Quân Trạch nhướng mày, trong lòng thấy sảng khoái, nói:
"Chậc, đánh trượng thì cũng hơi quá tay. Nhưng mà gương mặt trắng trẻo không tỳ vết của Thế tử Cố mà bị khắc chữ lên thì thật là đáng tiếc."

Cố Ngọc nghe hắn nói vậy, càng tin lời đồn trong dân gian không sai chút nào: người này mặt mày dữ tợn, lòng dạ rắn rết.

Tiêu Hành Chi nghe thế, nhất thời không hiểu vì sao người đắc tội với Vương gia là hắn, nhưng Vương gia lại cứ nhằm vào Cố Ngọc không tha. Lập tức hoảng hốt, vội vàng lên tiếng:

"Vương gia, vừa rồi là hạ quan nhẹ dạ cả tin, xúc phạm đến người. Cố huynh không hề liên can. Nếu phải khắc chữ thì xin khắc lên mặt hạ quan, Cố huynh vô tội."

Cố Ngọc biết rõ Vương gia là đang nhắm vào mình, liền nói:

"Chuyện này là do hạ quan thiếu lòng kính sợ, nếu Vương gia muốn trách phạt, hạ quan xin tình nguyện nhận tội."

Quân Trạch nhướn mày, nói:
"Là Thế tử Cố cam tâm tình nguyện chịu phạt, sau này đừng bảo bổn vương là kẻ không có lý lẽ đấy."

Cố Ngọc thầm nghĩ: Thật là nực cười. Ngươi đã ngang ngược ở kinh thành bao năm, lúc nào từng biết đến hai chữ 'lý lẽ'?

Bên kia, Quân Trạch lại lên tiếng:
"Trước kia trong quân doanh, gặp mấy tân binh không nghe lời, đánh vài chục gậy quân côn thì ngoan như chim cút."

Cố Ngọc ngẩng đầu, chạm ngay ánh mắt tràn đầy trêu chọc của hắn, trong lòng nghiến răng: phen này e là tránh không khỏi rồi.

Quân Trạch thấy nàng dám giận mà không dám nói, trong lòng càng thêm khoái trá, nói tiếp:

"Chỉ tiếc thân thể Thế tử Cố này trông gầy yếu, sợ là không chịu nổi mấy gậy. Thôi được, ai bảo bổn vương nhân từ, việc của đám đọc sách các người, dùng thước dạy học thay cho quân côn đi."

Thế mạnh đè chết người, Cố Ngọc nghiến răng đáp:
"Hạ quan tạ ơn Vương gia khoan hồng độ lượng."

Vương gia đã ra lệnh, tất nhiên không ai dám chậm trễ. 

Chẳng mấy chốc, cả giảng đường rộng lớn liền vang lên những tiếng thước đánh vào tay vang dội, "bốp, bốp, bốp", còn kèm theo tiếng kêu rên đau đớn của Tiêu Hành Chi.

Cố Ngọc nghiến chặt răng, biết rõ Tiêu Dao Vương đang ngồi bên xem trò vui nên cố nén đau, không r*n rỉ một tiếng.

Trong lòng nàng âm thầm đếm, đủ ba mươi roi, hai bàn tay đau đến mức tê dại.

Dù là ở hiện đại hay ở nơi này, Cố Ngọc vẫn luôn là học sinh ngoan ngoãn, chưa từng bị thầy phê bình hay phạt qua.

Lần đầu tiên bị đánh tay trước mặt bao người, nàng không biết là vì giận hay vì đau mà mặt nóng bừng cả lên.

Bên kia, Quân Trạch thảnh thơi nâng chén trà uống.
Nhìn thấy khóe mắt Cố Ngọc hơi ửng đỏ, dáng vẻ có phần động lòng, hắn lại cười nhạt trong bụng: Gương mặt này đúng là nổi bật, chỉ tiếc lại có nét mềm yếu như nữ tử, chẳng có chút khí khái nam nhi nào.

