Ôn Tân Vũ nửa đầu giấc ngủ rất nông, mơ màng tỉnh lại mấy lần trong đêm.
Cô chắc chắn rằng sinh vật đang khoác lên lớp da người tên "Phạm Trường Thanh" kia chưa từng ngủ một phút nào. Mỗi lần cô vừa hé mắt trong bóng tối, giọng nói dịu dàng của đối phương sẽ ngay lập tức vang lên:
“Làm sao vậy?”
“Không ngủ được à?”
Những lời lẽ nhẹ nhàng, nhưng sự hiện diện của nó luôn kề sát như bóng với hình khiến cô sởn da gà.
Thiếu đi thú bông để ôm, cảm giác bất an của cô càng rõ rệt. Bất giác, cô quấn chặt chăn hơn, nhưng vẫn không thấy an tâm.
Trong cơn mơ mơ màng màng, bản năng thúc đẩy cô tìm thứ gì đó có thể bọc lấy bản thân, khiến cô cảm thấy an toàn.
Vậy nên, khi hoàn toàn tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô phát hiện mình đang cuộn tròn trong một cái ôm lạnh lẽo. Vô số xúc tu bao chặt lấy cơ thể – tựa như sinh vật ấy đang cố gắng bảo vệ một món ngon vừa tự đưa đến miệng.
Ôn Tân Vũ: “……”
Cô có thể khẳng định, màn này hoàn toàn không phải do con quái vật có ý đồ bất chính, mà là do cái "tật xấu" của cô gây nên.
— Ngồi hay nằm, cô đều chỉ cảm thấy an toàn khi được bao vây thật chặt. Cô gọi trạng thái tâm lý ấy là "cảm giác hàng rào".
Cảm nhận được cô đang động đậy, "Phạm Trường Thanh" mở mắt ra, giọng điệu bình thản:
“Em tỉnh rồi.”
Đôi mắt ấy không hề lộ vẻ ngái ngủ. Rõ ràng, cái gọi là “ngủ” đối với nó chẳng qua là đang bắt chước hành vi của con người.
Lẽ ra giờ phút này cô phải sợ hãi, hoảng loạn hay ít nhất cũng thấy bối rối. Nhưng hiện tại, thứ duy nhất cô cảm thấy là sự bẽ bàng muốn độn thổ.
Trời đất chứng giám, trong suốt 27 năm cuộc đời, cô chưa từng là kiểu người cứ mất cảm giác an toàn là lao vào lòng kẻ khác.
Chắc chắn là do con quái vật này có sức mê hoặc gì đó… Cô tự nhủ một cách đầy tội lỗi.
Khi cô ngồi dậy, đám xúc tu đang siết lấy cô cũng lưu luyến buông lỏng. Chỉ còn vài sợi gan lì vẫn bám lấy cổ chân.
Cô không thèm chấp nữa. Hiện tại, điều cô muốn biết hơn cả là – rốt cuộc con quái vật này định làm gì?
Ôn Tân Vũ trầm ngâm đi về phía phòng tắm, vừa nhìn thấy vòi nước thì lập tức nhớ ra: giờ đây, việc rửa mặt đã trở thành hành vi có mức độ nguy hiểm cao.
Thấy cô cầm ly đánh răng và nhíu mày, quái vật hạ giọng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Cô nhìn chằm chằm vào vòi nước, không giấu giếm:
“Em đang nghĩ, liệu từ đây có thể xuất hiện cái gì không.”
“Ở đây à?” Một xúc tu trong suốt vươn ra chạm vào đầu vòi kim loại. “Phạm Trường Thanh” mỉm cười nói:
“Yên tâm, có anh ở đây, bọn chúng không dám bén mảng.”
Lời nói đó thật dễ nghe.
Ôn Tân Vũ không nghi ngờ tính chân thật của nó. Dù gì một kẻ săn mồi sẽ chẳng để con mồi bị sinh vật khác ăn mất. Mà hiện tại, cô đại khái chính là con mồi của nó.
Cô an tâm rửa mặt.
Nếu "Phạm Trường Thanh" thực sự không có ý sát hại cô, trong hoàn cảnh này, có nó ở bên cạnh lại thấy… khá tiện.
Đáng tiếc, cô không phải người thích đánh cược. Cô không dám đặt cược tính mạng mình chỉ dựa vào cảm giác.
—
Từ lúc đánh răng tới khi rửa mặt xong, cô vẫn không nhìn ra được ý đồ gì từ “Phạm Trường Thanh”.
Nó ít nói, thỉnh thoảng cất lời thì ôn hòa và đúng mực, lặng lẽ đi theo sau lưng cô, thậm chí còn lễ phép mượn đồ dùng vệ sinh cá nhân rồi tự giác thu dọn gọn gàng.
