Thân thể Cố Ngọc phải mất gần một tháng mới hồi phục. Khi quay lại Quốc Tử Giám, vài vị đồng môn tới hỏi han, nàng chỉ qua loa ứng đối.

Trong số đó, thế tử phủ Trung Nghĩa hầu là Tiêu Hành Chi, vốn là kẻ phóng túng không có chừng mực, không hiểu hắn nghĩ gì, lại cứ thích lượn lờ bên cạnh Cố Ngọc.

Vừa tan học, Tiêu Hành Chi liền chạy đến:
“Cánh tay của ngươi đỡ chưa?”

Vừa nói đã giơ tay muốn nhấc cánh tay nàng lên xem.

Cố Ngọc nhíu mày, ghét bỏ hất tay hắn ra, lạnh nhạt nói:
“Tránh ra.”

Tiêu Hành Chi không tức giận, vẫn tự nhiên nói:
“Cũng phải, thương gân động cốt, phải mất trăm ngày mới lành.”

Ngoài cửa có gió lùa qua khung cửa sổ, rèm trúc lay động, ánh nắng mỏng len qua chiếu xuống, rắc quanh người Cố Ngọc một lớp vàng nhạt như dát.

Tiêu Hành Chi nhìn mái tóc đen nhánh được vấn trong ngọc quan tinh xảo của nàng, tóc dài xõa hai bên vai như mực, một lọn tóc bên trán theo động tác cầm bút mà rơi xuống, thân mặc áo dài màu trà nhạt, khí chất thanh đạm như trúc.

Khung cảnh ấy khiến Tiêu Hành Chi bất giác nhớ tới 《Bi ký Vương Trung Vũ Lan Lăng》, trong đó có một câu: “Phong điều khai sảng, khí thái thiều triệt” (Phong thái thanh hòa, dung mạo thanh khiết tuyệt mỹ), dùng để tả nàng lúc này thật chẳng sai chút nào.

Tiêu Hành Chi cười nói:
“Cố huynh tuấn tú như thế, muội muội sinh đôi của huynh chắc chắn là khuynh quốc khuynh thành nhỉ, không biết bao giờ tại hạ mới có duyên gặp mặt?”

Vừa dứt lời, Cố Ngọc nghiêng đầu liếc hắn một cái, gương mặt đoan chính bình tĩnh thoáng chốc tối lại. Nàng “bộp” một tiếng đặt bút xuống, đầu bút làm mực loang một vệt trên trang sách.

Ở thời đại nam tôn nữ ti này, nữ tử thường bị giam cầm nơi khuê phòng, danh tiết còn quan trọng hơn tính mạng.

Cố Ngọc xưa nay vẫn không ưa gì cái kiểu lợi dụng lễ nghĩa liêm sỉ để áp chế nữ tử, nhưng nàng chưa có khả năng thay đổi thành kiến của thế gian.

Nàng biết Tiêu Hành Chi xưa nay trêu đùa quen miệng, nhưng không ngờ hắn lại có thể ngay trước mặt nàng nói tới dung mạo muội muội.

Muội muội nàng đã đính hôn, chỉ vì thủ hiếu nên chưa thể thành hôn. Nếu lời này bị truyền ra, danh tiếng của muội muội sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Trong lòng lửa giận bốc lên, Cố Ngọc vươn tay túm lấy cổ áo Tiêu Hành Chi, lạnh giọng nói:
“Nếu ngươi thấy cái lưỡi này chướng mắt, chi bằng để ta cắt phăng nó cho rồi.”

Cố Ngọc vốn là người nổi tiếng ôn hòa trong Quốc Tử Giám, nay bất ngờ nổi giận, vẻ mặt âm lạnh khiến Tiêu Hành Chi sợ đến giật mình.

Hắn lập tức ý thức được mình lỡ lời, liền tự vả mấy cái, vội vàng đứng dậy xin tội:
“Là ta lỡ lời, Cố huynh thứ lỗi.”

Nói rồi còn liên tục cúi mình làm lễ.

Cố Ngọc trong lòng vẫn đầy tức giận, không thèm để ý đến hắn.

Một lát sau, Tiêu Hành Chi lại bắt đầu ba hoa:
“Cố Ngọc, ngươi từng thấy Tiêu Dao Vương trông thế nào chưa?”