Chuyện Trấn Quốc Công tử trận vì nước đã được viết thành khúc hát, truyền khắp các nơi trong thành, nhưng thiếu niên tuấn tú đứng trước mắt này sao nhìn thế nào cũng chẳng giống vị tướng quân lẫm liệt trong ca khúc kia.

Nếu không phải huyết mạch thế gia không thể lẫn lộn, hắn suýt nữa còn nghi ngờ Trấn Quốc Công bị cắm sừng rồi.

Ba mươi thước đánh xong, hai tay Cố Ngọc sưng đỏ trông thấy, chỉ cần nhúc nhích đầu ngón tay một chút cũng đau đến tận tim.

Dù có giỏi chịu đựng đến đâu, hai tay nàng vẫn run nhè nhẹ.

Quân Trạch ngắm nhìn đôi tay sưng như chân heo của Cố Ngọc và Tiêu Hành Chi, rồi mới ung dung đứng dậy, nói với mọi người:

"Được rồi, nói đến chuyện chính đi. Lần này bổn vương tới Quốc Tử Giám là để mời chư vị đại nho làm chứng. Một tháng trước, bổn vương lỡ va vào Thế tử Cố, nay đến đây đặc biệt để tạ lỗi với thế tử."

Cố Ngọc cau mày, tên này đâu phải người hay chịu cúi đầu nhận sai.

Lúc trước đánh nhi tử Tể tướng đến nỗi phụ mẫu không nhận ra, mắng nữ nhi Thượng thư suýt nhảy hồ tự vẫn, nàng còn chưa từng thấy hắn nói một lời xin lỗi, sao hôm nay lại đi xin lỗi một kẻ nhỏ mọn như nàng?

Nàng nhanh chóng nhớ lại gần đây có chuyện gì. 

Đúng rồi… Ngũ hoàng tử!

Hôm va xe đó, Ngũ hoàng tử tính khí nóng nảy đã cãi nhau với Trịnh đại nho giữa buổi học, còn lật cả bàn lên.

Vì chuyện này, Hoàng thượng đã phạt Ngũ hoàng tử đến Khổng Thánh Miếu ở núi Ngự Đô kiểm điểm, đến giờ vẫn chưa được gọi về.

Ngũ hoàng tử là con của Hiếu Mẫn hoàng hậu – cô cô của Quân Trạch, hai người là một phe.

Xem ra Quân Trạch tạ lỗi với nàng là để lấy cớ cầu tình cho Ngũ hoàng tử với Hoàng thượng.

Nghĩ vậy thì hợp lý. Nhưng hắn vừa rồi còn dằn mặt nàng một trận lớn như vậy, nàng đâu dám nhận.

Cố Ngọc vội khom người đáp:
"Hạ quan không dám nhận. Hôm đó là phu xe trong phủ hạ quan điều xe không cẩn trọng làm kinh động Vương gia. Hạ quan đã xử phạt phu xe rồi, đáng lẽ hạ quan phải tạ tội với Vương gia mới phải, đâu có chuyện Vương gia xin lỗi hạ quan."

Quân Trạch làm ra vẻ nâng tay nàng dậy, nói:
"Thế tử Cố mau đứng lên, không cần che giấu thay bổn vương. Dù là Thiên tử cũng còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, huống hồ là bổn vương. Thế tử bị thương không nhẹ, bổn vương xin lỗi là chuyện nên làm, thế tử chớ nên từ chối."

Nói rồi, chẳng đợi Cố Ngọc phản ứng, hắn làm bộ làm tịch, chắp tay hành lễ một cái:
"Mong Thế tử Cố thứ lỗi."

Cố Ngọc vội cúi đầu thật sâu, trong lòng thầm mắng cái chế độ hoàng quyền chết tiệt này: Người được xin lỗi còn phải ra vẻ cung kính hơn cả người xin lỗi.

Quân Trạch nói:
"Tạ ơn Thế tử Cố đã rộng lòng. Bổn vương đã cho người mang thuốc đến phủ, nếu còn thiếu thốn gì trong việc điều thương, thế tử cứ mở miệng với bổn vương."