Nếu không vì nét cứng đờ nơi biểu cảm của gương mặt, "hắn" thực sự chẳng khác gì một công tử gia giáo bình thường.
Mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng cô.
Càng ngày cô càng không thể đoán được tâm tư của con quái vật ấy – mà nó, sau chỉ một đêm, đã càng giống người hơn.
Nếu cứ để thời gian trôi thêm vài ngày… cô liệu còn đường lui không?
Cô lặng lẽ uống một ly nước ấm, âm thầm hạ quyết tâm: nhân lúc đi làm, phải tìm cách cắt đứt hoàn toàn với mối đe dọa này.
“Trường Thanh.” – Giọng cô nhẹ nhàng – “Em phải đi làm. Trưa sẽ quay về.”
“Phạm Trường Thanh” nghe ra ý chia tay trong lời cô nói, sắc mặt hơi căng cứng:
“Anh đi cùng.”
Câu nói mang khẳng định.
Cô dịu giọng khuyên nhủ:
“Hiện tại, chuyện anh quay về vẫn chưa được công khai. Nếu đột ngột xuất hiện sẽ dọa người khác. Chờ anh gặp lại cha mình, rồi chúng ta cùng tới công ty, được không?”
Hắn chậm rãi nhíu mày, có vẻ không tình nguyện.
Con quái vật này không dễ dụ.
Cô quyết định ra chiêu mạnh tay.
Cô cắn răng, nhón chân hôn nhẹ lên má hắn một cái, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Bờ môi mềm ấm, mang theo hương vị thanh mát.
Mắt “Phạm Trường Thanh” bỗng trợn to, tròng đen như rối loạn đâm loạn trong hốc mắt.
Lần này, tay hắn không thể giữ hình dạng con người, trực tiếp hóa thành xúc tu, điên cuồng siết chặt lấy Ôn Tân Vũ.
Ôn Tân Vũ: “……”
Không bất ngờ lắm.
Mũi cô ép sát vào lồng ngực ẩm ướt mùi nước biển của quái vật. Cô có thể ngửi được hương vị nhàn nhạt ấy và nghe rõ tiếng nuốt nước bọt không ngừng.
“Phạm Trường Thanh” say mê tận hưởng sự gần gũi, cảm xúc khát khao dường như được xoa dịu tận cùng.
Phải thật lâu sau, đám xúc tu mới thoả mãn mà rút về khỏi người cô.
Cuối cùng, nó cũng chấp nhận đề nghị của cô:
“Được rồi.” – Giọng nói mang chút khàn khàn.
Ôn Tân Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Khi cánh cửa nhà khép lại phía sau lưng, cô có cảm giác như vừa thoát khỏi vực sâu.
Cô đã tính kỹ: trước tiên xin nghỉ một ngày với Phạm Chính Thành, sau đó sẽ bắt xe rời khỏi thành phố khoảng 10 km, tới một nơi an toàn để báo cảnh sát.
Nếu ngay cả khoảng cách 10 km vẫn nằm trong phạm vi tấn công của con quái vật này…
Thôi, vậy thì có chạy cũng vô ích.
Tiếc rằng – trời không chiều lòng người.
Ngay khi cô định gửi tin nhắn xin nghỉ, thì tin nhắn của Phạm Chính Thành đã đến trước:
[Đến công ty, vào thẳng văn phòng tôi.]
Cô ngồi trong xe, nhìn chằm chằm tin nhắn ấy, khẽ nhíu mày.
Phạm Chính Thành hiểu rõ tính cách cô. Với ông ta, cô chỉ là một con chuột cống được vớt lên từ rãnh nước mười hai năm trước – đẹp đẽ nhưng vẫn là chuột.
Phạm gia chưa bao giờ để cho cô đường lui.
Dẫu vậy, hôm nay cô vẫn muốn thử phản kháng:
[Con đang có việc gấp. Có thể xin đến trễ một chút không?]
Nửa phút sau, tin nhắn thứ hai của Phạm Chính Thành đã tới:
[9 giờ.]
Cô nhìn đồng hồ – 8:40.
Rõ ràng, đây là một mệnh lệnh không thể chối từ.
Ngón tay siết chặt điện thoại, một lúc sau, cô giận dữ ném nó lên bàn trung tâm, đạp ga lái xe về công ty.
Việc thực tập ở công ty liên quan tới bằng tốt nghiệp – tấm vé duy nhất để cô thoát khỏi cảnh sống bấp bênh hiện tại.
Ba năm qua cô đã nhịn. Giờ khi ánh sáng le lói sắp tới, cô không muốn liều lĩnh chọc giận Phạm Chính Thành.
