Tần Anh rút tay về, trong tay nắm chặt một chiếc đũa.

Cô chăm chú nhìn đầu đũa nhọn hoắt, còn dính một cục máu nhỏ.

Rút một tờ giấy ăn trên bàn, cô bọc cái hung khí tạm thời ấy lại.

Tần Anh nhắc bản thân nhớ đem đốt qua lửa, thiêu cháy máu thịt và chất đạm dính trên đó rồi mới ném vào thùng rác.

Dù trong rương kia có phải người thật hay không thì việc tiêu hủy vật khả nghi và chứng cứ vẫn là khôn ngoan.

Khi làm và nghĩ những việc này, mặt cô không đổi sắc.

Tên đạo sĩ áo vàng trên bệ cao bị cô dùng đũa chọc chết xong, thế giới trong rương như ngưng đọng lại.

Tất cả người tí hon đều ngẩn ngơ ngước nhìn lên trời.

Tần Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ mình can thiệp vào chuyện trong rương thì thời gian bên trong sẽ bị đứng lại?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì cảnh trong rương nổ tung.

Người người loạn cả lên.

Có kẻ điên dại chạy tán loạn, có kẻ quỳ gối van xin, có kẻ ngây ngốc ngã vật ra đất...

Thậm chí còn xảy ra giẫm đạp.

Tần Anh không khỏi cúi đầu nhìn đỉnh đầu Hàn Liệt, hối thúc: “Ê, dậy mau, lo xử lý tình hình đi!”

Hiện giờ cô chưa kiểm soát được lực tay, lỡ đâu cứu người hóa ra lại giết người.

Căn cứ vào phản ứng của Hàn Đội Suất, chắc chắn hắn nghe được tiếng cô nói.

Quả nhiên đúng như cô nghĩ, lời thúc giục của Tần Anh vang lên cứ như áp sát bên tai Hàn Liệt.

Giữa mùa hè nóng nực, lưng hắn lạnh toát.

Hắn có quá nhiều câu hỏi, nhưng lúc này không phải lúc truy hỏi.

Nỗi khổ là thứ đất màu tươi tốt nhất để gieo mầm mê tín.

Hai năm nay trời không mưa nổi một hạt, ruộng đồng khô héo, mùa màng thất bát, nạn đói theo sau.

Những người chạy theo đạo sĩ áo vàng cầu mưa, đều là nông dân quanh vùng không còn đường sống.

Cụ ông ôm lấy hắn lúc nãy giờ bị người hoảng loạn giẫm trúng mắt cá chân.

Cụ già gầy như que củi, đến đôi dép cỏ cũng không có, ôm chân khóc rên.

Hàn Liệt nghiến răng, rốt cuộc vẫn cúi người kéo cụ ra khỏi đám đông, tránh bị giẫm chết.

Hắn quay đầu nhìn đội lính sau lưng.

“Đừng loạn, theo ta!”

Binh sĩ triều Đại Hạ rút đao cong vung lên rồi quật xuống, cứng rắn mở ra một con đường giữa đám người.

Họ tiến thẳng tới khe suối, vừa vặn đụng độ đám đồ đệ của tên đạo sĩ áo vàng.

Tên đó dùng cháo loãng vẽ bùa, chiêu dụ không ít tín đồ và đồ đệ.

Hắn bị thần vật từ trời giáng xuống đập chết, khiến nhiều người đức tin sụp đổ, buông luôn cả vũ khí.

Nhưng cũng còn mấy kẻ điên khùng.

Một đạo sĩ cao to vạm vỡ ném đứa bé đang túm trong tay xuống lòng sông cạn.

Gã hận Hàn Liệt thấu xương, cảm thấy chính mũi tên kia đã phá hỏng nghi thức khiến thần linh nổi giận.

Gã lẩm bẩm mấy câu điên rồ kiểu “bị thần vứt bỏ”, rồi cầm dao phóng tới chỗ Hàn Liệt.