Cố Ngọc vội đáp ứng.

Giận cũng đã trút, tạ lỗi cũng đã làm, Quân Trạch dứt khoát dẫn người rời đi.

Người vừa đi, Cố Ngọc liền lặng lẽ suy nghĩ về con người Vương gia này: tính khí thất thường, bụng dạ hẹp hòi, quả thật là kẻ khó đối phó.

Hiện tại còn chưa bước chân vào triều đình mà đã đắc tội với hắn thế này, sau này nàng nên đi đường nào đây?

Tiêu Hành Chi lập tức mềm nhũn, ngồi bệt xuống ghế:
"Cố huynh, vừa rồi ta sợ muốn chết, suýt nữa không được thấy trăng đêm nay rồi."

Không biết tay hắn đụng trúng gì, đau quá rít lên một tiếng:
"Đánh gì mà ác thế, đau chết mất."

Cố Ngọc lạnh nhạt:
"Xem ngươi sau này có biết rút kinh nghiệm hay không. Hôm nay là hắn không chấp nhặt với ngươi. Nếu thực sự luận tội, cả phủ Hầu gia cũng không đủ đền cái miệng của ngươi đâu."

Tiêu Hành Chi ủ rũ mặt mày:
"Chẳng lẽ chỉ vì hắn có quyền có thế mà có thể muốn làm gì thì làm sao? Ta dù sao cũng là công tử của Hầu gia, bị đánh giữa bao nhiêu người thế này, mất mặt chết đi được."

Trầm mặc hồi lâu, Cố Ngọc bỗng nói:
"Ngươi nói đúng. Có quyền có thế thì quả thật muốn làm gì thì làm."

*****

Bên kia, Quân Trạch về đến phủ Trưởng công chúa, liền được mẫu thân đón hỏi:
"Đã xin thứ lỗi rồi chứ?"

Hắn gật đầu.

Cố Ngọc đoán không sai, hắn đúng là vì Ngũ hoàng tử mà đến.

Triều Đại Vũ vào lúc Hoàng thượng mới lên ngôi, từng trải qua phong ba chính trị, sau nhờ công của Trấn Quốc Công đánh lui giặc Tây Bắc, giữ mối quan hệ không tốt không xấu với các nước láng giềng nên mười mấy năm không còn chiến sự, có thể coi là thiên hạ thái bình. Nhưng cũng vì vậy mà triều đình ngày một trọng văn khinh võ.

Ngũ hoàng tử trước mặt các đại nho mà dám lật bàn, làm mất lòng cả giới nho lâm.

Tin truyền ra khỏi cung liền có không ít học tử kéo đến, chặn ở phủ Thuận Thiên để minh oan cho Trịnh Đại Nho.

Hôm đó hắn vội vã đánh xe vào cung để cầu xin cho Ngũ hoàng tử, không ngờ lại đâm phải Cố Thế tử.

Không chỉ không kịp vào cung trước lúc đóng cổng cung mà còn để Ngự sử đài nắm được nhược điểm – đúng là như thêm dầu vào lửa.

Khiến Hoàng thượng bắt đầu xét lại: Có phải mình quá dung túng cho dòng dõi Trường Công chúa hay không, kéo theo đó là một thời gian lạnh nhạt.

Trưởng công chúa nói:
"Sau này không được lỗ mãng nữa. Ngũ hoàng tử càng lớn, chúng ta càng phải cẩn trọng."

Quân Trạch nhíu mày. Mẫu thân hắn đã nếm quả ngọt từ việc giúp vua đăng cơ nên giờ muốn dốc sức phò Ngũ hoàng tử thành Thái tử.

Hắn không còn cách nào khác, dù ngũ hoàng tử vô dụng thế nào thì vẫn mang dòng máu của cả Cảnh gia và Quân gia, nên hắn phải thay người này dọn dẹp tàn cuộc.

