Khoảnh khắc bị hất khỏi xe ngựa, trong đầu Cố Ngọc chỉ có bốn chữ: Vận đen đủ đường.
Cơn mưa xuân se lạnh làm ướt sũng y bào của Cố Ngọc, nàng nằm sõng soài giữa vũng bùn lầy, ngũ tạng như bị lửa đốt, đầu óc quay cuồng đến mức tưởng như sắp ngất đi.
Nhưng cơn đau nhức nhối truyền đến từ cánh tay trái khiến nàng không tài nào chìm hẳn vào cơn mê, cứ thế giằng co giữa tỉnh và mê.
Nàng có thể cảm nhận được – xương tay trái chắc là đã gãy.
Trước mặt nàng, một đôi giày ống thêu hoa văn mây bằng kim tuyến bạc chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt.
Cố Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người kia thân khoác trường bào đen tuyền, cổ áo viền lông cáo đỏ thẫm đã bị mưa xuân làm ướt, trên người toát ra khí chất cao quý trời sinh.
Cố Ngọc nhận ra người này, Tiêu Dao vương Quân Trạch, ngoại sanh* của đương kim Thánh thượng, luôn được sủng ái, nổi tiếng độc miệng, bá đạo, trong kinh thành gần như muốn đi đâu là đi, chẳng ai dám cản.
(*Ngoại sanh: chỉ những người không phải là con ruột, cháu ruột trong gia đình theo huyết thống trực hệ, mà là người có quan hệ họ hàng thông qua con gái, chị em gái đã kết hôn.)
Mà người như vậy, nàng – một kẻ xuất thân từ thế gia sa sút, tuyệt đối không thể trêu vào.
Quân Trạch chau đôi mày kiếm, từ trên cao nhìn xuống nói:
“Cố thế tử nếu muốn tìm cái chết thì phía đông thành có sông Kim Đới, phố Trường Bình vừa mới đào xong giếng bát giác, thậm chí cái cây cổ sau lưng ngươi cũng là chỗ tốt, hà tất phải đến chỗ này mà giở trò đụng xe ăn vạ?”
Cố Ngọc đau đến mặt mày trắng bệch, co rút người lại, khó nhọc nói:
“Vương gia thứ tội…”
Thấy dáng vẻ sống dở chết dở của nàng, Quân Trạch nhíu mày:
“Nghe nói Trấn Quốc Công từng nạo xương trị thương mà chẳng rên một tiếng, ngươi là con của ông ấy, ngã có một cái đã nằm sõng soài dưới đất không dậy nổi? Bảo ngươi giở trò ăn vạ, chẳng lẽ thật sự định ăn vạ sao?”
Cố Ngọc khẽ cười khổ trong lòng.
Thứ nhất, nàng không chỉ bị thương mà còn trúng độc.
Thứ hai, nàng nào phải nhi tử của Trấn Quốc Công, mà là nữ cải nam trang!
Nhưng những điều này, nàng chẳng thể nói ra.
Không muốn làm nhục danh tiếng Trấn Quốc Công, nàng chỉ khẽ nói:
“Là ta làm mất mặt phụ thân.”
Quân Trạch thấy nàng còn thở mà nằm hoài không dậy nổi, liền lộ vẻ chán ghét:
“Chẳng có chút khí cốt nào của phụ thân ngươi cả.”
Vừa định phất tay áo rời đi thì ánh mắt hắn bắt gặp khóe môi Cố Ngọc rỉ máu, toàn bộ gương mặt đã tím tái vì nghẹn thở.
Cố Ngọc biết, độc đã phát. Lồng ngực nàng lúc này như bị nhét đầy bông, thở không nổi.
Quân Trạch thấy nàng khó chịu, lại tưởng mình làm nàng bị nội thương, lập tức ngồi xuống, kiểm tra tình hình thương tích.
Thân là võ tướng, từng quen xử lý thương binh nơi doanh trại, hắn biết vài huyệt đạo có thể giúp cầm máu nội tạng.
Thế là Quân Trạch lần mò tay lên ngực Cố Ngọc, định điểm huyệt cứu người.
Cố Ngọc vẫn còn chút lý trí, cảm giác được nơi tay hắn chạm tới, đầu óc như nổ tung.
Nàng vì giữ tước vị Trấn Quốc Công phủ nên đã nữ cải nam trang bao năm, tuyệt không thể để hỏng việc trong phút chốc.
Nén đau, nàng đưa tay giữ chặt lấy tay hắn, khó nhọc nặn ra ba chữ:
“Đừng chạm vào ta.”
Quân Trạch vốn đang sốt ruột vào cung, bị Cố Ngọc ngáng đường đã bực, giờ lại bị nàng ngăn cản, liền sẵng giọng mắng:
“Ngươi tưởng ta thèm chạm vào ngươi sao?”
Miệng thì nói vậy, tay lại không dừng, còn lầm bầm: “Đường đường nam nhi, sao lồng ngực lại như quấn vải cứng thế này, kỳ quặc, không biết đặt tay đâu mà điểm huyệt.”
“Xoẹt ——”
Quân Trạch dứt khoát xé luôn lớp áo ngoài màu lam của Cố Ngọc.