Chạy được nửa đường, một bàn tay đã bóp lấy cổ hắn.

“Đáng chết!” Hàn Liệt bẻ ngón.

Rắc. Tiếng xương gãy giòn tan vang lên.

Gã đạo sĩ vạm vỡ chưa kịp trăn trối câu nào đã trở thành xác chết.

Hàn Liệt giơ cao thi thể gã lên như cờ hiệu.

Binh lính phía sau hắn lập tức khí thế bùng nổ, vung đao xông vào bọn đồ đệ của đạo sĩ áo vàng.

Trong không khí oi nồng, mùi máu người ngòn ngọt tanh tanh lan ra.

Hàn Liệt như vượn người, trèo lên bệ cao, gỡ cái bọc tã bị tên bắn ghim lại.

Đứa bé bên trong mặt tím tái, không rõ còn sống nổi không.

Một nửa dân trong khe núi đã bỏ chạy.

Còn sót lại, chỉ là đám người già yếu bệnh tật, đói đến không đứng nổi.

Không biết ai khởi đầu, tất cả đều quỳ rạp, dập đầu xin lỗi.

Hàn Liệt vụng về ôm lấy đứa bé, không khỏi cũng ngẩng đầu nhìn trời.

Ngoài chiếc rương, Tần Anh bị bao nhiêu cặp mắt tí hon dõi theo, khẽ thở dài.

Nhìn quanh cái thế giới trong rương, chẳng có ai còn đứng cho vững.

Ngay cả Hàn Liệt dũng mãnh và đội lính cũng môi khô nứt nẻ.

Họ cần nước, cần ăn.

Tần Anh quyết định thử làm lão Long Vương bất đắc dĩ, cho mấy người trong rương được ít mưa.

Cô lùi lại vài bước khỏi chiếc rương, mang theo chiếc đũa bọc giấy.

Cũng mang theo cả đĩa xương vụn bên cạnh rương.

Nếu đoán không lầm, đống xương này chính là xác con giao long trong rương, từng độ kiếp hóa rồng.

Chỉ tiếc là cố công phi thăng, kết quả chỉ leo ra được khỏi rương, bò đến căn phòng chứa đồ trong nhà dân.

Nó hóa rồng không thành, bò ra khỏi rương chưa bao lâu đã trọng thương mà chết.

Nhìn từ đống xương trắng khô quắt, chắc cũng đã chết chừng nửa năm.

Lặng lẽ nằm đó chẳng ai phát hiện, mãi đến khi Tần Anh mắt kém lạc chân vào phòng chứa mới đạp trúng.

Cái chết ấy, đúng là vừa uất ức vừa đáng thương.

Tần Anh đổ phần xương vụn cùng vảy mỏng còn dính trên giấy bìa vào hộp giày, tạm cất dưới gầm giường trong phòng ngủ.

Cô cũng không quên đem đầu đũa dính máu thịt ra đốt đi, rồi quăng cả cây đũa vào thùng rác.

Sau đó cô ra sân sau.

Ngôi nhà cũ này có ba tầng, tầng một phía mặt đường từng mở tiệm tạp hóa nhỏ.

Hôm bố mẹ Tần Anh ly hôn, hai người đồng thời tái hôn và bước vào cuộc sống mới, bỏ lại cô lúc đó mới sáu tuổi ngồi trong cơ quan hộ tịch một mình.

Tần Anh cầm một đồng xu, không đủ tiền đi xe buýt, đã cuốc bộ suốt bốn tiếng về đến cửa nhà bà ngoại.

Sau này bà ngoại đổi họ tên cho cô, nuôi nấng cô khôn lớn.

Phía sau tiệm tạp hóa có cửa thông ra sân sau, trước kia bà ngoại trồng đầy hoa lá, hành tỏi rau thơm.

Một năm qua không ai chăm, sân vườn cỏ dại mọc bừa.

Tần Anh quen đường cũ, tìm được bình tưới.