Không sao. Chỉ cần làm vài việc cho ông ta, hẳn sẽ không mất nhiều thời gian.
Khi tới công ty, chỉ còn năm phút là đến 9 giờ.
Trong lúc chờ thang máy, cô tình cờ gặp một đồng nghiệp. Cả hai chỉ kịp liếc nhau một cái, đối phương đã vội vã né tránh ánh nhìn.
Ôn Tân Vũ cũng không muốn nhiều lời, chỉ lặng lẽ vuốt tóc dài về một bên.
Cô không phải chưa từng nghe những lời đồn đại về mối quan hệ giữa mình và Phạm Chính Thành.
Cũng chẳng trách được người khác nghĩ nhiều. Sau khi vợ ông ta qua đời, ông ta nhiều lần đưa cô tới các buổi tiệc xã giao. Diễn xuất của ông ta rõ ràng không giống như không có tâm tư gì.
Chẳng qua, cô vốn xuất thân thấp hèn, mà đạo đức và danh dự cũng chẳng cho phép vị công tử tuổi năm mươi kia vượt giới hạn.
Đó cũng là lý do vì sao, dù ngồi mát ăn bát vàng, cô chưa bao giờ ngừng cố gắng.
Cô thẳng lưng bước vào thang máy cùng những người khác.
Trong buồng thang máy kín mít, không biết vị nào bật tin tức qua điện thoại, âm thanh vang lên khắp không gian nhỏ hẹp:
“Đêm qua, đất nước ta đã trải qua hiện tượng chưa từng có: một số người bị nghi ngờ ký sinh bởi sinh vật lạ – nhẹ thì trở nên đờ đẫn, nặng thì mất mạng.”
“Theo điều tra ban đầu, đây là các sinh vật thủy sinh đến từ đại dương, chủng loại đa dạng và mức độ nguy hiểm khác nhau. Chúng có thể ký sinh chỉ trong vòng hai, ba giây.”
“Các chuyên gia cho rằng, việc chúng xuất hiện có liên quan đến những trận mưa lớn gần đây. Mặc dù chưa rõ xuất xứ chính xác, nhưng loài này khác hoàn toàn so với sinh vật biển thông thường – chúng có thể tồn tại trong bất kỳ chất lỏng có độ ẩm cao nào.”
“Cục Kiểm soát và An toàn Dĩnh Đô khuyến cáo: hạn chế ra ngoài nếu không cần thiết, đảm bảo vệ sinh cá nhân và nước sinh hoạt.”
Vừa khi bản tin kết thúc, người bật điện thoại xuống tầng và rời khỏi. Những người còn lại thì nhìn nhau đầy ngờ vực.
Cô nghe thấy một phụ nữ thì thầm với bạn:
“Lúc nãy ở tàu điện ngầm, tôi thấy có người kể chuyện trên mạng… Cô ấy đang hôn bạn trai thì thấy vị khác lạ, mở mắt ra – bạn trai biến thành đầu cá!”
“Eo, ghê quá. Chia tay chưa?”
“Không biết. Chưa thấy cô ấy trả lời lại. Mọi người đoán là cô ấy cũng bị ký sinh rồi, vì… nước bọt cũng là chất lỏng mà.”
“Ghê thật!”
“Chết tiệt, mà công ty còn không cho nghỉ nữa cơ!”
Lúc họ đến tầng, tiếng thì thầm cũng dần biến mất.
Chỉ còn lại một mình Ôn Tân Vũ trong thang máy.
Khác với đám người sợ hãi nhưng còn may mắn kia, cô thì… biết rất rõ thứ đang tồn tại trong nhà mình.
Chính mắt cô từng chứng kiến một nửa cơ thể Ngụy Tẫn bị lươn lam nuốt chửng.
Giờ đây, trong nhà cô còn tồn tại một thực thể sống – không yếu ớt, mà ngược lại, có vẻ rất mạnh.
— À không, giờ đây cô có thể gọi nó đúng tên: ký sinh vật.
Cô cảm nhận rõ rệt nỗi sợ hãi – chân thật, dữ dội – đối với thảm hoạ này.
“Chúng” thậm chí còn có thể giết chết cả Ngụy Tẫn, nhân vật trung tâm vốn định hình cho vận mệnh câu chuyện.
Khi vận khí đã đảo lộn như thế, cô – vai nữ chính – cũng không biết con đường phía trước sẽ ra sao.
“Đinh ——”
Thang máy dừng lại ở tầng 53.
Ôn Tân Vũ hít sâu một hơi, gạt bỏ mọi suy nghĩ hỗn loạn.
Đi được bước nào hay bước nấy.
Cô siết chặt cổ áo, bước về phía văn phòng Phạm Chính Thành.