Trong tay chẳng có gì, cô chuẩn bị lùi về phía khu bếp, định tìm vài vật có thể dùng để phòng thân, ví dụ như dao kéo hay dụng cụ cắt gọt gì đó.
Dù không chắc những thứ này có tác dụng gì với “thứ kia” bên ngoài hay không.
Nhưng khi cô vừa nhấc chân lên, tiếng đập cửa đột nhiên im bặt.
Còn chưa kịp ngẩn người, ổ khóa cửa thông minh chợt vang lên âm thanh lạch cạch của khóa đang bị vặn.
—— Thứ kia đang cạy cửa!!
Ý nghĩ ấy vừa vụt qua đã khiến da đầu Ôn Tân Vũ tê rần, tóc gáy dựng đứng. Cô không chút do dự xoay người bỏ chạy về phía phòng trong.
Nhưng đối phương còn nhanh hơn cô tưởng tượng. Cô mới chỉ chạy được hai bước, cánh cửa thông minh mà cô từng bỏ ra số tiền lớn để đặt mua đã phát ra một tiếng "kẽo kẹt ——" nặng nề.
Động tác của Ôn Tân Vũ lập tức cứng đờ lại.
Lạnh lẽo và sợ hãi lan khắp toàn thân như thể có thứ gì đó đang siết chặt thần hồn cô, khiến mọi dây thần kinh đều đóng băng.
Cô không dám quay đầu lại, cũng không thể nào cất nổi bước chân.
Tai vẫn ong ong vang vọng — có lẽ là do căng thẳng thần kinh quá mức. Trong khoảnh khắc giữa sống và chết, đầu óc cô vẫn còn phân tâm mà hối hận, nghĩ rằng quảng cáo cửa chống trộm quả thật không lừa gạt — hiệu quả phòng người rất tốt.
Đáng tiếc, lại không thể phòng... quỷ.
Dù sao, có lẽ thứ đó cũng chẳng phải quỷ.
Ngay lúc cô đang tự giễu để xoa dịu nỗi sợ, phía sau truyền đến tiếng động tiếp theo.
“Mến... yêu... yêu dấu…”
Là một giọng nam cứng ngắc, cà lăm, rời rạc khó hiểu.
Giọng nói đó khiến người ta cảm thấy ướt át và nhớp nháp như thể từ nơi đáy biển vươn ra một cánh tay tái nhợt, sưng tấy, phủ đầy rong rêu.
—— Thật kinh tởm!
Toàn thân Ôn Tân Vũ dựng đứng cả sợi tóc, tiếng thét nghẹn cứng trong cổ họng, không phát ra nổi. Cô cũng chẳng nghe rõ rốt cuộc đối phương đang nói cái gì.
Theo giọng nói kia vang lên, như thể thứ gì đó bị phá vỡ, cô bỗng dưng lấy lại được chút sức lực, dồn hết toàn thân để chạy về phía cửa phòng.
Nhưng ngay khi tay cô chạm đến then cửa, một cảnh tượng kỳ dị khiến cô chết sững.
Từ kẽ ngón tay cô, vô số sợi xúc tua trong suốt mềm mại, mảnh như tơ, quấn quanh từng vòng từng vòng.
Chúng lạnh lẽo, mỏng manh, bao trùm lên tay cô như không hề tồn tại. Cô vừa nhìn chúng một cái, những xúc tua ấy như bị kích thích, càng quấn chặt hơn, si mê mà bám riết không buông.
Ôn Tân Vũ: “……”
Cô suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Không chỉ có tay, cả cẳng chân lộ ra dưới váy ngủ cũng đã bị vô số xúc tua mảnh khảnh bám lấy.
Chúng không ngừng cọ s*t làn da, trườn lên từng tấc chân, như muốn chạm vào mọi phần cơ thể cô mới cam lòng dừng lại.
Phía ngoài cửa lại truyền đến tiếng gọi của con quái vật kia.
Vẫn là âm tiết quen thuộc: “Yêu... dấu... dấu... yêu...”
Như u hồn mãi chẳng tan.
Tim Ôn Tân Vũ như muốn ngừng đập. Cô cắn chặt răng, đến khi có một sợi xúc tua vô tình chạm vào nơi nhạy cảm, cô lập tức buông tay khỏi then cửa.
Cô không biết liệu hành động chạy trốn của mình có chọc giận thứ sinh vật kia hay không. Nhưng hiện tại có thể thấy rõ: bỏ chạy là vô ích.
Con quái vật kia vẫn kiên trì gọi cô bằng những âm thanh quái dị ấy.
Đến lần thứ tám, cuối cùng Ôn Tân Vũ cũng nghe rõ.
Nó… đang gọi cô: “Yêu dấu.”
Phản ứng đầu tiên của cô không phải là hoảng loạn, mà là một cảm giác sởn gai ốc đến ghê tởm.
Cả đám xúc tua đang quấn trên người cô dường như cũng biến đổi theo ý nghĩa của những lời đó.
Đặc biệt, lũ xúc tua kia còn tò mò như trẻ con, liên tục thăm dò khắp cơ thể cô!
Cô không phải là kiểu người ngồi yên chờ chết.
Phải làm gì đó, nhất định phải làm gì đó.
Ôn Tân Vũ siết chặt tay, từng bước từng bước lùi lại vào phòng khách. Sau khi tự trấn an bản thân vài lần, cuối cùng cô xoay người, nhìn thẳng về phía sinh vật kia — thứ đang không ngừng gọi cô.
Vừa quay đầu lại, đúng lúc ngoài trời vang lên tiếng sấm dữ dội, tia chớp xé ngang bầu trời, ánh sáng rọi thẳng xuống cảnh tượng trước mắt.
Cô nhìn thấy, lý trí mà mình cố gắng giữ vững cuối cùng cũng sụp đổ.
Bên tay trái cô… vẫn còn treo di ảnh của chồng — Phạm Trường Thanh.
Mà kẻ đang đứng trước cửa kia, mái tóc ướt sũng nhỏ từng giọt nước, sắc mặt tái nhợt, y phục ẩm ướt, mũi cao, môi sắc bén… lại giống hệt như chồng cô trong bức di ảnh.
Giờ phút này, “hắn” đang dùng đôi mắt âm trầm, như mắt của sinh vật dưới đáy biển sâu, dán chặt vào cô không rời.
“Yêu dấu… yêu dấu.”
Lần này, giọng nói cứng ngắc ấy… đã trôi chảy hơn rất nhiều.