Chạng vạng hơn bảy giờ, bầu trời càng thêm u ám.

Trước cửa khách sạn Venus lộng lẫy ánh vàng, một chiếc xe thương vụ màu đen dài lặng lẽ lướt qua vòng xoay có đài phun nước. Cơn mưa ban ngày vẫn chưa tạnh, những hạt mưa đan vào nhau như một tấm màn mỏng, ánh đèn vàng kim trên đỉnh khách sạn phản chiếu thành vô số quầng sáng lục giác mờ ảo, tựa như một giấc mộng vừa hư ảo vừa kỳ dị.

Chiếc xe lướt qua pho tượng nữ thần ở trung tâm đài phun, đúng lúc ấy, chân trời bỗng lóe lên một tia sét xé toạc màn đêm.

Dưới làn mây đen chập chùng, tiếng sấm rền vang như muốn xé rách tầng trời. Một âm thanh vang dội như tận thế đột ngột dội xuống.

Ôn Tân Vũ – đang dựa vào ghế sau chợp mắt – bất chợt bừng tỉnh, ánh mắt đầy kinh hoảng nhìn ra cửa sổ xe.

Trung tâm khu đất phồn hoa trước mắt đèn đuốc sáng choang, ánh sáng trắng chiếu rọi khắp mọi nơi, dường như xua tan mọi yếu tố đáng sợ. Cô khẽ mím môi, cố gắng giữ vững bàn tay trái đang run lên, ngón áp út siết chặt.

Ký ức bị sét đánh khi còn sống vẫn luôn bám riết lấy cô như một vết khắc vào tận xương tủy. Cho đến hôm nay, chỉ cần nghe tiếng sấm, cô vẫn không kiềm được nỗi sợ hãi thấu tim gan.

Tài xế ngồi trước nhận thấy cô đã tỉnh, bèn lên tiếng phá vỡ không khí nặng nề:
“Hai hôm nay hình như cứ mưa suốt thì phải.”

“Ừm.” Giọng Ôn Tân Vũ khẽ khàng, không thể che giấu sự mệt mỏi.

Không chỉ mưa, mà còn có tiếng sấm bất chợt nổ vang, khiến cô mấy ngày nay chẳng ngủ ngon nổi.

Tài xế cũng cảm thấy lạ lùng:
“Cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Cục khí tượng xưa giờ dự báo rất chuẩn, gần đây lại liên tục sai bét.”

Tất cả các trạm quan trắc đều hiển thị hôm nay trời trong nắng đẹp, nên người ta mới yên tâm tổ chức buổi tụ hội xa hoa này.

Không ngờ từ 11 giờ sáng, mưa vẫn tiếp tục rơi, chẳng khác gì những ngày trước đó.

Ôn Tân Vũ không đáp, tay phải chống lên tay vịn bọc da, bực bội xoa xoa giữa trán.

Trong lòng cô vang lên một âm thanh mãnh liệt: tất cả chuyện này xảy ra là do cô đã trốn tránh cốt truyện suốt ba năm qua, khiến thế giới tiểu thuyết này dần sụp đổ như sương sớm tan biến.

Đúng vậy — đây là một thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết.

Ba năm trước...

Lúc ấy cô đang ngồi trong xe bảo mẫu trên đường về nhà, vừa nhận tin vui được đề cử giải “Nữ chính xuất sắc nhất” của giải thưởng Bạch Thạch, thì bầu trời đột nhiên bị mây đen bao phủ. Trước đó chỉ mới một giây thôi còn nắng đẹp rạng ngời.

Rồi đột nhiên, một tia sét khổng lồ xé toạc bầu trời.

Ánh chớp ấy to bất thường, tựa như muốn rạch toạc không trung thành một khe nứt thèm khát máu thịt.

Cô nhìn thấy ánh sét kia rơi thẳng về một phía — rất nhanh, rất chuẩn...

Chính là chỗ cô đang ngồi.

Ngay khoảnh khắc ấy, cơn đau xé hồn xộc lên từ đỉnh đầu, những gì xảy ra sau đó cô không thể nhớ rõ, chỉ biết rằng cảm giác bị điện giật đến chết vẫn chưa tan biến, nhưng khi mở mắt ra, cô đã trở thành một nhân vật trong tiểu thuyết.

Một cuốn tiểu thuyết có tên “Cưỡng chế khóa ái”.

Cô sắm vai nữ chính khổ mệnh trong truyện, trùng tên trùng họ với chính mình – “Ôn Tân Vũ”.

Trong truyện, cô là một đóa “tiểu bạch hoa” xuất thân nghèo khó, dựa vào nỗ lực không ngừng mà thi đỗ vào học phủ đỉnh cấp.

Nhưng đất nước này có cơ cấu đặc biệt — lãnh thổ chia thành mười ba vòng thành, từ ngoài vào trong tượng trưng cho mức độ giàu có tăng dần.

