánh nhau, tiểu sư muội còn đứng trước mặt sư phụ và tiểu sư thúc, bướng bỉnh tranh luận, chu môi không chịu nhận sai... hình ảnh ấy đến giờ hắn vẫn chưa quên được.
Nhìn tiểu sư muội trước mặt đã dạn dĩ hơn nhiều, tu vi cũng cao hơn, hắn nghĩ thầm – may là giờ nàng đã trưởng thành rồi, không còn bị thương vì đánh nhau như xưa nữa.
Mục Tình không hề biết Tần Vô Tướng đang nghĩ gì.
Cô nâng ly rượu chủ quán vừa đưa tới, uống một ngụm, lập tức nhăn mặt, lè lưỡi than thở:
“Rượu này cay quá.”
Tần Vô Tướng bất đắc dĩ cười, rót trà cho cô:
“Nghe nói rượu Tây Châu đều rất nặng và cay.”
Hắn nhìn cô cầm chén trà uống, hỏi:
“Sư muội lại đột phá?”
Mục Tình gật đầu: “Muội đã đạt Nguyên Anh kỳ rồi.”
Tần Vô Tướng thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó, sư môn từng truyền tin bằng linh bồ câu nói rằng khi Mục Tình đột phá, tâm ma bộc phát, tẩu hỏa nhập ma, còn bị thiên lôi đánh, thương thế kéo dài mãi chưa khỏi. Nhưng xem tình hình hiện tại, rõ ràng là nàng đã vượt qua được khốn cảnh.
Tần Vô Tướng nhìn lòng bàn tay mình, vừa vui cho Mục Tình, lại có chút tiếc nuối.
Sư phụ có bốn đệ tử, đại sư huynh đã đạt Nguyên Anh đại viên mãn, nhị sư huynh cũng vào trung kỳ từ lâu, giờ ngay cả tiểu sư muội cũng đã đột phá tới Nguyên Anh.
Chỉ còn mình hắn, vẫn dậm chân tại Kim Đan kỳ.
Do trong huyết mạch có yêu tà chi lực bẩm sinh ngăn cản, tu vi của hắn từ sau khi kết đan vẫn mãi không tiến thêm được chút nào.
Hắn nhớ lại có người từng nói:
“Nếu ngươi muốn đột phá lên nữa, thì đừng tiếp tục tu luyện công pháp chính đạo này nữa. Ngươi phải trở về Yêu tộc, tìm con đường phù hợp với ngươi.”
Không khí trầm mặc kéo dài hơi lâu.
Mục Tình chịu không nổi sự yên lặng này, chủ động đổi đề tài:
“Tam sư huynh, huynh ra ngoài du lịch nửa năm, có chuyện gì thú vị không?”
Tần Vô Tướng định trả lời: “Có, ta...”
Nhưng lời chưa kịp nói ra, một thiếu niên áo xanh mang kiếm đã xách theo bình rượu đi tới bàn họ.
Thiếu niên kia da trắng, giọng nói thẳng thắn:
“Các ngươi là sư huynh muội của Sơn Hải Tiên Các đúng không?”
Tần Vô Tướng nhíu mày.
Tây Châu hỗn loạn, Ổ Thành hình như cũng chẳng bình yên, lúc trước lại nghe tin Ma Tông khắp nơi chặn giết kiếm tu.
Giờ lại có người tới hỏi thân phận, tám phần là không có ý tốt.
Mục Tình cảm thấy người này hơi quen:
“Giang Liên?”
Tần Vô Tướng: “Hai người quen nhau?”
Mục Tình lắc đầu: “Chỉ từng gặp một lần ở Cao gia, Bình Thành bên Đông Châu.”
Khi đó ở Bình Thành, ba người nhận tróc quỷ lệnh của Cao gia, có cả cô.
Do gã tên Quân Diễm kia quá tà khí, Mục Tình dồn hết sự chú ý vào hắn, thành ra không mấy để tâm tới Giang Liên – người không có biểu hiện gì đặc biệt.
Giang Liên ngồi xuống bàn họ.
“Đạo hữu cũng là kiếm tu?”
Tần Vô Tướng nhìn kiếm đeo bên hông hắn, hỏi: “Sư thừa môn phái nào?”
Giang Liên đáp không kiêu không nịnh:
“Tán tu, không môn không phái.”
