“Đến rồi?” Phạm Chính Thành đứng trước cửa kính lớn nhìn ra biển, chỉ để lộ bóng lưng cao lớn của mình.
Ôn Tân Vũ vừa bước vào cửa, thứ đầu tiên cô chú ý tới chính là bức tường kính sát biển ấy. Không hiểu sao, một cảm giác bất an mơ hồ trào lên trong lòng cô.
Không phát ra tiếng động, cô khẽ đưa tay vào túi áo khoác, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Vâng, thưa cha.”
“Con đến muộn một phút.” Phạm Chính Thành không hề nhìn đồng hồ, nhưng lại đưa ra thời gian vô cùng chính xác.
Chín giờ rưỡi mới bắt đầu làm việc, cô vừa tới lúc chín giờ đúng thì có gì là sai?
Trong lòng Tân Vũ thầm mắng, nhưng giọng nói thì hoàn toàn không mang chút oán khí nào:
“Thang máy đông người quá.”
Phạm Chính Thành vẫn xoay lưng về phía cô:
“Thật sao? Vậy sao không đi thang máy dành cho khách quý?”
“Không ổn đâu, thưa cha.” Ai mà chẳng biết thang máy khách quý là dành riêng cho lãnh đạo cấp cao của Phạm thị. Với thân phận chỉ là một nhân viên bình thường như cô, nếu đi vào đó chẳng phải sẽ trực tiếp xác nhận mọi lời đồn đại sao?
“Có gì không ổn? Con là vợ của Trường Thanh...” Giọng Phạm Chính Thành bỗng cao lên một chút, ngữ điệu dồn dập và rối loạn, kèm theo tiếng thở hổn hển nho nhỏ nhưng rất rõ ràng.
Tân Vũ lập tức cảm nhận được điều gì đó không ổn. Đến khi nghe thấy câu nói tiếp theo đầy rùng rợn của ông ta, sống lưng cô lạnh toát:
“Con là người nhà họ Phạm. Trường Thanh đã ch*ết rồi, bây giờ con là của ta!”
Câu nói ấy run rẩy và đầy kịch liệt, không chút che giấu sự tham lam bệnh hoạn bên trong.
Toàn thân Tân Vũ dựng đứng tóc gáy.
Phạm Chính Thành vốn xuất thân danh giá, được giáo dục bài bản. Dù ông ta có sa đọa đến mức nào, cũng không thể thốt ra loại lời bệnh hoạn này một cách trắng trợn như vậy.
Một dự cảm vô cùng xấu lóe lên trong đầu cô.
Giây tiếp theo, người đàn ông vẫn quay lưng bỗng xoay người lại —
Lộ ra gương mặt hoàn toàn vặn vẹo, méo mó.
Đôi mắt hắn lồi hẳn ra ngoài một cách kỳ dị, sống mũi từng cao thẳng giờ đã bị ép phẳng xuống gần sát da mặt. Hai bên quai hàm là hai khối thịt mềm rũ xuống, khiến môi dưới kéo dài, trễ xuống, lúc hắn thở dốc, hai má cũng rung lên theo từng nhịp.
Đây không còn là gương mặt con người.
Rõ ràng đây là một con cóc khổng lồ!
Phạm Chính Thành đã bị ký sinh!
Trái tim Tân Vũ bỗng thắt lại, lý trí lập tức quay trở về.
Cô nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, cố gắng để biểu cảm mình không trở nên hoảng loạn hay quá chấn động, nhằm tránh kích động con quái vật đang nắm quyền sinh sát nơi đây.
Bản năng diễn viên bật chế độ hoạt động. Cô giả vờ như đang hỏi chuyện sinh hoạt thường ngày:
“Ý cha là... muốn con trở thành vợ của cha sao?”
Câu nói này khiến người khác buồn nôn, nhưng ít ra vẫn là lựa chọn an toàn.
Quả nhiên, “Phạm Chính Thành” không tức giận. Đôi mắt lồi dị dạng đầy tham lam nhìn chằm chằm vào cơ thể cô ẩn dưới lớp áo khoác, sau đó cười nhạt:
“Con đang hưởng thụ tiền tài và địa vị của nhà họ Phạm, chẳng lẽ không nên sao?”
Trong túi áo có một con dao nhỏ và bình xịt chống sói. Tân Vũ lặng lẽ nắm chặt con dao, đẩy nhẹ vỏ bảo vệ, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng:
“Vâng, thưa cha, nhà họ Phạm có ơn với con.”
Cô cố tình nói mập mờ để câu giờ, không ngờ gương mặt cóc ghẻ kia bỗng chốc trở nên dữ tợn.
Đôi mắt lồi chợt trợn lớn, hai nhãn cầu gần như sắp rơi ra khỏi hốc mắt. Từ cổ họng hắn phát ra tiếng rít dính nhớp, gằn từng chữ:
“Nhưng mày lại luôn câu dẫn đàn ông khác!”