Tổ tiên Tiêu Hành Chi từng lấy quận chúa nên mới được phong tước, sau đó dần suy bại, chuyển đến Giang Nam. 

Đời này nhờ làm hoàng thương mới được khôi phục địa vị, dọn về kinh cũng mới chưa đầy một năm, bởi vậy nên chưa từng gặp mặt Tiêu Dao Vương.

Cố Ngọc nhớ lại lần ở đầu phố hoàng thành, nàng giáng một đấm vào mặt Tiêu Dao Vương, đắc đủ tội rồi nên trong lòng chợt thấy phiền muộn.

Nàng không muốn nói nhiều với Tiêu Hành Chi, liền vừa lật sách vừa lấy lệ nói:
“Chưa gặp.”

Tiêu Hành Chi cười toe:
“Nghe đồn Tiêu Dao Vương kiêu ngạo càn rỡ, mặt mũi hung dữ như ác quỷ, đáng tiếc ngươi chưa gặp, nếu không đã có thể xác minh thật giả rồi.”

Cố Ngọc vừa định quát hắn đừng ăn nói bậy bạ, bên ngoài liền vang lên giọng nói của đại nho:
“Lão phu bái kiến Tiêu Dao Vương.”

Cố Ngọc cả kinh, Tiêu Dao Vương đang ở ngoài?!

Vừa rồi những gì họ đã nói… hắn nghe được bao nhiêu rồi?!

Cả nàng và Tiêu Hành Chi đều lập tức cứng đờ người.

Quân Trạch đẩy cửa bước vào, ánh sáng ngoài trời hắt sau lưng, hắn mặc áo bào thêu gấm màu tía, thắt đai vàng, tua ngọc khẽ đong đưa.

Gương mặt tuấn tú nở nụ cười lạnh, trong đôi mắt đen ánh lên sự sắc bén khiến Cố Ngọc bất giác run rẩy.

Nàng lập tức kéo Tiêu Hành Chi mặt mày trắng bệch quỳ xuống hành lễ:
“Hạ quan Cố Ngọc của phủ Trấn Quốc công, tham kiến Tiêu Dao Vương.”

Tiêu Hành Chi run rẩy hai chân, may mà chưa mất hết phong thái, cũng vội vàng theo:
“Hạ quan Tiêu Hành Chi của phủ Trung Nghĩa hầu, tham kiến Tiêu Dao Vương.”

Quân Trạch đi tới, chậm rãi cất giọng:
“Cố Ngọc, Tiêu Hành Chi.”

Giọng nói ấy vẫn mang cảm giác cao cao tại thượng như đang thẩm vấn, khiến Cố Ngọc không khỏi nhớ tới màn mưa lạnh hôm đó.

Nàng nghe hắn nói:
“Đứng dậy đi.”

Cố Ngọc lập tức giữ tay Tiêu Hành Chi, ngăn hắn đứng dậy, ra hiệu hắn tiếp tục quỳ.

Quả nhiên, Quân Trạch nhướng mày, liếc nhìn nàng một cái, rồi quay sang Tiêu Hành Chi:
“Mời thế tử phủ Trung Nghĩa hầu ngẩng đầu lên, xem bản vương có thật như lời đồn – mọc lông, mọc sừng, mặt mũi hung dữ không?”

Đây chính là kẻ dám đánh cả nhi tử của Tể tướng, là bá vương của kinh thành!

Tiêu Hành Chi mồ hôi tuôn như mưa, lắp ba lắp bắp:
“Hạ quan... hạ quan...”

Cố Ngọc giận hắn vô dụng, đành nói thay:
“Hạ quan thất lễ, kính xin Vương gia giáng tội.”

Nói xong liền dập đầu thật sâu.

Quân Trạch xoay tròn ngọc bội trên tay, tâm tư rõ ràng là muốn tính nợ cũ:
“Thế tử Cố, nếu công tử Tiêu không dám nhìn, vậy mời thế tử ngẩng đầu, nhìn xem bản vương rốt cuộc có dọa người đến vậy không?”

Cố Ngọc cảm thấy bất đắc dĩ, người này đúng là thù dai, còn nhớ cú đấm và cả chuyện gửi lời đến Ngự Sử Đài nữa.

