Chuyện trúng độc hôm đó, trong cung mãi vẫn chưa truyền ra tin tức rõ ràng, Cố Ngọc đoán rằng là A tỷ Quý phi sợ kinh động kẻ gian nên cố tình giữ kín.
Vì lo lắng cho tình cảnh hiện tại của A tỷ trong cung, Cố Ngọc liền dâng một tấu xin được nhập cung thăm gặp.
Hoàng thượng nghe Ngự sử đài nhắc tới việc Quân Trạch đụng ngã Cố Ngọc nên thuận theo chuẩn tấu, cho phép nàng vào cung.
Chớp mắt đã đến ngày nhập cung, sáng sớm, thị vệ hoàng gia đã tới phủ Trấn Quốc Công đón người.
Đạp lên ánh sáng rực rỡ buổi sớm mai, Cố Ngọc theo thị vệ vào cung.
Qua cửa Càn Thanh, có bà tử bên Thượng Cung Cục ra tiếp, đi giữa bức tường cung dài hẹp, ánh nắng chan hòa chiếu lên mái ngói vàng khắc rồng trạm phượng, nhưng con đường cung lại ngập tràn bóng tối.
Cố Ngọc một đường đi tới Cảnh Tú cung, Quý phi nương nương đã trang điểm chỉnh tề, đứng chờ nơi trước viện.
Vừa trông thấy nàng ấy, Cố Ngọc lập tức bước nhanh lên trước, cố nén nước mắt hành lễ với A tỷ, A tỷ liền nắm lấy tay nàng, đôi mắt rưng rưng mà nói:
“Muội cao lên rồi.”
Cố Ngọc theo A tỷ bước vào chính điện Cảnh Tú cung, cung nữ khép cửa lại, A tỷ liền ôm chặt lấy nàng:
“Ngọc Nhi ngoan của A tỷ, nay đã lớn thế này rồi.”
Cố Ngọc để mặc A tỷ ôm, vành mắt cũng nóng lên.
Từ sau khi xuyên đến nơi này, Đại phu nhân nghiêm khắc, Di nương lại thiên vị muội muội ruột là Cố Quỳnh hơn, chỉ có A tỷ từng hết lòng che chở nàng, ban cho nàng không ít ấm áp.
Dù sau khi A tỷ nhập cung, hai người gặp nhau chẳng được mấy lần, nhưng tình cảm vẫn vững bền như thuở nào.
Quý phi cẩn thận sờ soạng thân thể nàng, hỏi:
“Trên người muội đã giải hết độc chưa? Tay đã khỏi hẳn chưa? Có để lại di chứng gì không?”
Cố Ngọc đáp:
“A tỷ yên tâm, muội đã hoàn toàn bình phục, không lưu lại di chứng gì.”
Quý phi lại nghẹn ngào, rơi lệ:
“Tất cả đều do A tỷ không tốt, không bảo vệ được muội.”
Nàng liền đỡ lấy vai A tỷ, dịu dàng trấn an:
“A tỷ đừng nói vậy, vốn là muội sơ ý. Cũng may, phần điểm tâm ấy chưa đưa tới tay Lục hoàng tử.”
Có lẽ do thừa hưởng vóc dáng cao gầy từ di nương Tô thị, nàng còn cao hơn A tỷ nửa cái đầu, nhờ thế mà trà trộn trong hàng nam tử cũng không bị lộ tẩy.
Quý phi nghẹn ngào:
“A tỷ không dám nghĩ, nếu khi ấy muội vì Lục hoàng tử mà phải chịu khổ, nếu thật sự... thật sự có chuyện gì, A tỷ còn mặt mũi nào sống trên đời nữa.”
A tỷ từ nhỏ đã chịu sự giáo dưỡng nghiêm khắc của Đại phu nhân, ngay cả trước mặt muội muội cũng luôn đoan trang nho nhã, đây là lần đầu tiên Cố Ngọc thấy A tỷ thất thố đến vậy.
Nàng vội nói:
“A tỷ đừng khóc nữa, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.”
Quý phi lau nước mắt, kể lại:
“Chuyện trúng độc đã tra ra rồi, là cung nữ Linh Lan trong cung ta làm, nàng ta lén lút tư tình với tên tiểu thái giám bên cạnh Chu Bảo Lâm, bị tên kia xúi giục nên mới gây ra chuyện.”
“Chỉ tiếc ta có điều cố kỵ, dù có nhân chứng vật chứng đầy đủ, cũng không thể công khai đến chất vấn. Nếu không, Hoàng thượng mà phái ngự y tới khám cho muội, chuyện muội nữ giả nam trang lừa dối quân vương nhất định sẽ bại lộ.”