Khoảng cách giữa ngoại thành và nội thành không chỉ là địa lý, mà còn là ranh giới của thân phận, địa vị, và tư tưởng.

Một người dân nghèo muốn bước vào trung tâm phồn hoa gần như là điều không tưởng. Chỉ một tấm bằng thôi thì không đủ để vượt qua "khe trời" ấy.

Đa phần dù học giỏi đến mấy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng vào được vòng thứ hai hoặc thứ ba.

Ôn Tân Vũ trong truyện xuất thân từ vòng mười hai — tầng thấp nhất của xã hội.

Bằng thực lực, cô có thể tiến tới vòng thứ chín đã là kỳ tích.

Nhưng đúng lúc cô định cam chịu số phận thì Phạm gia – một trong những gia tộc quyền quý nhất ở vòng một – lại tìm đến cô.

Con trai duy nhất của họ vừa gặp tai nạn trên biển, mất tích không tìm thấy thi thể.

Phạm phu nhân đau khổ khấn cầu khắp nơi, mời một quẻ tiên đoán. Quẻ sư đưa ra một chuỗi ngày tháng năm sinh và vài điều kiện phù hợp — nếu tìm được người có bát tự tương ứng, kết thân với thiếu gia, có thể kỳ tích sẽ xảy ra.

Vậy là cô – Ôn Tân Vũ – được chọn, và có cơ hội bước chân vào vòng một, theo học tại học phủ đỉnh cấp.

Vì giấc mơ, cô chấp nhận lời đề nghị.

Nhưng trớ trêu thay, nam chính trong truyện lại không phải là thiếu gia Phạm Trường Thanh — người chồng “trên danh nghĩa” của cô.

Tại lễ thành hôn, cô bị Ngụy Tẫn – trưởng tử nhà họ Ngụy, nổi tiếng khắp thành phố – để mắt tới. Từ đó, Ngụy Tẫn bắt đầu chuỗi ngày “cường thủ hào đoạt” với cô.

Đúng vậy, kỳ tích đã đến — nhưng không phải theo cách Phạm gia mong muốn. Hôn lễ họ sắp đặt kỳ công cuối cùng chỉ là bàn đạp cho kẻ khác.

Khi xưa đọc truyện này, Ôn Tân Vũ từng sững sờ không nói nên lời.

— Ngụy Tẫn thấy cô thú vị, liền rủ hội bạn công tử chế giễu cô từ xuất thân đến hôn nhân.
— Hắn thích nhìn bộ dạng cô nhẫn nhịn, liền trói cô lên sofa, bịt mắt giày vò.
— Hắn dồn cô đến bước đường cùng, truy lùng khắp thành, cuối cùng dẫn người phá cửa, ôm cô vào lòng... Không một lời xin lỗi, chỉ lạnh lùng đe dọa: “Nếu còn chạy, ta sẽ bẻ gãy chân cô.” Sau đó là giam giữ, là tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.

Xuyên tới thế giới này, Ôn Tân Vũ chỉ muốn thốt lên: “….”

Tác giả có bị sốt 37 độ không mà lại gõ ra nổi một cốt truyện vặn vẹo đến thế?

Nếu bắt cô diễn theo cốt truyện ấy, thà để cô bị sét đánh chết quách cho xong.

Huống hồ tính cách cô hiện tại hoàn toàn khác nguyên tác — cô biết linh hoạt, biết tìm đường sống.

Ngay khi vừa xuyên tới và hiểu được tình huống, cô đã có quyết định rõ ràng.

Nếu Ngụy Tẫn thích kiểu con gái cứng cỏi, thanh thuần, yếu đuối kiểu tiểu bạch hoa — thì cô tuyệt đối sẽ không diễn theo kiểu đó.

Vậy nên, trong ngày thành hôn, cô mỉm cười rạng rỡ như ánh nắng, cả người toát lên vẻ hạnh phúc phơi phới khiến đến cả cha mẹ Phạm Trường Thanh cũng bắt đầu nghi ngờ:
— Lẽ nào con mình và cô có quan hệ ngầm gì đó?
— Không thì sao cô vui vẻ đến thế?

Điều khiến cô bất ngờ là hôm đó Ngụy Tẫn quả có liếc nhìn cô mấy lần, nhưng sau đó lại không hề xuất hiện thêm lần nào nữa.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nghiêm chỉnh làm một "quả phụ", yên ổn học đại học.

Cho đến gần đây — thời tiết bắt đầu trở nên hỗn loạn. Trời cao ầm ầm tiếng sấm, như sắp sụp đổ.

Cô đột nhiên ý thức được: Dù sao đây cũng là một thế giới được dệt nên từ văn tự. Nếu cô không hành động theo cốt truyện…

Thế giới này — thật sự sẽ xảy ra vấn đề.

Cô vẫn chưa muốn chết. Hơn nữa, thân thể này có tiền có quyền, ít nhất hiện tại còn chưa tới mức tuyệt vọng đến muốn tìm đường chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play