Nàng đành cắn răng ngẩng đầu.

Trước mắt là nam tử mày kiếm mắt sáng, ngũ quan rõ nét, mắt đào hoa lạnh lẽo chứa tia sáng sắc như dao, khóe miệng khẽ nhếch thành nụ cười giễu cợt, khiến toàn thân hắn toát lên khí thế bất kham. Cái loại khí thế ấy là từ quyền lực mài giũa mà thành.

Cố Ngọc bất giác thất thần, người đời nói hắn “ngông cuồng bất kham” cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi, hắn thực chất tuyệt đối không đơn giản.

“Thế nào, chẳng lẽ bản vương dung mạo xấu xí đến mức dọa sợ Cố thế tử rồi sao?”

Giọng nói Quân Trạch lạnh lùng, ngữ khí đầy mũi nhọn.

Nếu hắn cũng gọi là xấu, e rằng thiên hạ này không còn ai gọi là đẹp được nữa.

Cố Ngọc lập tức hoàn hồn, nghe vậy lạnh toát sống lưng, cúi đầu đáp:
“Thỉnh Vương gia thứ tội, hạ quan không ngờ dung mạo Vương gia phong tư tuấn mỹ, khí vũ hiên ngang, trong khoảnh khắc không khỏi... lóa mắt.”

Quân Trạch híp mắt lại, ánh nhìn sâu xa như đang soi xét từng tấc da của nàng.

Một tháng trước, cú đấm Cố Ngọc tặng hắn không hề nhẹ tay, hắn mất nửa tháng dưỡng thương mới làm tan vết bầm nơi khóe môi.

Có người hầu tiến tới bưng ghế, Quân Trạch liền thoải mái ngồi xuống, bắt tréo chân, thong thả nhìn nàng:

“Nghe các bậc đại nho nói, Cố thế tử tài học uyên thâm, đặc biệt có kiến thức sâu sắc về hình luật. Bản vương có điều muốn hỏi: kẻ mạo phạm hoàng thất, nên xử tội ra sao?”

Cố Ngọc nghe xong liền thầm kêu không ổn – quả nhiên hắn đến là để báo thù.

Phía bên Tiêu Hành Chi cũng đã toát mồ hôi lạnh, mồ hôi nhỏ giọt theo thái dương, ánh mắt như cầu cứu nhìn sang nàng.

Tuy đang quỳ, Cố Ngọc vẫn giữ dáng thẳng tắp như một cành trúc xanh không thể bẻ gãy, không thể uốn cong.

Quân Trạch nhìn Cố Ngọc càng lúc càng thấy khó chịu.

Người này… thật quá mức mặt dày vô sỉ!

Lần trước, hai xe ngựa đều phóng nhanh, vốn chẳng rõ là bên nào đâm vào bên nào trước, nhưng xe hắn là ngự chế, vững chắc hơn nên mới làm Cố Ngọc bị hất văng ra ngoài.

Hắn vốn có chút áy náy, sinh lòng trắc ẩn, còn định hạ mình xuống ngựa xem thương thế cho nàng. Kết quả thì sao? Bị nàng đấm một quyền, lại còn phun máu đầy người hắn.

Tuy sau đó chứng minh Cố Ngọc không liên quan đến vụ Ngũ hoàng tử, nhưng chuyện nàng khiến hắn chậm trễ nhập cung là thật.

Hắn vốn định nể nàng bị thương nên định bỏ qua, ai ngờ Cố Ngọc lại được đằng chân lân đằng đầu, sau lưng còn ngấm ngầm đâm hắn một nhát, dâng lời tố hắn tới Ngự sử đài.

Dạo gần đây, Ngự sử đài không ít lần tố cáo hắn trước mặt Hoàng thượng, bảo không có bàn tay nàng nhúng vào, hắn tuyệt đối không tin!

Cố Ngọc chậm rãi hít vào một hơi, rồi nghiêm giọng đáp:

“Hồi bẩm vương gia, theo luật nước Đại Vũ, kẻ mạo phạm hoàng thất, nhẹ thì xăm chữ vào mặt, nặng thì...”

Đôi môi mím lại, nàng bình thản thốt ra hai chữ khiến Tiêu Hành Chi hồn phi phách tán:

“Trượng sát.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play