Mười phút sau, tiếng cảnh báo bén nhọn đột ngột vang lên, áp đảo mọi âm thanh ồn ào náo động, rõ ràng truyền đi khắp mọi ngóc ngách.

Chưa kịp để những chiếc xe sang của giới quyền quý xuất hiện, một chiếc xe khách hai tầng toàn thân phủ ánh lam đã dừng lại trước cửa yến tiệc. Thân xe in rõ dòng chữ lớn: “Cục quản lý thống chế an toàn đệ nhất thành”, chữ viết sắc bén, nghiêm túc.

Chiếc xe vừa dừng lại, từng nhân viên đặc cảnh mặc chế phục xanh đậm bước xuống từ cửa chính, bước chân trầm ổn, mạnh mẽ, sắc mặt lạnh lùng không biểu cảm.

Họ nhận được báo cáo và đến xử lý tình huống đặc biệt.

Nhân viên chính phủ mặc đồng phục nghiêm cẩn, phối hợp hành động nhịp nhàng, hiệu suất cao, nhanh chóng khống chế những người bị "Lam lươn" ký sinh, cưỡng chế đưa họ về nơi cư trú.

Ôn Tân Vũ thất thần ngồi trong xe khách, nhìn những vệt mưa loang loáng trên kính cửa sổ, đầu óc cô chật vật cố gắng sắp xếp lại tình hình.

Cô vốn định theo kịch bản tán tỉnh nam chính, không ngờ đối phương lại bị thứ gì đó ký sinh vào người—nói trắng ra là... khó lòng sống nổi rồi.

Một bộ tiểu thuyết đô thị hiện đại tử tế, mới sáng sớm đã hóa thành huyền huyễn quỷ dị. Thế giới này đã hoàn toàn vỡ vụn, chẳng biết sẽ phát triển theo hướng nào nữa.

Cô bây giờ nên làm gì đây?

Tương lai mờ mịt như một màn sương đặc.

Xe dừng trước khu nhà cô ở. Ôn Tân Vũ cúi đầu cảm ơn đặc cảnh rồi cầm ô xuống xe.

Nhưng cơn mưa tạt tới từ bốn phía, chiếc ô nhỏ bé chẳng thể chống đỡ nổi. Váy đuôi cá bằng nhung đen bị nước mưa bắn tung tóe, nhầy nhụa ướt sũng.

Giữa đêm tối lạnh lẽo, vai trần của cô lộ ra trong màn mưa, phủ một tầng hơi nước lạnh ngắt. Cánh tay cô vì lạnh mà nổi đầy da gà.

Luôn luôn là một nữ minh tinh ưu nhã đoan trang, nhưng giờ đây, cô chẳng còn tâm trí quan tâm đến dáng vẻ chật vật của bản thân. Từng bước chậm rãi quay về nhà, vẫn chưa thể tiêu hóa hết biến cố khủng khiếp đêm nay.

Cửa thông minh tự động mở, Ôn Tân Vũ bật đèn. Vì hai chân còn ướt, cô không bước lên thảm, chỉ lặng lẽ để chân trần đi về phía phòng tắm.

Nhà cô có rất nhiều đồ đạc.

Nói là bừa bộn thì đúng hơn là loạn — cảm giác như bị bủa vây, hai trăm mét vuông rộng lớn lại chất đầy đến ngột ngạt. Tựa như chủ nhân cố tình tạo ra cảm giác ấy, vô tình phản ánh trạng thái tâm lý sâu kín nào đó của cô.

Khi ngang qua phòng khách, ánh mắt cô vô tình lướt qua bức ảnh lớn treo trên tường, ngay phía trên chiếc TV màn hình khổng lồ trắng đen.

Đã ba năm trôi qua, cô vốn đã quen với tấm ảnh này. Nhưng không hiểu sao hôm nay lại vô thức liếc nhìn.

Trong ảnh là một người đàn ông chừng hai mươi lăm tuổi, dung mạo tuấn tú, khóe miệng khẽ cong nụ cười dịu dàng mà xa cách, đầy chuẩn mực.

Đó là người chồng đã khuất mà cô chưa từng gặp—Phạm Trường Thanh.

Giây phút này, ánh mắt hơi cong của người đàn ông như đang nhìn cô, như dò xét, như trầm ngâm.

Hơi lạnh tích tụ cả đêm bỗng chốc ùa lên, khiến cô rùng mình. Một lớp sợ hãi như bóng ma lan khắp sống lưng.

Mình đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?

Chỉ là một bức ảnh thôi mà.

Ôn Tân Vũ hít sâu, gom hết mái tóc ướt đẫm ra phía trước ngực rồi vào phòng tắm tắm nước nóng cho thư giãn.

Khi thổi tóc, cô ngồi trên ghế mát-xa, tiện tay lướt xem tin tức nóng trong ngày. Tất cả đều liên quan đến những dị tượng xảy ra đêm nay.

Thì ra không chỉ nhóm người trong yến tiệc gặp phải sinh vật lạ.