Hắn cũng giải thích việc mang rượu tới bàn: “Mới ra đời, muốn kết giao bằng hữu.”
Mục Tình hỏi: “Vì sao chọn chúng ta?”
“Bởi vì chỉ có các ngươi là xứng.”
Giang Liên đáp ngắn gọn.
Tần Vô Tướng nghe lời ấy, dưới vành nón âm thầm bật cười.
Lời này nghe có vẻ kiêu ngạo, nhưng hắn lại thấy quen tai — người này có phần ngạo khí kiếm tu, rất giống đại sư huynh và tiểu sư muội hay khinh người, chẳng coi ai ra gì.
Mục Tình lại thích sự kiêu ngạo ấy.
Cô cảm thấy đây mới là khí khái mà kiếm tu nên có.
Cô nhận lấy bình rượu Giang Liên đưa, rót cho hắn một chén, nói:
“Giới thiệu lại, ta không tên là Tần Thanh. Tần Thanh chỉ là tên giả để tránh phiền phức, tên thật của ta là Mục Tình, đệ tử Vấn Kiếm Phong, Sơn Hải Tiên Các.”
Cô chỉ sang bên cạnh:
“Đây là sư huynh ta, Tần Vô Tướng.”
“Ta biết.”
Giang Liên nâng chén uống cạn.
Hắn cảm thấy tiểu sư muội có hơi… quá nhiệt tình rồi.
Mời người ta ăn uống thì thôi đi, sao lại mời luôn cả chỗ ở?
Nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì không ổn.
Ba gian phòng riêng biệt, mỗi người một gian, ngủ nghỉ tách biệt, rõ ràng là không vượt quá giới hạn gì cả.
Mục Tình đẩy cửa bước vào.
Trích Tinh lập tức phóng vọt vào, nhảy phốc lên giường.
“Ở cái chỗ hoang vu này ăn ngủ dọc đường lâu thế rồi, cuối cùng cũng được ngủ giường!”
Thiếu niên mặc tinh bào lộ vẻ vui sướng ra mặt.
“Giường này thật là êm, xứng đáng là thượng phòng đắt nhất, có tiền đúng là sướng!”
Mục Tình: “……”
Huynh là một cộng sinh linh mà ham đọc tiểu hoàng thư, mê hư vinh, mê giàu sang. Ngoài cái mặt đẹp ra thì rốt cuộc có chút phẩm chất nào tốt không vậy?
Đương nhiên là không có.
Cùng là mặt đẹp, Tần Vô Tướng ít ra còn có thể đem bán cho Hợp Hoan Phái. Trích Tinh thì chẳng có giá trị gì – hắn là linh thể, đệ tử Hợp Hoan Phái nhìn không thấy, đẹp cũng vô dụng.
Nhưng mà...
Mục Tình nhìn kỹ Trích Tinh, hỏi:
“HUynh hình như cao lên nữa rồi phải không?”
Lúc rời khỏi Cao gia, thiếu niên tinh bào còn thấp hơn cô nửa cái đầu. Giờ thì đã cao hơn cô gần nửa cái đầu rồi.
Thiếu niên khoác áo như bầu trời sao, đang từng chút một trưởng thành. Khuôn mặt cũng dần hiện rõ nét, đường nét sắc sảo thâm sâu, ngũ quan không hề thua Tần Vô Tướng.
Trích Tinh ngẩn ra một lúc mới đáp:
“Hình như vậy?”
Hằng ngày hắn ngồi không ra dáng, đứng không ra hình, lại thích bay lượn ở trên cao, rất hiếm khi đi song hành với Mục Tình nên không để ý tới sự thay đổi chiều cao.
Chính hắn cũng không rõ mình đã cao lên từ khi nào.
Mục Tình đánh giá hắn, nói:
“Còn rõ ràng hơn trước nhiều rồi đấy.”
Trích Tinh là linh thể, trước nay vẫn hơi trong suốt.
Giờ vẫn nửa trong suốt, nhưng đã rõ nét hơn trước rất nhiều.
“Dường như có liên quan đến việc ta đi về phía tây...?”
Trích Tinh hơi mơ màng:
“Từ lúc ngươi rời Sơn Hải Tiên Các đến Ổ Thành, một đường đi từ đông sang tây, ta luôn cảm thấy có thứ gì đó đang gọi ta. Càng đến gần, ta càng thấy mạnh lên, cũng bắt đầu trưởng thành.”