Cố Ngọc trong lòng thầm kêu không ổn, tuyệt vọng dồn hết sức lực, vung tay phải lên, đấm thẳng vào mặt Quân Trạch.
Quân Trạch không kịp đề phòng, bị đánh trúng, đôi mắt đào hoa thoáng hiện sát khí.
Hắn bỏ dở chính sự, một lòng muốn cứu người, không ngờ tên nhãi này chẳng những không biết ơn mà còn tặng hắn một quyền.
Quân Trạch nghiến răng ken két – thật nực cười!
Cả kinh thành này, trừ mẫu thân hắn, chưa có ai dám đánh hắn mà còn là đánh vào mặt như vậy!
Hắn lập tức túm lấy cổ áo nàng, nghiến răng nói:
“Bản vương thấy ngươi đúng là chán sống rồi!”
Mưa xuân ở kinh thành lẫn cả hơi lạnh của cuối đông, nghĩ đến tính tình bá đạo xưa nay của hắn, Cố Ngọc không kìm được run lên một cái.
Quân Trạch, ngoại sanh của Hoàng thượng, từ nhỏ đã được sủng ái.
Người này tính khí thất thường, lòng dạ khó dò, từng đánh nhi tử của tể tướng, từng mắng nữ nhi của thượng thư, cũng từng xách thương lên chiến trường, đi Nam Man vượt qua độc chướng.
Ở kinh thành ngang ngược nhiều năm, tiếng xấu lan xa, trừ mấy vị cứng đầu ở Ngự sử đài, triều văn võ chẳng ai dám dây vào hắn.
Cố Ngọc khổ không thể tả.
Chuyện gì đây chứ!
Nàng mới từ Quốc Tử Giám trở về, vì vô tình ăn nhầm điểm tâm của Lục hoàng tử mà trúng độc.
Vội vàng quay về phủ, lại đụng ngay vào xe ngựa của Tiêu Dao vương.
Tay gãy thì thôi, lại còn nóng vội mà đánh hắn một quyền, đắc tội sạch sẽ rồi.
Cố Ngọc run rẩy nói:
“Vương gia thứ tội… nhà ta chỉ còn một mình ta là nam đinh, tương lai còn phải gánh vác tông đường… Vương gia giữa ban ngày ban mặt mà sờ vào thân thể ta, e là… e là có phần thất lễ…”
Quân Trạch thoáng ngẩn người, mặt lộ vẻ như thấy quỷ.
Hắn vì mãi chưa lấy vợ, có lời đồn rằng chán nữ nhân, thích nam phong.
Nhưng dám chọc vào điểm này ngay trước mặt hắn, Cố Ngọc là kẻ đầu tiên.
Mà điều quan trọng nhất – dáng dấp thư sinh yếu ớt như thỏ con của nàng mà lại dám mở miệng nói mấy lời đó, đúng là không biết xấu hổ!
Quân Trạch tức đến bật cười:
“Cố Ngọc, ngươi thật là sống chán rồi!”
Hắn nói xong liền giơ nắm đấm lên, định đánh cho gương mặt tựa thần tiên này của nàng méo đi.
Cố Ngọc theo bản năng đưa tay lên đỡ nhưng tay trái vừa động, đau đến tận tim.
Cả kinh thành đều biết Cố thế tử có dung mạo xuất chúng.
Câu “Người trên đường tựa ngọc, công tử độc nhất vô song” là dùng để tả nàng, quả thật không sai chút nào.
Giờ đây dưới màn mưa lất phất, xiêm y ướt đẫm dán chặt vào người, gương mặt trắng bệch, mày nhíu chặt vì đau, dù chật vật, vẫn có thể thấy rõ vẻ thanh lãnh xuất trần của nàng.
Quân Trạch giơ nắm đấm lên nhưng cuối cùng lại không thể đánh xuống.
Lúc này, Bình Sa – thị vệ đánh xe của Cố Ngọc vội vàng bò tới, hoảng loạn nói:
“Vương gia thứ tội! Thế tử nhà ta không phải cố ý đâu ạ!”
Quân Trạch mặt còn đau, lạnh lùng nói:
“Không phải cố ý, vậy là cố tình hả?”
Hắn cố nén cơn giận nhưng vẫn không nuốt trôi cục tức này, lại một lần nữa giơ nắm đấm.
Đúng lúc ấy, Cố Ngọc đau thắt ngực, không kịp đề phòng phun ra một ngụm máu, vấy thẳng lên y bào của Quân Trạch.
Nếu nói trước đó hắn chỉ nổi giận thì giờ, hắn thật sự muốn giết người rồi.
Hôm nay, biểu đệ hắn – Ngũ hoàng tử, ở Quốc Tử Giám gây chuyện lớn, hắn phải nhanh chóng vào cung thu dọn tàn cục.
Kết quả không những bị Cố Ngọc va xe mà còn bị phun máu bẩn lên người.
Giờ hắn có gấp cũng không thể mặc y phục dính máu của người khác, tiến cung diện Thánh.
Mà Cố Ngọc lại là người của Lục hoàng tử, hoàn toàn có lý do dựng nên vở kịch này để trì hoãn bước chân hắn vào cung.
Quân Trạch vô thức nắm lấy chuôi đao bên hông, ánh mắt đào hoa thoáng hiện sát khí lạnh băng.