Trưởng công chúa thấy hắn mặt mày không vui, tưởng hắn không cam lòng chuyện phải xin lỗi Cố Ngọc, bèn an ủi:

"Con à, mẫu thân biết con ấm ức. Nhưng trưởng nữ Trấn Quốc Công hiện là Quý phi trong cung, lại đang nuôi Lục hoàng tử. Nay Cửu hoàng tử do Hoàng hậu sinh cũng dần khôn lớn. Tuy chúng ta không cần kết giao với họ nhưng tạm thời cũng đừng kết thù, kẻo để Hoàng hậu ngồi làm ngư ông đắc lợi."

Quân Trạch tự nhiên hiểu rõ lợi hại trong đó. Nhớ đến màn "xin lỗi" vừa rồi, đứng trước mặt mẫu thân, hắn có hơi chột dạ.

Hắn muốn đánh trống lảng, vừa hay thấy tay áo Trưởng công chúa khẽ mở, lộ ra cổ tay trắng nõn.

Quân Trạch chậc một tiếng, thấp giọng nói:
"Da mặt Thế tử Cố kia còn trắng mịn hơn cả tay mẫu thân."

Trưởng công chúa đã hơn bốn mươi, nhưng nhờ đủ loại bí phương dưỡng da trong cung nên dung nhan vẫn còn trẻ trung hơn không ít thiếu nữ đôi mươi.

Bà ấy cười, giơ tay chọc đầu hắn một cái:
"Con ấy à, nói năng bậy bạ, sao lại lấy người khác ra so với mẫu thân chứ?"

Quân Trạch cười khẽ:
"Tuy hắn là công tử nhà thế gia nhưng nữ tính quá rồi."

Trưởng công chúa nói:
"Thiên hạ đều nói Cố Thế tử là quý công tử được nuôi trong nhung lụa, lời ấy chẳng sai."

"Thôi, không nói nữa.  Thư hối lỗi của Ngũ hoàng tử cũng đã gửi đến rồi, theo ta đi một chuyến thôi."

Dù sao hắn cũng là hoàng tử, không thể để hắn ở mãi núi Ngự Đô được.

Việc Quân Trạch xin lỗi coi như giúp Hoàng thượng có cớ rút lại hình phạt.

Hoàng thượng cuối cùng cũng chịu mở miệng, còn thuận tiện khen hắn một câu: "Cuối cùng cũng biết điều rồi."

Quân Trạch và Trưởng công chúa vừa rời khỏi cung, liền lên xe chạy thẳng tới núi Ngự Đô đón Ngũ hoàng tử.

Tới chân núi, Quân Trạch vén rèm xe, thấy mây đen kéo tới như sắp mưa, phía xa, Ngũ hoàng tử Cảnh Thượng chậm rãi bước xuống từng bậc đá xanh.

Sắc mặt hắn u ám như trời sắp mưa.

Quả không hổ là biểu huynh đệ, Ngũ hoàng tử và Quân Trạch có vài phần tương tự.

Chỉ là ánh mắt hoa đào của Quân Trạch luôn mang vẻ phong lưu, còn mắt của Ngũ hoàng tử xếch lên, khi không cười thì sắc lẻm như dao.

Quân Trạch nghĩ tới chính mình và mẫu thân tốn công dốc sức vì người này, còn hắn thì sao – chẳng học được lễ nghi đạo đức gì, chỉ học được thói giận cá chém thớt, lật bàn một cái để lại cả đống rắc rối.

Hắn lẩm bẩm:
“Vương hầu tướng sĩ, há lại là thiên định ư?”

Trưởng công chúa bên cạnh sắc mặt đại biến:
"Cẩn trọng lời nói!"

Quân Trạch lập tức nở nụ cười bất cần:
"Mẫu thân, con nào có nói gì đâu, người căng thẳng làm gì?"

Nhưng những lời thật trong lòng hắn còn chưa nói ra:

"Giang sơn tươi đẹp này nếu thật sự giao vào tay vị biểu đệ tính tình bạo ngược kia, vậy thì sau này, hắn phải còn dọn dẹp tàn cục nhiều lắm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play