“Được rồi.” Quái vật mỉm cười, “Giờ thì… có thể thay quần áo.”

Vừa dứt lời, nó bắt đầu bình thản cởi bỏ lớp quần áo trên người.

Do cơ thể nó và thân thể con người vẫn chưa hoàn toàn hòa hợp, động tác cởi nút áo bằng tay người trông rất lúng túng, mãi vẫn không tháo nổi một cái nào. Cuối cùng, nó dứt khoát dùng xúc tu.

Bảy chiếc xúc tu cùng lúc hoạt động, trong chớp mắt đã tháo gỡ hết áo sơ mi và vest.

Ôn Tân Vũ không nỡ nhìn thêm nữa, vội quay mặt đi.

Xem ra, con đường học làm người của nó vẫn còn rất dài.

Tiếng vải quần áo cọ xát vang lên.

Ôn Tân Vũ cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu toát mồ hôi.

Cô lấy cớ vuốt tóc để giấu vẻ căng thẳng, mắt “vô tình” liếc ngang, “tình cờ” nhìn thấy Phạm Trường Thanh đang thay đồ.

Dáng người… cũng không tệ lắm.

Hơn nữa xúc tu mọc ra từ cơ thể lại không đến nỗi đáng sợ như tưởng tượng.

Ngược lại… còn khá hợp với gu thẩm mỹ có phần kỳ quái của cô.

Nếu đây chỉ là một bộ truyện tranh hoặc tiểu thuyết với nhân vật chính là người khác, có lẽ cô sẽ còn thích thú mà đọc tiếp.

Chỉ tiếc là — nhân vật chính lại là chính cô.

Cô bắt đầu lo: Không biết có đau không. Nếu xúc tu mà còn làm thêm chuyện gì đó… thì liệu có bị lây bệnh gì không?

Nó không phải đang dùng cách này để lây nhiễm người ta đấy chứ?

Cô càng nghĩ càng sợ, sắc mặt tái dần, càng cảm thấy những suy đoán của mình có thể là sự thật.

Lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của quái vật kéo cô trở lại:

“Cái này để đâu?” – nó hỏi, xúc tu đang cầm bộ quần áo vừa thay ra.

Ôn Tân Vũ nhìn nó mà cạn lời.

Không thể phủ nhận, vóc dáng của Phạm Trường Thanh thật sự rất tuyệt, vai rộng, chân dài, cơ thể rắn rỏi, đúng chuẩn mẫu đàn ông hấp dẫn.

Chỉ tiếc, mấy cái xúc tu kia lại càng thu hút sự chú ý hơn.

Cô mất kiểm soát, tưởng tượng cả hai cùng mặc đồ đôi, lòng lại càng thêm thấp thỏm, giọng lí nhí:

“Ném đi… sau này chúng ta mua bộ mới cũng được.”

Nó biết rõ chỗ đặt thùng rác, xúc tu chỉ cần nhấc nhẹ là đã thảy quần áo đi gọn ghẽ.

Tiện lợi đến mức chẳng cần di chuyển thân người.

Mọi trở ngại dường như đều được dọn sạch, kế tiếp chẳng phải sẽ là…

Ôn Tân Vũ rủa thầm trong bụng mấy câu, vắt óc nghĩ xem phải ứng phó tình huống tiếp theo thế nào.

“Em nên ngủ rồi.” Quái vật quay sang cô, giọng nhẹ nhàng.

Cô khẽ rùng mình, ngước nhìn nó, ánh mắt ngập ngừng.

Thật chết tiệt.

Ôn Tân Vũ lo lắng siết chặt lấy tóc mình, chậm rãi bò lên giường.

Nếu bị nhiễm bệnh thì sao?

Cô còn giữ được ý thức của mình chứ?

Nếu vẫn còn ý thức, thật ra biến thành quái vật xúc tu cũng không tệ… vì dường như sinh hoạt sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.

Ôn Tân Vũ đau khổ nhắm mắt lại, không tài nào ngăn được dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Khi cô chậm rãi chui vào trong chăn, một bóng đen lớn phủ xuống từ phía trên.

Thân hình to lớn của quái vật chắn hết ánh sáng từ trần nhà, đôi mắt đen sẫm nhìn chằm chằm vào cô.

Thấy nó nâng tay lên, cho dù tâm lý vững vàng đến mấy, cô cũng không kìm được mà sụp đổ.

Vành mắt đỏ ửng, đầu óc rối bời:

Không được, không thể để chuyện đó xảy ra.

Phải làm sao đây? Phải làm sao? Có thể dùng tay không? Hay là, hay là… miệng?

“Hãy nghỉ ngơi đi.” – Quái vật kéo chăn giúp cô, giọng nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức bất ngờ.

Một chiếc xúc tu thò ra, tắt đèn.

Tiếng sột soạt của quần áo vang lên khẽ khàng.

Nhưng trên giường lại không có thêm bất kỳ trọng lượng nào.

—— Trong bóng tối, quái vật nằm dưới sàn, bên cạnh mép giường… và ngủ luôn ở đó.

Ôn Tân Vũ vốn toát mồ hôi lạnh cả người, giờ phút này lại mở to mắt nhìn bóng tối, trong đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi thật to.

Hả?


Màn đêm tối đen như mực. Rèm cửa kín mít ngăn ánh trăng, trong phòng chỉ còn một màu đen dày đặc.