“Chu Bảo Lâm?” Cố Ngọc nhíu mày: “Nàng ta có oán hận gì với A tỷ sao?”
Quý phi trầm mặc một lúc rồi nói:
“Hậu cung sao có ngày nào được yên? Trước kia bọn ta có chút tranh chấp lời qua tiếng lại. Nói đúng ra, ta chẳng cần phải để tâm đến nàng ta nhưng khổ nỗi, ánh mắt nàng ta có mấy phần giống tiên hoàng hậu nên mới được Hoàng thượng để ý.
Nhưng Ngọc nhi, muội cứ yên tâm chờ xem, qua một thời gian nữa, ta nhất định vì muội mà đòi lại công đạo.”
Cố Ngọc lại nắm tay A tỷ, nói khẽ:
“Muội chỉ mong A tỷ được bình an. Đợi khi muội bước chân vào triều đình, A tỷ sẽ không phải nhọc lòng vất vả như vậy nữa.”
Quý phi chưa hiểu ý, vẫn nói tiếp:
“Trước kia ta tranh giành chỉ để cầu thân mình bình an trong chốn hậu cung đấu đá.
Nhưng giờ thì khác rồi.”
“Ngọc nhi, ta nuôi Lục hoàng tử nên đã sớm trở thành cái gai trong mắt một số người. Chuyện này, một tiểu Bảo lâm lấy đâu ra bản lĩnh hạ độc, lại bày mưu trót lọt như vậy? Ngư ông đắc lợi trong cuộc tranh đấu giữa chim và sò kia là ai? Đã đến nước này, ta không thể lui bước nữa.”
Cố Ngọc nắm chặt tay A tỷ, cảm thấy thời cơ đã chín, bèn nói:
“A tỷ, muội muốn nhân dịp Hoàng đế tế lễ ở ngoại ô vào mùa xuân này, dâng tấu xin ban "Đại lễ Ấm bổ”.”
(*Ấm bổ: chỉ việc nhờ ân huệ của cha anh mà được phong quan chức, không qua thi cử.)
Quý phi giật mình, đứng bật dậy:
“Cái gì? Muội muốn Ấm bổ sao? A tỷ không đồng ý!”
Phản ứng ấy nằm trong dự đoán, Cố Ngọc nói:
“A tỷ, nhà ta vốn như bè xuôi dòng, nếu không thuận thế bơi ngược, ắt sẽ dần dần suy tàn. Muội là thế tử, nếu cứ buông xuôi như vậy, chỉ vài năm nữa, e rằng ai cũng có thể đến giẫm lên một bước."
Nàng ngừng lại một chút, hạ giọng nói tiếp:
“Trong số các hoàng tử lớn lên bình an trong cung, Ngũ hoàng tử do Tiên hoàng hậu sinh, tuy không được Hoàng thượng sủng ái nhưng hắn lại có Trưởng công chúa hậu thuẫn.
Cửu hoàng tử do Hoàng hậu đương triều sinh, tuy còn nhỏ nhưng là đích tử.
Chỉ có A tỷ cô thế đơn thân, nếu muội có thể nhập triều, ít nhất cũng có thể giúp A tỷ phần nào.”
Quý phi lắc đầu:
“Muội còn chưa tới tuổi nhược quán, lông cánh chưa cứng cáp, vào triều đình, muội định đấu với đám lão thần mưu sâu kế hiểm thế nào?”
Cố Ngọc hiểu rằng, trong mắt A tỷ, nàng vĩnh viễn vẫn là muội muội bé nhỏ. Nàng cảm kích tình thương ấm áp ấy, nhưng hiện thực hiểm ác không cho phép nàng chần chừ. Có quá nhiều việc đang chờ nàng.
Cố Ngọc nghiêm giọng:
“A tỷ mười bảy tuổi đã nhập cung, một thân một mình bước vào nơi này, chưa từng lùi bước. Nay muội đã mười chín, có A tỷ lo toan cho muội, sớm muộn gì cũng phải vào triều, chỉ là sớm một năm hay muộn một năm mà thôi. Chẳng lẽ A tỷ không tin vào muội sao?”
Quý phi vẫn lắc đầu:
“Triều đình khác với hậu cung. Âm mưu quỷ kế trong chốn quan trường nam tử còn hung hiểm gấp bội, A tỷ sao có thể yên tâm để muội bước vào chốn ấy tìm đường sinh cơ.
Muội đừng nói nữa. Chờ sang năm muội đến tuổi nhược quán, A tỷ sẽ xin Hoàng thượng ban cho muội một chức quan nhàn tản. Có A tỷ ở đây, Cố gia còn chưa sụp được.”