Tại công viên hải dương, có nhân viên bị một loại “rong biển” khổng lồ màu vàng hút cạn máu, hóa thành xác khô; ở một khu biệt thự sang trọng có phòng ngắm cảnh thủy sinh, bể cá đột ngột dị biến; công viên suối phun bất ngờ xuất hiện loại “hải nấm” chưa từng được phát hiện...

Những hiện tượng kỳ lạ này không chỉ xuất hiện ở khu trung tâm, mà còn xảy ra tại các khu vực ven biển khác. Chỉ là vòng 13 của thành phố vẫn còn được xem là “lạc quan” nhất.

Công viên hải dương, phòng ngắm cảnh, suối phun...

Ngón tay cô xoát tin tức càng lúc càng chậm, ánh mắt dần đông cứng lại. Cô đột ngột tắt máy sấy tóc, vội vàng đi đến phòng chứa đồ, lấy keo silicon trong suốt và niêm kín toàn bộ các vòi nước trong nhà.

Sau đó, cô còn đặt một chiếc ghế nặng lên bồn cầu.

—— những thứ quái vật đó đến từ nước.

Cô nhanh chóng nhớ lại Ngụy Tẫn—người bị ký sinh trước đó, cố tình giả vờ rửa tay thật lâu.

Chắc chắn là lúc đó anh ta đã bị ký sinh.

Ôn Tân Vũ nghĩ đến bản thân vừa tắm xong, lại nghĩ đến quãng đường cô vừa dầm mưa quay về nhà… không khỏi rùng mình.

Nếu cô cũng bị xui xẻo thì sao…

Ý nghĩ đó vừa nảy ra đã bị cô mạnh mẽ đè nén xuống. Cô không muốn dìm bản thân trong những lo lắng viển vông.

Để tránh tiếp tục suy nghĩ miên man, cô lên giường từ sớm, ép mình phải ngủ.

Thế nhưng, sau chấn động vừa rồi, giấc ngủ chẳng hề yên bình.

Nửa đêm, tiếng sấm chói tai lại vang lên lần nữa—lớn đến mức như rạch ngang vành tai.

Ôn Tân Vũ bừng tỉnh, ngồi bật dậy khỏi giường, từ kẽ hở rèm cửa trông thấy một tia sét trắng chói rạch ngang bầu trời.

Tay nắm lấy chiếc chăn đơn, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Một cơn bất an mãnh liệt trào dâng, cô chắc chắn rằng cảm giác này không chỉ đến từ tiếng sấm.

Cô liếm môi—rõ ràng trước đó đã uống nước rồi, nhưng giờ lại cảm thấy khô cổ, khô lưỡi vì sợ.

Cô bật đèn, ánh sáng làm căn phòng sáng rõ.

Cô đi ra phòng khách lấy một ly nước ấm. Trong tay vẫn còn run rẩy vì tiếng sấm cứ liên hồi vang dội.

Tiếng sấm đêm nay hoàn toàn khác biệt so với mấy ngày trước—không còn là lướt qua thoáng chốc, mà là âm ỉ rền vang, dày nặng như tiếng trống trận từ thời viễn cổ vọng về.

Một ly nước ấm trôi xuống bụng, nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không giảm chút nào. Ôn Tân Vũ cúi đầu, xoa nhẹ thái dương, đang định bật nhạc nhẹ để dễ ngủ thì…

Một âm thanh đột ngột vang lên, phá tan màn đêm yên tĩnh.

Cô lập tức nhìn về phía cửa thoát hiểm.

Giây tiếp theo, “thịch thịch thịch”—tiếng đập cửa lại vang lên.

—— có thứ gì đó, đang gõ cửa nhà cô.

Trái tim như bị siết chặt, Ôn Tân Vũ vô thức siết chặt lòng bàn tay, bản năng gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa phía sau. Trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt những kẻ bị ký sinh trong bữa tiệc.

Cô có đủ lý do để nghi ngờ, thứ ở ngoài kia là một con quái vật ký sinh vào cơ thể người.

Bởi vì... sẽ chẳng có ai bình thường đến gõ cửa nhà người khác vào lúc hai giờ sáng cả!

Một luồng sợ hãi như lửa cháy lan khắp ngực, Ôn Tân Vũ cắn chặt môi, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động, cố gắng giả vờ như trong nhà không có ai.

Nhưng tiếng đập cửa vẫn vang lên đều đều, không hề ngừng lại.

Chậm rãi, đúng tiết tấu, đúng tần suất như cũ—như thể phía sau cánh cửa là một cỗ máy vô cảm, hoặc một thực thể không mang sự sống.

Chết tiệt.

So với điều đã biết, thì cái chưa biết mới là đáng sợ nhất.

Giờ phút này, chính trí tưởng tượng của cô đã khiến chân tay bủn rủn. Trời biết cô sợ đến mức nào trước những sinh vật thần bí, quái dị chưa rõ danh tính kia…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play