“Không! Con không có! Thưa cha!”
Phạm Chính Thành lạnh lùng phun ra chiếc lưỡi dài đỏ rực:
“Tối qua, vừa rời khỏi đây, Ngụy Tẫn đã lập tức đuổi theo mày.”
“Hai đứa mày đã đi đâu? Tránh khỏi ánh mắt người khác để làm cái gì bẩn thỉu? Chẳng lẽ mày không cởi váy ra cho hắn nếm thử thân thể sao?!”
Chiếc lưỡi đỏ rực đột nhiên phóng tới sát mặt. May mà Tân Vũ đã cảnh giác từ trước, lập tức cúi người tránh né, lăn người về phía sau ghế sofa.
Cô rút dao ra, căng thẳng siết chặt tay. Trong lòng thì ghê tởm đến mức muốn nôn — lão già chết tiệt này mỗi ngày trong đầu toàn nghĩ cái gì quái gở?!
Loài ký sinh cô từng gặp có thể giao tiếp bằng ảo giác. Vì vậy, cô vẫn chưa từ bỏ việc câu giờ bằng lời nói:
“Thưa cha, thật sự không có chuyện gì cả! Con luôn biết mình thuộc về nhà họ Phạm!”
“Con không thuộc về nhà họ Phạm!” Giọng Phạm Chính Thành điên dại, “Con thuộc về TA!”
Ngay khoảnh khắc ấy, chiếc lưỡi đỏ rực dài ngoằng lao thẳng về phía Tân Vũ sau ghế sofa.
Khốn kiếp! Cái lão biến thái này hoàn toàn không định để cô sống sót!
Tân Vũ lập tức từ bỏ đàm phán. Trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, cô nghiêng người tránh đòn, đồng thời không do dự vung dao chém thẳng vào chiếc lưỡi ấy.
Tất cả kỹ năng đánh võ từng học khi quay phim ở kiếp trước đều được cô đem ra sử dụng.
Cũng may, thân thể nữ chính được buff đến hoàn mỹ, mềm mại và linh hoạt cực kỳ, giúp cô dễ dàng thực hiện các động tác tránh né phức tạp.
Chiếc lưỡi dài của Phạm cóc bị thương, nó gào lên đau đớn, âm thanh chói tai đến kinh người:
“Tiện nhân! Tiện nhân!”
Nó há to miệng, phun ra một bãi đàm dịch vàng tanh nồng.
Tân Vũ không dám chậm trễ, lập tức chộp lấy gối dựa ném về phía đàm dịch, đồng thời khom người né sang bên cạnh.
Trong không khí vang lên tiếng “xì xì” ăn mòn đáng sợ. Cô ngẩng đầu lên nhìn, chiếc gối trị giá hai vạn đã bị hòa tan thành một vũng nhầy nhụa.
Nước bọt mang độc, đúng là đặc trưng của loài cóc ghẻ.
Ngay khoảnh khắc cô ngẩng đầu, chiếc lưỡi dài ấy đã phục hồi, lại một lần nữa lao đến!
Lần này là từ trên cao tấn công xuống, muốn xuyên thẳng đầu cô từ đỉnh!
Tốc độ quá nhanh, Tân Vũ chỉ kịp chống tay xuống sàn, mượn lực lăn mạnh sang bên phải.
Chiếc lưỡi lao xuống đâm vào sàn, tạo ra một hố lớn.
Trời đất, đây là sức mạnh gì vậy?!
Cô chưa kịp kinh hãi, chiếc lưỡi kia lại tiếp tục ngóc lên, đâm xuống lần nữa. Lại phải vội vàng lăn đi tránh né.
Chỉ trong chớp mắt, trên sàn đã xuất hiện liên tiếp năm lỗ thủng to tướng.
Cuối cùng, cô bị dồn vào góc chết.
Có lẽ nghĩ rằng mình sắp thành công, Phạm cóc liền há to mồm, cười điên dại khoái chí.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tân Vũ nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo khoác dày phía sau, quấn quanh cánh tay.
Phạm Chính Thành chưa nhận ra cô định làm gì, chỉ âm trầm, máy móc lặp đi lặp lại:
“Đi tìm chết... đi tìm chết... đi tìm chết...”
Hắn muốn dùng lời nói để thôi miên cô.
Tân Vũ nghiến răng, hai chân căng chặt, tay trái bọc trong lớp áo khoác, tay phải đưa ra sau.
Ngay khi con quái vật lại phun ra đàm dịch!
Tay cô vọt tới phía trước, dùng tay trái bọc áo khoác chặn lấy luồng đàm dịch độc hại ấy, trong khi tay còn lại lập tức rút bình xịt chống sói —
Ấn mạnh!
Tầm nhìn bị lớp áo khoác che khuất, cô chỉ có thể xịt theo trí nhớ.
May mắn — trúng đích!