Mục Tình hỏi: “Là cái gì đang gọi huynh?”
Gương mặt xinh đẹp của Trích Tinh tràn đầy nghi hoặc, hắn lắc đầu:
“Ta không biết.”
Không có câu trả lời, Mục Tình cũng không truy hỏi thêm.
Trích * dịch sang một bên.
Hắn nói: “Muội ngủ đi? Ta gác đêm cho.”
Đối với Trích Tinh, việc bảo vệ Mục Tình đã trở thành thói quen.
Nhất là gần đây, Mục Tình hành tẩu ở Tây Châu đầy bất ổn, mỗi khi cô nghỉ ngơi, Trích Tinh đều trông chừng xung quanh, đề phòng Ma tu tập kích.
“Đêm nay không ngủ.”
Mục Tình bước tới cửa, mở cửa phòng.
Trích Tinh: “?”
Muội muốn làm gì?
Mục Tình nói: “Ta muốn cùng Giang đạo hữu tâm sự suốt đêm.”
Cửa mở ra, đúng lúc thấy Giang Liên đi ngang qua ngoài. Mục Tình vươn tay kéo hắn vào phòng.
Giang Liên ngơ ngác: “…… Ngươi làm gì vậy?”
“Giang đạo hữu, chào buổi tối. Muộn thế này rồi còn chưa ngủ, là muốn làm gì vậy?”
Mục Tình đóng cửa lại, mỉm cười hỏi:
“Muốn tìm sư huynh ta, điều tra thân thế của huynh ấy sao?”
Trên mặt Mục Tình vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại băng lạnh đến cực điểm.
Giang Liên vô cùng kinh ngạc.
Hắn còn chưa kịp hỏi sao cô biết được mục đích của mình.
Khí tức nguy hiểm của Mục Tình khiến phản xạ đầu tiên của hắn là định rút kiếm bên hông.
Nhưng Mục Tình đã nhanh hơn một bước.
Cô vung tay, thanh kiếm bên hông hắn đã bay ra, rơi vào tay cô.
Mục Tình cầm kiếm, mũi kiếm chỉ vào cằm thiếu niên áo xanh.
“Ngươi đối xử với Tam sư huynh ta quá thân thiết rồi.”
Dĩ nhiên, lý do chính vẫn là vì cô nắm được kịch bản.
Cô đã sớm biết trong thành có yêu tu phái nằm vùng vào chính đạo, và những kẻ nằm vùng ấy chắc chắn sẽ để mắt đến Tần Vô Tướng – một kẻ mang dòng máu lai yêu.
Nhưng loại lý do này... đương nhiên không thể nói thẳng ra.
Mục Tình nhìn thanh niên áo xanh – hắn vẫn bình tĩnh, không phủ nhận lời cô, khiến cô có chút tiếc nuối.
Nếu người trước mặt chỉ là một kiếm tu bình thường, không dính dáng gì tới Bắc Hải Yêu tộc, có lẽ họ đã có thể trở thành tri kỷ – dù sao tính cách họ cũng khá hợp nhau.
Mục Tình thở dài một hơi, đang định cầm kiếm tiến thêm một tấc, kết liễu hắn cho xong.
Thì ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng nổ.
Sau đó là tiếng hét kinh hoàng —
“Cháy rồi! Trong thành cháy rồi!”
“Ma tu tới rồi! Mọi người chạy mau!”
Giang Liên nhân cơ hội này phi thân lùi lại.
Cửa phòng bị hắn đập vỡ, đúng lúc đụng phải Tần Vô Tướng từ phòng bên đi ra.
“Giang đạo hữu?”
Tần Vô Tướng nghi hoặc nhìn vào trong phòng:
“Sao cửa phòng lại hỏng? Tiểu sư muội, sao muội lại cầm kiếm?”
Mục Tình đang định giải thích, thì thấy Tần Vô Tướng “soạt” một tiếng rút kiếm, chĩa về phía Giang Liên, chất vấn:
“Giang đạo hữu, ngươi xông vào phòng sư muội ta, lại đạp cửa xông ra, rõ ràng là định làm chuyện bất lợi cho muội ấy nhưng chưa thành. Ngươi có âm mưu gì? Ai phái ngươi đến? Là Ma Tôn đúng không!?”