Cố Ngọc đỡ A tỷ ngồi lại ghế, còn mình quỳ gối dưới đất, giống như thuở nhỏ từng tựa vào lòng A tỷ mà làm nũng, nói:
“Chẳng lẽ A tỷ còn chưa hiểu muội sao? Từ bé mẫu thân đã nuôi dạy muội như nam nhi, chính là mong một ngày có thể chấn hưng phủ Trấn Quốc Công. Muội biết Hoàng thượng e ngại võ tướng nên muội không học võ, nhưng về đọc sách luận pháp, muội tin mình không thua ai.
Muội đã sinh ra ở phủ Trấn Quốc công thì phải gánh lấy trọng trách này. Muội không thể làm một tên ăn chơi trác táng, mờ mịt sống qua ngày. A tỷ, đó không phải cuộc sống muội mong muốn.”
Quý phi quay mặt sang một bên, cố chấp nói:
“Muội đừng nói nữa, ta sẽ không đồng ý. Nếu mẫu thân muội cứ ép hoài, ta sẽ đích thân viết thư khuyên bà ấy.”
Cố Ngọc biết A tỷ là vì thương mình nhưng thời gian không đợi ai, vào triều sớm ngày nào là thêm một phần nắm chắc. Nàng bèn cố ý nói:
“Là muội tự quyết định, chẳng liên quan đến mẫu thân.
A tỷ chẳng lẽ còn không hiểu tính muội sao? Việc muội đã quyết thì có chín trâu kéo cũng không quay đầu. Nếu A tỷ không bằng lòng hỗ trợ thì cứ nói thẳng, cùng lắm muội cũng như A tỷ năm xưa, đơn thân độc mã chiến đấu một mình.”
Quý phi gạt tay nàng ra, nghẹn ngào:
“Ta biết rồi, muội đây là quyết tâm muốn chọc tức chết ta mà!”
Cố Ngọc liền nhân lúc lửa còn đang cháy, ngẩng đầu, mím môi, đôi mắt trong suốt như nước nhìn nàng ấy tha thiết:
“A tỷ sẽ đồng ý giúp muội, đúng không?”
Quý phi lấy tay che mặt, nghẹn ngào:
“Đều tại A tỷ vô dụng.”
Cố Ngọc biết A tỷ đã mềm lòng nên liền kiên nhẫn an ủi.
Lúc ấy bên ngoài có bà tử của Thượng Cung Cục đến thúc giục. Thời gian cho phi tần gặp người thân rất ngắn, giằng co hồi lâu, giờ cũng sắp hết.
Cố Ngọc đành nhỏ giọng dặn:
“A tỷ mau lau nước mắt, chờ muội vào được triều đình, sau này chúng ta có thể gặp nhau nhiều hơn.”
Vừa nói xong, bà tử ngoài cửa lại thúc tiếp. Hai người vội vàng thu xếp lại tâm tình, Cố Ngọc liền phải rời đi.
Hành lang cung đạo rất dài, hai bên tường đỏ sừng sững. Cố Ngọc theo bà tử Thượng Cung Cục rời đi, thấy bên đường có cung nữ quét sân đang dùng chổi đập chết một con bướm.
Nàng đi tới gần, cung nữ vội vàng buông chổi hành lễ. Con bướm bị chổi đè nơi góc tường, giãy giụa tuyệt vọng.
Cố Ngọc không nhịn được ngoái đầu lại, thấy A tỷ vẫn đứng đó nhìn theo nàng. Dù hành lang xa xôi, không thấy rõ vẻ mặt A tỷ nhưng nàng đoán chắc lúc này, A tỷ đã sớm khôi phục vẻ đoan trang của Quý phi nương nương.
Cố Ngọc khẽ thở dài, theo bà tử đến cửa Càn Thanh, lại bị một tiểu thái giám ngăn lại.
Tiểu thái giám cúi người hành lễ:
“Bái kiến Cố Thế tử, thế tử vạn phúc an lành, Hoàng thượng sai nô tài đến đây để mời thế tử đi Tần Chính điện một chuyến.”
Cố Ngọc quay đầu nói với bà tử Thượng Cung Cục: “Làm phiền bà tiễn ta tới đây.”
Rồi theo tiểu thái giám rời đi.
Trên đường, Cố Ngọc lén nhét một miếng lá vàng vào tay tiểu thái giám, thấp giọng hỏi:
“Công công, Hoàng thượng đột ngột triệu kiến làm ta không khỏi lo lắng. Công công có biết vì chuyện gì không?”