Rửa sạch xong, cô đổ đầy nước khoáng đóng chai vào đó.

Trở lại bên chiếc rương, vừa cúi nhìn vào trong, Tần Anh hơi sửng sốt.

Trong chút thời gian cô rời đi, thế giới trong rương đã chuyển sang buổi chiều.

Khắp khe núi, đám người già yếu đều nằm liệt trên đá đen chờ chết.

“Hàn Liệt! Ngươi đừng có mềm lòng nữa!”

Tần Anh nghe thấy tiếng ai đó nói, đảo mắt trong rương, nhanh chóng khóa được vị trí.

Trên mỏm đá cạnh bờ sông, tên Hàn Đội Suất đang ôm bọc tã.

Hàn Liệt, là tên của hắn.

Tên mà trước đó Tần Anh cho là đồ xấu đang nhảy cẫng giận dữ đứng kế bên.

Gã ghé sát giọng, nói nhỏ:

“Trong cung, quý phi bị bệnh mắt, mù gần mà thấy xa không rõ.”

“Nhiệm vụ của chúng ta là hộ tống dị thú về Lạc Dương, để chữa mắt cho quý phi.”

“Thay vì lãng phí thời gian lo cho lũ dân đen này, chi bằng cưỡi ngựa chạy thẳng về Lạc Dương.”

“Báo tin dị tượng thần linh giáng thế cho triều đình, đổi lấy phú quý vinh hoa!”

Tần Anh nhìn người cũng chuẩn, tên này lòng đầy danh lợi, vừa nhắc đến phú quý là mắt sáng rỡ.

Ngay sau đó gã đổi sắc mặt, cau mày nói:

“Theo ta thấy, vừa rồi ngươi chẳng nên ngăn tế lễ.”

“Nói không chừng giờ đã có mưa…”

Gã còn chưa kịp tưởng tượng chuyện tế người cầu mưa thành công thì Hàn Liệt ngắt lời:

“Giám quân Đổng, nói năng cẩn thận.”

Cầu được mưa hay không Hàn Liệt không dám chắc nhưng nếu hắn không cản, đứa bé trong tã sớm đã bị quật nát.

Những giọt nước cuối cùng trong bầu của hắn đều nhỏ vào môi đứa trẻ.

Đứa bé mút mút, như con cá hấp hối, miệng vẫn há ra đòi thêm.

Nhưng Hàn Liệt nào còn giọt nào nữa.

Thấy vậy, giám quân Đổng Hoành cười mỉa, như thể nhìn thấu tất cả:

“Làm chuyện vô ích. Lúc đó để nó rớt chết luôn, còn đỡ khổ!”

Hàn Liệt không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn gã.

Mắt xám sắt như thép, khiến Đổng Hoành run rẩy.

Gã chợt nhớ tới chuyện Hàn Liệt trước khi bị giáng chức từng là người duy nhất trong mười vạn quân Ngọc Hành một mình vượt đầm lầy Nam Hoang trở ra sống sót.

Miệng há mấy lần cũng không dám nói tiếp, nhưng trong lòng lại thấy mất mặt thân phận giám quân của mình.

Vừa xấu hổ vừa giận dữ, gã giật mạnh tay áo:

“Vậy ngươi nói xem giờ làm sao? Mấy kẻ vướng víu này xử thế nào?”

Gã chỉ vào cái tã trong tay Hàn Liệt: “Chứ chẳng lẽ ngươi định ở lại đây nuôi con nít?”

Ba câu liền một hơi, Hàn Liệt đang định đáp thì cảm giác lồng ngực nóng rát.

Bên tai hắn, giọng nói trong trẻo kia lại vang lên, như vọng từ xa:

“Làm gì à? Lo tìm chỗ hứng nước đi, bản thần làm mưa cho các ngươi trước.”

“À mà này.” Giọng cô bổ sung, “Chút nữa thằng cha xấu xa kia, một giọt cũng không cho hắn uống.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play