Sau khi quái vật nằm xuống sàn, nó nằm yên không nhúc nhích, ngoan ngoãn im lặng.

Ôn Tân Vũ lắng nghe hồi lâu cũng không thấy gì bất thường. Có lẽ do quá mệt mỏi, mặc dù nguy hiểm vẫn rình rập quanh đây, cô lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là cô không biết, sinh vật đang nằm im dưới đất ấy, trong lòng lại cuộn trào sóng lớn.

Nó đến thế giới này… là vì cô.

Ba năm trước, tin tức tố của cô xuyên qua ngàn dặm truyền đến tận đáy biển nơi nó sinh sống. Từ giây phút ấy, mọi bản năng trong nó đều đồng loạt hét lên: “Tìm được rồi.”

Vì cô, nó rời xa nơi chốn sâu thẳm nhất, trèo lên mặt nước, băng rừng vượt suối tiến vào vùng đất xa lạ này.

Nó chẳng cần ai chỉ đường, bởi vì mùi hương của cô đủ để dẫn lối.

Hương ấy quá mê hoặc, đến mức kích thích từng tế bào trong người nó. Lần đầu nhìn thấy cô, từng chiếc xúc tu của nó đều cuồng loạn, khiến nó không thể bình tĩnh.

Thật ra, nó cũng đang đói khát đến cùng cực.

Người hấp dẫn nhất lại nằm ngay bên cạnh, gần trong gang tấc… làm sao có thể nhịn được?

Trong đầu nó, từng xúc tu bắt đầu tranh cãi gay gắt.

Chúng chia thành hai phe: một phe nhỏ cho rằng nên lập tức chiếm lấy người phụ nữ này, kẻo để tuột mất.

Còn đa số lại phản đối quyết liệt.

Chúng sử dụng thứ ngôn ngữ cổ xưa không giống loài người để la hét:

“Hương của cô ấy quá tuyệt, chúng ta hiếm khi gặp được mục tiêu ngon lành thế này, phải bảo vệ cô ấy!”

“Sao cứ phải làm vậy? Tại sao không đưa cô ấy hòa nhập vào cơ thể chúng ta? Chúng ta chẳng phải là một thể sao?”

“Mùi tin tức tố điên cuồng như thế, ta muốn nếm thử một chút.”

“Các ngươi ầm ĩ cái gì? Đã một tiếng đồng hồ trôi qua mà ta chưa được gần cô ấy, ta chỉ muốn biết hương vị là thế nào!”

Lời vừa dứt, cả bầy xúc tu như bị chạm đến dây thần kinh mẫn cảm, im bặt trong giây lát.

Rồi bất chợt, tất cả đồng thanh vang lên trong đầu nó:

“Chạm vào cô ấy đi.”

“Chạm vào đi.”

“Lấy xúc tu của ngươi…”

“Áp lên người cô ấy.”

“Chạm đi…”

Một đống xúc tu mảnh trong suốt bắt đầu từ áo ngủ trườn ra, như thủy triều bò lên giường.

Bò qua sàn, bò lên chăn ga…

Ngay lúc một chiếc xúc tu chuẩn bị chạm vào làn da trần của cô, chủ thể vẫn im lặng nãy giờ cuối cùng lên tiếng.

Giọng nói lạnh lẽo, mang theo áp lực khiến người khác không dám cãi lời: “Im lặng. Dừng lại.”

Bầy xúc tu run lên, sợ hãi mà dừng lại.

Khoảng cách giữa cô và xúc tu chỉ còn một chút nữa thôi, quái vật hít sâu mùi hương ngọt ngào, cổ họng khẽ chuyển.

Không thể.

Nó triệu hồi toàn bộ xúc tu quay về.

Bộ não con người mà nó hấp thụ được nói cho nó biết: loài người rất ghét bị làm phiền khi đang ngủ.

Nó không thể để cô ghét nó.

Dù cô chỉ là “con mồi” —— nhưng, nó không muốn, không thể, và càng không dám bị cô ghét.

Bầy xúc tu không hiểu lý lẽ, chỉ là những phản ứng bản năng trần trụi của dục vọng, lập tức phản kháng:

“Tại sao không được? Ngươi rõ ràng rất muốn cô ấy!”

“Ngươi là kẻ khao khát nhất! Nếu không có ngươi, chúng ta chẳng hứng thú với cô ấy làm gì. Sao lại không cho ta chạm vào?”

“Đói quá rồi.” Một xúc tu nghẹn ngào, “Ngươi đúng là tên tư bản ác độc, bắt chúng ta làm việc thì được, nhưng một chút ngọt ngào cũng không cho!”

Tiếng kêu than vang lên không ngớt.

Cuối cùng, nó không nhịn được nữa, lạnh giọng cảnh cáo:

“Thêm một câu nữa, ta sẽ vĩnh viễn cắt đứt các ngươi.”

Một khi bị cắt đứt, xúc tu sẽ hóa thành một đám gel trong suốt – tương đương với "chết".

Lúc này bầy xúc tu mới chịu im lặng. Chúng không muốn chết.

Chủ thể quá mạnh, nhược điểm chính là… không hề biết quý trọng cơ thể.

Bây giờ lại còn ấm ức vì không được "hưởng thụ" cô gái loài người đáng yêu kia.

Thật sự là… vô lý hết sức!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play