Bình tĩnh mà xét, ngoại hình của Phạm Trường Thanh thật sự không tồi.
Chỉ tiếc là… điều kiện để thưởng thức phải là: hắn là con người.
Mà giờ phút này, cái sinh vật quái lạ đang khoác lớp da giống hệt Phạm Trường Thanh chỉ biết ngây ngốc đứng đó, nhìn chằm chằm vào Ôn Tân Vũ.
Trong suốt khoảng thời gian đối diện, đôi mắt nó chưa từng chớp lấy một lần, mí mắt như chỉ là lớp trang trí, hoàn toàn không có chức năng sinh học.
“Thân ái.”
Nó như một chiếc máy ghi âm bị kẹt, lặp đi lặp lại đúng một câu.
Mỗi lần mở miệng, làn da cứng đờ trên mặt nó mới cử động máy móc, hoàn toàn không mang theo bất kỳ cảm xúc nào thuộc về sinh vật sống.
Tựa như… phần “lõi” bên trong và lớp da bên ngoài là hai thực thể hoàn toàn tách biệt.
Chưa kể, từ tay áo và ống quần nó còn kéo dài ra hàng chục xúc tu trong suốt, mềm mại, ẩm ướt lầy nhầy bò trườn khắp sàn nhà phòng khách, cuốn chặt lấy người Ôn Tân Vũ.
Toàn bộ nhận thức hơn hai mươi năm của cô về thế giới đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Đầu óc cô như bị xóa sạch, không thể phân tích nổi rốt cuộc thứ trước mặt là ký sinh, biến dị, hay là một loại sinh vật nào đó hoàn toàn khác lạ.
Duy nhất một dòng suy nghĩ còn có thể tồn tại trong đầu cô lúc này: cái gương mặt giống Phạm Trường Thanh kia, và hai từ “thân ái” kia — nhất định có liên hệ.
Nó đang đóng giả làm…
Phạm Trường Thanh?
Ôn Tân Vũ nhìn cái thứ đang bắt chước một con người — một con quái vật đội lốt — cảm giác bản thân cần phải nói gì đó, ít nhất là để kéo dài thời gian, tranh thủ thông tin.
Rõ ràng trong lòng đang cuồng loạn như có bom nổ, vậy mà khi cô mở miệng, giọng nói lại bình tĩnh một cách đáng ngờ — thậm chí có phần quá mức.
“Ngươi là ai?”
“Phạm Trường Thanh” không chớp mắt, đôi môi máy móc khép mở, sau vài lần cử động, cuối cùng mới phát ra âm thanh chậm rãi:
“Ta, là, là… Phạm… Phạm Trường Thanh. Ngươi… trượng… trượng phu.”
Chỉ vì đây là một câu mới, giọng nó lại bắt đầu vấp váp, ngữ điệu cứng nhắc, chẳng có một chút cảm xúc thật nào.
Trong lòng Ôn Tân Vũ trầm xuống vài phần, đồng thời sinh ra cảm giác — đây là kết cục đã định.
Con quái vật này… thật sự đang đóng vai Phạm Trường Thanh.
Nhưng bằng cách nào mà bọn chúng biết được những thông tin này?
Sắc mặt cô lúc này không hề dễ coi, nhưng kinh nghiệm bao năm làm minh tinh vẫn giúp cô giữ được nụ cười — nửa thật nửa diễn:
“Trường Thanh? Thật là anh sao?”
Cô cố gắng khiến giọng mình mang theo vẻ vui mừng bất ngờ.
“Phạm Trường Thanh” im lặng hai giây, dường như đang xử lý ngôn ngữ, rồi cuối cùng chậm rãi gật đầu hai cái.
“Là, ta.”
Đồ lừa đảo.
Con quái vật dối trá!
Ôn Tân Vũ trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười gượng gạo, cố gắng đánh lạc hướng sinh vật kia:
“Cha anh rất nhớ anh, anh có muốn về gặp ông ấy không?”
“Cha?” Quái vật lặp lại, ngữ điệu hơi nâng lên, mang theo chút nghi hoặc, sau đó lạnh lùng đáp:
“Không… không cần.”
Một làn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống lưng Ôn Tân Vũ.
Câu “không cần” này — là nó không cần gặp cha, hay là nó đã giết Phạm Chính Thành rồi?
Nếu là vế sau… cô không nghi ngờ gì: mục tiêu tiếp theo chính là cô.
Cô chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian:
“Ông ấy vẫn luôn chờ anh trở về. Mấy năm nay vì nhớ anh mà sống rất khổ sở. Trường Thanh, chẳng phải anh là người rất hiếu thảo sao?”
Câu cuối cùng hoàn toàn là nói dối. Cô chưa từng thật sự tiếp xúc với Phạm Trường Thanh, làm sao biết được hắn là người thế nào.
Thế nhưng — quái vật kia dường như lại bị thuyết phục.
Gương mặt đờ đẫn của nó như chìm vào suy tư, dường như đang lục lọi trong trí nhớ để tìm hiểu ý nghĩa của hai chữ “hiếu thảo”.
Thật lâu sau đó, nó chợt gật đầu một cái:
“Muốn… muốn hiếu thảo.”